“Không chỉ là Đan Ngưng Chi”.

Hàn Linh từ tốn giới thiệu: “Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt hôm nay cũng bắt đầu được đưa vào thị trường. Không bao lâu nữa ba loại thần dược này sẽ từ trung tâm của tỉnh lị sau đó bao phủ khắp cả tỉnh Giang Đông này”.

Trước đó, Hồng Hổ đã mang theo Đan Ngưng Chỉ rời khỏi Giang Châu, âm thầm đi vào tỉnh lị, chờ đợi mệnh lệnh tổng tấn công nhà họ Lăng từ phía Giang Vũ, sau đó đưa toàn bộ ba loạỉ thuốc này vào thị trường sản xuất.

Gương mặt Lăng Phỉ Dương biến sắc, mặc dù không biết Đan Ngưng Chi là cái quái gì, nhưng ông ta hiểu rất rõ tác dụng của Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt.

Nếu như hai loại thuốc này thực sự được đưa vào thị trường tỉnh lị, ắt sẽ tạo nên một làn sóng tấn công ngành hàng y dược, nhà họ Lăng cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Phi Dương đột ngột vang lên.

“Tổng giám đốc Lăng không xong rồi!”

Vừa mới kết nối điện thoại đã có một giọng nói vô cùng hoảng hốt vang lên: “Từ đêm hôm qua bắt đầu có ba loại thần dược xuất hiện trên thị trường, nhất là một loại thuốc về chăm sóc sắc đẹp tên là Đan Ngưng Chi, có thể khiến cho người uống vào trẻ ra mười tuổi, giá cả cũng không cao, đã hoàn toàn đánh sập Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng chúng ta…”.

“Giang Vũ, cậu thật quá ác độc!”

Nhận xong điện thoại, hai mắt Lăng Phi Dương phát ra ánh đỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được, Giang Vũ lại âm thầm đưa ba loại thuốc kia vào thị trường tỉnh lị như thế, đây có khác gì rút củi dưới đáy nồi!

Tỉnh lị là nơi đặt căn cơ của nhà họ Lăng, một khi thị trường này bj tấn công thì tương đương với một nhánh quân bị người ta tiêu diệt.

“Thương trường như chiến trường, tôi đã tuyên chiến với nhà họ Lăng rồi, cũng nói sẽ khiến cho nhà họ Lăng phải phá sản, vậy thì ắt sẽ phải tấn công vào chỗ hiểm yếu”.

Giang Vũ ngoáy ngoáy tai, dùng giọng điệu trêu chọc mà nhìn vào Lăng Phi Dương nói: “Do ông chủ động gây ra cuộc chiến này, vậy thì

không thể trách tôi ra tay không lưu tình, nếu không người phải chết chính là tôi”.

“Được được được, cậu chờ đó!”

Lăng Phi Dương nghiến răng chỉ vào Giang Vũ, ngay sau đó quay người đỉ thẳng ra phía bên ngoài.

Mấy ngày hôm nay Lăng Phi Dương bận rộn phong sát hoàn toàn Giang Vũ trong thương hội, kết quả sào huyệt của mình lại bị người khác phá.

Bây giờ ông ta buộc phải quay về để ổn định lại thế cục, nếu không nhà họ Lăng thực sự sẽ thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh này.

Đến đây, tất cả những sắp xếp từ trước đó của nhà họ lăng ở Giang Châu đêu đã kết thúc trong thất bại, còn về cuộc chiến thương trường với Giang Vũ, sau này diễn biến ra sao thì không cần nói cũng đã biết.

Lăng Phi Dương chật vật rời khỏi hội trường, Giang Vũ bỗng trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả mọi người.

Trước đó, không có ai ngờ được Giang Vũ lại chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến đấu với nhà họ Lăng, mà bây giờ…

Đám người trước đó còn châm chọc sỉ

nhục Giang Vũ lúc này đã hối hận xanh cả ruột sớm biết thế này, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không đối xử với Giang Vũ như vậy.

Vương Bán Thành mặc dù vẫn luôn đứng ngoài để quan sát, nhưng lúc này ông ta còn hối hận hơn những người khác nhiều.

Nếu sớm biết Giang Vũ có năng lực như thế, ông ta tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng về phía Giang Vũ.

Chỉ dựa vào mấy thần dược trong tay Giang Vũ, nhà họ Vương ắt có thể nhờ cơ hội này mà vươn cao ra khỏi Giang Châu, nổi danh khắp tỉnh thậm chí cả toàn quốc cũng chưa chắc là không có khả năng!

“Mãn Kim!”

Vương Bán Thành gương mặt đỏ lựng nhìn về phía Vương Mãn Kim: “Con có quan hệ khá tốt với Giang Vũ, mau đi hỏi cậu ây, nhà họ Vương còn có cơ hội để hợp tác với cậu ấy không?”

“Da mặt con làm sao mà đủ dày như thế!”

Vương Mãn Kim dùng sức vỗ mạnh mấy cái lên mặt mình, xấu hổ nói: “Anh Giang lúc trước bị cô lập tứ phía, không có người giúp đỡ, nhà họ Vương chúng ta sẽ là gia tộc duy nhất

có tư cách để hợp tác với anh ấy, nhưng ba lại sợ hãi nhà họ Lăng, không dám ủng hộ anh ấy”.

“Đến bây giờ, người ta đã toàn thắng rồi, ba lại muốn đi tìm người ta hợp tác, sao mà không biết ngượng chú?”

“Ba đâu có biết cậu ấy lại giấu dỉếm tài năng như thế chứ”.

Vương Bán Thành sốt ruột dậm chân: “Vì sự hưng thịnh của gia tộc, con đừng có để tâm đ ến sĩ diện gì nữa. Cho dù không thể hợp tác, có thể lấy được quyền đại lý của ba loại thần dược kia cũng đủ để nhà họ Vương chúng ta kiếm bộn tiền”.

“Con không đỉ, bây giờ con chẳng còn mặt mũi nào mà gặp anh Giang”.

Vương Mãn Kim quả quyết lắc đầu, sống chết không chịu làm: “Ba! Ba đúng là già rồi, làm gì có chuyện cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại, tư tưởng ngồi bên ngoài xem hai hổ đánh nhau đã lỗi thời rồi, nhất là khỉ gặp phải một nhân vật như anh Giang đây, những cách làm kìa của ba chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét”.

“Khốn kiếp, ông đây không cần con phải dạy!”

Vương Bán Thành phẫn nộ quát to một câu, sau đó đứng dậy đỉ về phía Giang Vũ: “Con không đi, ba đi, ông đây vì nhà họ Vương có thể vứt bỏ cả sĩ diện”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play