Khi Giang Ninh đang trải qua trận tuyết ngập trời, thì ở nơi Diệp Lan, thời tiết lại ấm áp như mùa xuân, ong bướm vẫn chăm chỉ tìm hoa hút mật, tiếng chim hót ríu rít vẫn vang vọng từ bên trong núi rừng.
Sau khi vào Vân Động một thời gian dài, Diệp Lan cuối cùng phát hiện nơi này sẽ không có sự thay đổi bốn mùa, anh chỉ có thể dựa vào thời gian mặt trời mọc và lặn để đếm xem mình đã trải qua bao nhiêu ngày. Cho nên bây giờ, anh chỉ biết mình đã ở đây hơn một năm, còn bao lâu có thể rời khỏi đây thì lại không nhớ nổi.
Diệp Lan ở chỗ này tu luyện rất nhanh, sau khi anh thăng cấp Nguyên Anh, cũng không phải không muốn đi tìm mấy người Giang Ninh, nhưng đại Phệ Ma sư không cho anh đi nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi đến hết ba năm khi bị cưỡng chế ra khỏi Vân Động.
Chỉ là bản thân Diệp Lan cũng không chắc nếu không có sự đồng ý của đại Phệ Ma sư liệu đến lúc bị cưỡng chế rời khỏi có tác dụng hay không.
Hơn một năm qua, Diệp Lan đã quen với việc nuôi hai con “mèo” kia, bọn họ hòa hợp đến mức ngay cả tiểu Phệ Ma sư cũng có thể bị anh ôm vào lòng.
Diệp Lan từ lâu đã theo dõi tổ ong cách cửa hang không xa, tổ ong được xây trên vách núi cạnh thác nước, vị trí rất cao, trước đây anh tu vi không đủ nên không dám hành động lỗ mãng. Sau khi tiến vào Nguyên Anh, anh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để lấy được tổ ong một cách an toàn nhất.
Lúc này Diệp Lan đang ngự kiếm mang theo tiểu Phệ Ma sư bay trên không, trong lúc vô tình tiểu Phệ Ma sư trải nghiệm một lần ngự kiếm, liền rất thích để Diệp Lan mang theo nó ở phụ cận hang động lắc lư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play