Trải qua bảy ngày suy nghĩ trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh này, Dương Dịch Lạc coi như đã hiểu rõ lòng mình, cô thích anh.

Không vì gì khác, chỉ một ngày nhìn Wechat của đối phương tám trăm lần, đọc đi đọc lại tin nhắn nói chuyện giữa hai người, hết lần này đến lần khác nhớ về con người đứng dưới cây nhãn kia. Dương Dịch Lạc liền biết bản thân chìm đắm rồi.

Sau khi nghĩ kỹ, Dương Dịch Lạc cũng không nhát gan nữa, việc đầu tiên khi về đến kí túc xá chính là tuyên bố: “Tớ có một chuyện lớn muốn thương lượng với các cậu.”

Thường Lam không thèm thu dọn đồ đạc nữa, vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Không hổ là bạn tốt nhất của cô. Dương Dịch Lạc gật đầu hài lòng, những người khác cũng nhìn sang. Cô phóng khoáng đẩy vali sang một bên, nói: “Tớ xác định bản thân thích Phó Bác Nhất. Tớ quyết định sẽ theo đuổi anh ấy.”

Những người khác vừa nghe thấy lời cô nói thì quay trở lại làm việc của mình, ngay cả Thường Lam cũng nhặt quần áo mình vừa mới vứt lên.

“Sao các cậu lại lạnh lùng như thế, không có phản ứng gì hết à?”

Trương Nhược Nam hút một ngụm trà sữa, ợ một tiếng: “Cậu đẩy cửa hỏi lớn: Có những ai thích Phó Bác Nhất thế? Cậu có tin là con gái của cả tòa nhà đều sẽ đẩy cửa ra không.”

Lâm Hành Tịnh đặt tay trước ngực: “Anh Bác Nhất của chúng ta đẹp trai, tốt bụng như vậy, có ai mà không thích cơ chứ.” Cô ấy trừng mắt với Dương Dịch Lạc, nói: “Cậu nói vậy chẳng phải phí lời à? Còn muốn có phản ứng, bọn tớ chịu tiếp lời cậu đã là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc rồi đó.”

“Tớ nói thật mà, tớ thật sự thích anh ấy.”

Mấy người kia đều đồng thanh nói: “Bọn tớ cũng nghiêm túc đó.”

Dương Dịch Lạc: “...”

Cô để đồ ở kí túc xá rồi biến mất không thấy tăm hơi. Bước đầu tiên khi theo đuổi người khác là nghe ngóng sở thích của đối phương. Người ta thường nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

“Đàn anh, Phó Bác Nhất thích gì? Ghét gì? Anh nói cho em nghe hết đi!” Dương Dịch Lạc đi sát bên cạnh đối phương.

“Không có chuyện thì như Chung Vô Diệm, có chuyện lại như Hạ Nghênh Xuân. Nói ra thì được lợi gì?”

“Lần sau em mời anh ăn cơm. Nè, anh uống trà sữa trước đi, coi như để thấm giọng.”

Trịnh Lỗi nhận lấy, cậu ấy khá thích Dương Dịch Lạc, hoạt bát đáng yêu lại biết ca hát. Từ lần trước thấy cô và Phó Bác Nhất ngồi chung ở trong phòng KTV thì cậu ấy càng cảm thấy hai người như trời sinh một cặp.

Có điều, anh thích gì, ghét gì thì cậu ấy thật sự không rõ: “Em gái à, không phải anh đây không muốn giúp em, mà Bác Nhất hình như không đặc biệt thích hoặc ghét thứ gì cả.” Cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Hình như cậu ấy không thích uống sữa bò, mỗi lần người nhà gửi sữa bò đến đều bị cậu ấy vứt đi.”

Dương Dịch Lạc ghi vào trong sổ: Không thích sữa bò.

“Còn nữa không? Đàn anh, em cầu xin anh đó.”

“Cậu ấy không thường xuyên về nhà, thường đi làm thêm bên ngoài, hình như hơi nghèo. Còn ưu điểm thì các em cũng nhìn thấy rồi đó, đẹp trai, học tập tốt, có trách nhiệm.”

Dương Dịch Lạc: “...”

Hỏi lâu như vậy mà chẳng ra được kết luận gì cả, cô hơi buồn rầu đứng ở cửa kí túc xá. Cô nghe ngóng cả một vòng mà chỉ có chút tin tức hữu dụng.

Haizzz, theo đuổi người khác thật khó khăn!

Phó Bác Nhất trong miệng mọi người đều gần như nhau, không thích uống sữa bò cho lắm, không thích nói chuyện. Còn việc anh thích gì thì không rõ.

Cô không kìm được mà lèm bèm: “Hừ, còn là bạn cùng phòng bốn năm với Phó Bác Nhất cơ đấy, nếu là mình, chỉ cần một năm đã khiến anh ấy nghe lời rồi.”

Trình Phi Vân và Phó Bác Nhất từ phòng cấp nước trở về, vừa đi đến kí túc xá thì nghe thấy lời nói của Dương Dịch Lạc, Trình Phi Vân mím môi cười, nói: “Em gái à, lợi hại nha!”

Cô vừa quay người thì nhìn thấy Phó Bác Nhất ở phía sau: “...”

Dương Dịch Lạc đưa mắt với Trình Vân Phi, cậu ấy hiểu ra ngay. Hết cách rồi, nhận lợi từ người ta thì phải chịu thôi: “À, tớ đi trước đây, không làm phiền nữa.” Sau khi đi vào còn không quên ngoảnh đầu nói: “Em gái, cố lên nhé! Bọn anh tin tưởng em đấy!”

“Muộn như vậy rồi, sao em còn đứng ở trước cửa kí túc xá nam vậy?”

Nghe ngóng chuyện còn bị đương sự bắt gặp, dù là Dương Dịch Lạc thì vẫn cảm thấy ngại ngùng: “Em đi ngay đây.” Nói xong thì co giò bỏ chạy.

Khoảnh khắc gượng gạo thế này, không chạy thì ở lại nhìn nhau hay gì?

Phó Bác Nhất nhìn cô rẽ vào kí túc xá nữ thì mới đi vào.

Trịnh Lỗi thấy Phó Bác Nhất trở lại, sách cũng không đọc nữa: “Nhìn thấy em gái dưới lầu rồi à?” Phó Bác Nhất đặt bình nước ngay ngắn, không quan tâm cậu ấy.

“Tớ thấy lần này không tệ, nếu được thì cậu chấp nhận đi! Không lẽ cậu muốn cô đơn suốt thời đại học à! Phải biết là năm sau đi thực tập, cậu muốn gặp một người con gái cũng khó đấy.” Sau khi cậu ấy phân tích một tràng, thì cảm thán: “Nhưng hình như IQ không cao lắm.”

Trình Vân Phi: “Phải đó. Thông tin của Bác Nhất đều trở thành quảng cáo tuyển sinh của học viện chúng ta rồi, vậy mà cô nhóc kia còn chạy đi hỏi hết người này sang người nọ giữa thời tiết nóng nực như thế.”

Phó Bác Nhất nhớ lại câu lẩm bẩm ban nãy của cô, IQ đúng là không cao, còn ngốc muốn chết.

Trông thấy Dương Dịch Lạc trở về thì thở hổn hển, những người khác hỏi: “Lạc Lạc, cậu sao thế? Đằng sau có ma đuổi cậu à?”

“Không có. Tớ đi làm chuyện lớn rồi. Không nói nữa, tớ đi tắm trước đây.”

Mấy ngày này, Dương Dịch Lạc luôn mất tăm mất tích, cuối cùng thu hút sự chú ý của những người khác: “Lạc Lạc này suốt ngày không ở kí túc xá, đi làm gì nhỉ? Lén lút đi vụng trộm sau lưng chúng ta rồi?”

Trương Nhược Nam: “Lát cậu ấy trở về thì hỏi là được.”

Lâm Hành Tịnh: “Lẽ nào là đi thực hiện chuyện lớn kia của cậu ấy?”

“Nhưng cậu ấy thì có chuyện lớn gì chứ?”

Buổi tối, Dương Dịch Lạc vừa về đến phòng đã cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, người nên lên giường đi ngủ thì vẫn còn ngồi đó, người nên xem phim thì không xem nữa, cả phòng kí túc xá trở nên yên tĩnh.

“Mọi người sao thế?”

“Mau, thành thật khai báo, suốt ngày đi sớm về muộn là đi làm cái gì?”

“Hề hề, đương nhiên là tớ đi nghe ngóng tin tức rồi.”

Thường Lam: “Tin tức gì?”

Dương Dịch Lạc không vui nói: “Mấy ngày trước tớ nói mình muốn theo đuổi Phó Bác Nhất, các cậu quên cả rồi à? Đương nhiên là đi nghe ngóng tin tức về anh ấy rồi!” Nói xong, cô còn đắc ý giơ cuốn sổ trên tay lên: “Các cậu nhìn đi, thông qua việc nghe ngóng đa phương diện, tớ đã có được nhiêu đây thông tin.”

Lâm Hành Tịnh nhận lấy nhìn, Phó Bác Nhất, nam, hai mươi tuổi, lớp lâm sàng thứ tư, thời khóa biểu như sau… Lâm Hành Tịnh còn chưa đọc xuống phía sau, Dương Dịch Lạc đã nói với giọng ngạc nhiên: “Các cậu biết không? Anh ấy chỉ lớn hơn tớ một tuổi thôi đó. Vậy mà tớ mới năm nhất, anh ấy đã năm tư rồi.”

Lâm Hành Tĩnh nói tiếp: “Thường xuyên đến căn tin lầu một của học viện để ăn cơm, thích ăn cơm tự chọn.”





“Ôi trời, Lạc Lạc, cậu muốn chọc cười chết bọn tớ hả? Đây chính là thông tin mà cậu nghe ngóng được sao. Ha ha ha, hễ mà cậu lên Tieba của trường tìm kiếm thì sẽ chẳng phải chạy đôn chạy đáo nhiều ngày vậy rồi.”

Dương Dịch Lạc trợn mắt ngạc nhiên: “Thật sao? Đây là thông tin mà tớ phải hối lộ rất nhiều người mới có được đó.”

Ngay cả Ngô Tuyết cũng không nhìn nổi nữa, đưa thông tin mình vừa tìm kiếm cho cô xem, bên trên không những có thời gian địa điểm học của anh, mà ngay cả anh đi làm ở đâu, thi giữa kỳ được bao nhiêu điểm cũng rõ ràng rành mạch!

Dương Dịch Lạc: Tính nhầm rồi.

Này là còn chưa yêu đương đó, mà IQ đã về không rồi. Nếu như yêu đương, chẳng phải sẽ thành âm luôn sao. Đến khi đó Phó Bác Nhất có ghét bỏ cô không đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play