“Bởi vì anh Giang là chủ nhân của tôi!”

Đối diện với chất vấn của Lăng Phỉ Dương, ánh mắt của Hàn Lỉnh nóng bỏng nhìn về phía góc nghiêng gương mặt của Giang Vũ: “Ai dám đốỉ đầu với anh ấy, tức là đối đầu với tòi”.

Chủ nhân?

Nghe thấy câu này tất cả mọi người đều ngạc nhiên muốn rớt cả hàm.

Hàn Linh này lại xưng hô Giang Vũ là chủ nhân, vậy cô ta chẳng phải là nô tì của Giang Vũ à?

Con mẹ nó, thái độ của Hàn Linh này còn khoa trương hơn nhiều so với vẻ hâm mộ của Kỷ Tuyết Tình, không còn thiên lý gì nữa rồi!

Giang Vũ dựa vào cái gì mà có được loại nữ thần đẳng cấp thế này chịu làm nô tì cho mình?

“Khụ! Trước mặt nhiều người, cô đừng nói chuyện kiểu như vậy chứ’.

Giang Vũ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô đã giữ đủ thể diện cho tôi rồi, không cần phải khoa trương như thế, tôi cũng không

gánh nổi!”

“Hàn Linh tôi một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất, nói rằng nhận anh làm chủ nhân, vậy thì sau này anh chính là chủ nhân của tôi”.

Hàn Lỉnh dùng sức ôm chặt cánh tay của Giang vũ, kiên định tỏ rõ thái độ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cho chủ mẫu phải ghen tuông đâu! Chủ nhân, tôi nghe lời anh, sau này đều chỉ mặc sườn sám rồỉ, đẹp không?”

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Nhìn thấy Hàn Linh ngoan ngoãn nghe theo Giang Vũ như thế, hai tai Lăng Phỉ Dương ù đi, ông ta đã mất đi khả năng bình tĩnh suy nghĩ, sự việc này ảo quá rồi.

Vị kỉa của nhà họ Hàn ngang ngược nhất đời, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, đến trưởng bối của nhà họ Hàn dều bó tay đối với ma nữ này, vậy mà cô ta lại nhận Giang Vũ làm chủ.

Việc này không khoa học gì cả, cũng chẳng hợp với lẽ thường gì hết!

“Tổng giám đốc Lăng, hãy tập trung vào chuyện của chúng ta trước đi!”

Giang Vũ cũng bó tay với Hàn Linh, anh lại

nhìn về phía Láng Phi Dương nói: “Cô Hàn đây muốn hợp tác với tôi, mấy ngày trước cô ấy đã mua lại một công ty y dược, chuyên dùng để sản xuất loại thuốc trong tay tôi, ông dự định phong sát hoàn toàn như thế nào?”

Sắc mặt Lăng Phi Dương xanh mét siết chặt hai nắm tay, đối diện với loại người như Hàn Linh, ông ta đâu có dám làm gì, cũng chẳng có khả năng để phong sát hoàn toàn.

Nếu như thực sự chọc cho bà cô này nổi điên lên giết chóc, thì ông ta cũng gánh không nổi!

“Hừ hừ hừ! Giang Vũ, tôi đúng là đã coi thường cậu, không ngờ đến cậu còn có một người như cô Hàn đây giúp đỡ”.

Lăng Phi Dương hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại: “Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, cho dù thuốc của cậu có thể được bán ra thị trường, thì đối với nhà họ Láng tôi mà nói cũng chẳng tạo nên được uy hiếp gì”.

Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều biết Lăng phi Dương rén rồi, ít nhất ông ta đã không bá đạo như lúc nãy, không giữ khí thế nhất quyết đòi dẫm chết Giang Vũ nữa.

“Đan Long Hổ mặc dù là thần dược, nhưng dù gì nó cũng chỉ là dạng thực phẩm chức

năng”.

Lăng Phi Dương e dè liếc nhìn Hàn Linh một cái, nói bằng giọng ngạo mạn: “Mà căn cơ của nhà họ lăng tôi chính là Đan Bế Nguyệt xưng bá trong ngành chăm sóc sắc đẹp, cho dù cậu..”.

“Xỉn lỗi! Trong tay tôi cũng có thuốc về chăm sóc sắc đẹp”.

Giang Vũ mỉm cười mím chỉ, ngắt ngang lời nói của Lăng Phỉ Dương: “Tổng giám đốc Lăng chắc vẫn chưa biết, lúc nhà họ Lăng của ông đang dồn hết tâm sức vào việc gia nhập thương hội Giang Châu thì tôi đã đưa Đan Ngưng Chi của mình vào thị trường của tỉnh lị”.

“Theo đà mở rộng sản xuất Đan Ngưng Chỉ của công ty chúng tôi, Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng ông đã sắp bị thị trường đào thải rồi”.

“Đan Ngưng Chỉ?”

Lăng Phi Dương ngẩn ra, tỏ ý khinh thường nói: “Tôi chưa từng nghe qua loại thuốc này, cậu muốn hù dọa tôi không dễ vậy đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play