Xét thấy ba người Diệp Lan tửu lượng quá kém, Giang Ninh không đợi đến khi tiệc tan, liền lôi kéo Cố Ngự cùng mình đưa ba người bọn họ mang về khách điếm.
Giang Ninh chịu thương chịu khó chiếu cố ba con ma men này. Sau khi về đến khách điếm, còn phân phó điếm tiểu nhị nấu cho bọn họ canh giải rượu, đúc cho họ uống xong mới cho họ nghỉ ngơi, tránh sáng hôm sau tỉnh lại sẽ đau đầu.
Một giấc này liền khi mặt trời lên đến đỉnh bọn họ mới tỉnh, ngay cả Tiểu Bạch cũng không còn ở trong phòng, Diệp Lan lắc lắc đầu, xua đi mớ hỗn loạn trong đầu. Khi đi xuống dưới lầu, anh mới phát hiện ra mình không phải là người dậy cuối cùng, Tô Bá và Giang Nam uống còn nhiều hơn, hiện tại còn chưa tỉnh nổi.
Khi ba người bọn họ dùng xong bữa “sáng”, thì hai người kia mới chầm chậm đi xuống lầu.
Sáng sớm, Lý Dương đã đến khách điếm chờ bọn họ, ngày hôm qua, hắn đã đồng ý dẫn họ đi mua tương, hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Hôm nay cũng là lễ hội hoa mẫu đơn. Lý Dương tính toán thuận tiện đưa bọn họ đi dạo một vòng Khóa Long trấn luôn, thể hiện hết lễ nghĩa của một vị chủ nhà.
Thấy mọi người đều ở dưới lầu chờ, hai người dậy muộn kia cũng có chút ngượng ngùng, nắm chặt thời gian dùng bữa sáng. Đầu bếp của khách điếm này tay nghề rất không tồi, làm hoành khánh da mỏng nhân nhiều, nước canh được ninh từ xương heo chất lượng cao, tùy mấy người họ đã tích cốc, cũng không muốn bỏ lỡ phần đồ ăn sáng này.
Thời điểm Giang Nan ăn cái gì, cũng thường thường liếc nhìn Cố Ngự một cái, Cố Ngự uống trà nói: “Nhìn ta làm gì, ngươi có thể nuốt được thứ này sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play