Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời còn chưa sáng rõ, Diệp Lan liền mở hai mắt, trong mắt một mảnh thanh minh, không có cảm giác mơ hồ khi mới tỉnh ngủ, mà nguyên nhân bởi vì anh suốt đêm đều đả tọa tu luyện.
Thiền định thay vì ngủ là thói quen của anh trong những năm gần đây, thiền định có thể khôi phục linh lực trong cơ thể đã tiêu hao nhanh hơn , Diệp Lan rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình tràn đầy linh khí.
Diệp Lan dùng thần thức kiểm tra không gian của mình, không gian trong ngọc bội của anh bây giờ lớn như một gian nhà, bên trong có không ít thảo dược, nấm cùng một số nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, tất cả đều do anh trước đó thu thập được.
Diệp Lan đối với những thu hoạch này tương đối hài lòng, chờ sau khi ra khỏi Vân Động, nhất định có thể ăn một bát canh nấm thơm ngon, nghĩ đến đây, Diệp Lan bỗng dưng nhớ đến đám bạn ở kiếp trước của mình. Hơn một năm trôi qua, anh bị cách ly với bên này, nên có nhiều thời gian chuyên tâm tu luyện hơn, điều này cũng khiến anh dễ dàng nhớ tới sinh hoạt đời trước. Lại nghĩ đến Giang Ninh, cũng có nghĩ đến đám bằng hữu trước khi xuyên qua, lại ở trong kết giới một đoạn thời gian, anh có hơi bối rối cùng cô đơn, nhưng cũng may còn có Tiểu Bạch, thỉnh thoảng bồi nó chơi đùa một chút.
Anh lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ của mình, duỗi chân duỗi tay hoạt động một chút gân cốt, đem Tiểu Bạch đang dựa vào trên đùi anh ngủ ngon lành bế lên, thuận mao cho nó.
Tiểu Bạch bị anh đánh thức có chút khó chịu, xét thấy tên người hầu đang chải lông cho nó, nó mới cho một chút mặt mũi mà không cào người.
Đúng vậy, tuy bọn họ đã ký kết khế ước linh hồn, nhưng Tiểu Bạch hiện tại vẫn cứ xem Diệp Lan thành “linh sủng” được kế thừa từ mẫu thân nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT