Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua thêm hai tháng.
Đêm đó, như thường lệ, Diệp Lan đang ngồi ngay cửa hang động đả tọa tu luyện, trời đột nhiên đổ mưa to, cuồng phong gào thét mang theo nước mưa tạt vào, nước mưa rơi trên mặt anh. Diệp Lan mở mắt ra, mưa kéo tới có chút kỳ lạ, không có một tia dấu hiệu gì.
Anh cầm lấy chiếc đệm lông thỏ của chính mình, đi vào trong hang động tránh mưa, lúc này một lớn một nhỏ Phệ Ma Sư đang nằm trên tinh thạch ngân sắc ngủ say.
Một lần nữa đem đệm sắp xếp lại, Diệp Lan lại nhắm mắt thiền định, nhưng không biết vì sao, anh khó có thể tiến vào trạng thái nhập định, có lẽ là trời mưa khiến anh có chút tâm phiền ý loạn.
Diệp Lan cũng không phải là người thích ép buộc bản thân mình, không thể an tâm nhập định, anh liền dứt khoát không tu luyện nữa, từ không gian lấy ra một cái đệm lông thỏ lớn, trải xuống đất để ngủ. Hơn một năm qua, bọn họ ăn rất nhiều thịt thỏ, Diệp Lan liền đem da thỏ xử lý sạch sẽ, khâu thành nhiều tấm đệm lớn lớn bé bé.
Diệp Lan nằm nghiêng trên đệm, hoài niệm mấy tấm nệm cao su trước kia. Sau khi anh được sư phụ thu nhận, anh luôn ngủ trên nệm, đã quen hơn mười năm. Lúc mới đến đây, anh dùng chân bông để khiến bản thân thoải mái nhất trước khi ngủ. Trước khi tiến vào Vân Động không gian quá nhỏ, anh cũng không nghĩ đến việc mang theo chăn đệm, làm anh mỗi ngày đều ngủ trong hang động, còn không bằng đả toạ tu luyện. Lần này, anh tâm phiền ý loạn nên mới nghĩ đến chuyện đi ngủ.
Diệp Lan nhắm chặt hai mắt, đêm khuya cơn buồn ngủ cũng đến rất mau, trong chốc lát anh liền ngủ thiếp đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play