“Haizzz, cậu nói đi, bình thường đầu óc tớ cũng tạm được, sao vừa gặp Phó Bác Nhất là thành hồ hết thế! Mất mặt đã đành, còn bị đương sự bắt gặp. Cậu nói xem, anh ấy sẽ nghĩ thế nào về tớ đây!” Dương Dịch Lạc mặt mày ủ rũ ngồi trong căn tin. Cô nhìn món ngon trước mặt, nhưng không hề muốn ăn chút nào.

Có lần nào mà cô không lao đi ăn cơm đầu tiên đâu, bây giờ thì hay rồi, buồn rầu đến mức không muốn ăn cơm luôn. Bạn nói xem, cô phải sầu biết mấy.

Thường Lam: “Được rồi, nói không chừng đàn anh còn cho rằng cậu đáng yêu thì sao!”

Dương Dịch Lạc liếc mắt, nói: “Thường Lam, cậu đang nói đùa à?”

Thường Lam sung sướng uống hết ly đậu nành trong tay, giọng nói vô cùng vờ vịt: “Woa, Lạc Lạc, cậu thật là thông minh.”

“Woa…” Không biết là người nào phát ra tiếng hét ngạc nhiên này, sau đó mọi người đều nhìn về phía cô. Chỉ trông thấy một người cao to ở cách đó không xa, trông anh vô cùng nổi bật.

Dương Dịch Lạc nâng khuôn mặt ủ rũ của mình hỏi: “Ai thế?”

Thường Lam nhỏ giọng nói: “Đàn anh đến rồi.”

Ban đầu Dương Dịch Lạc chưa phản ứng lại được: “Đàn anh thì đàn anh, không lẽ là yêu ma quỷ quái gì à?”

“Yêu ma quỷ quái thì không hẳn, nhưng là người trong lòng cậu đấy.”

“Hả?” Nghe thấy lời cô ấy nói, Dương Dịch Lạc lấy lại tinh thần: “Ai cơ?”

Thường Lam chậm rãi nói: “Ngoại trừ Phó Bác Nhất mà cậu ngày nhớ đêm mong thì còn ai vào đây.”

Căn tin vốn dĩ đã ồn ào, bởi vì sự xuất hiện của Phó Bác Nhất mà im lặng trong giây lát, sau đó mọi người lại giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là người đi về phía anh nhiều hơn, người lén nhìn anh cũng nhiều thêm.

Trường đại học danh giá có khác, rõ ràng ánh mắt của mọi người đều hận không thể lao vào, nhưng hành vi lại rất chừng mực.

So với những người lén lén lút lút thì Dương Dịch Lạc phóng khoáng hơn nhiều. Cô cứ nhìn chằm chằm đối phương, hận không thể dính chặt mắt lên người đối phương.

Bảy giờ năm mươi sáng, đã sắp đến giờ vào học, tiệm đồ ăn sáng trước giờ vắng vẻ thì giờ đây trở nên chật chội khác thường. Những học sinh dậy muộn đều mua vội một phần đồ ăn sáng, rồi chạy thẳng đến giảng đường.

Phó Bác Nhất đứng thẳng ở trong đám người, cuối cùng Dương Dịch Lạc đã hiểu được thành ngữ hạc đứng giữa đàn gà rồi. Trong đám người đông đúc, nhưng cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức. Trên mặt người khác ít nhiều gì cũng có chút luống cuống, chỉ có anh là ung dung nhìn đám người vội vàng kia, giống như bản thân không nằm trong số đó vậy. Anh chậm rãi đi về phía cửa sổ.

Dương Dịch Lạc cúi đầu nhìn điện thoại, lại nhìn phía trước anh còn một đống người, suy ngẫm một lúc.

Lúc này chẳng phải thời cơ tốt để theo đuổi người ta sao? Nói rồi, cô vội cho đồ ăn mà mình chưa động tới vào trong túi.

Dù gì cô cũng chưa ăn miếng nào, vứt đi thì lãng phí quá.

Thường Lam đang ăn, trông thấy cô dọn đồ, cả người cũng trở nên luống cuống, chưa kịp nuốt đồ ăn trong miệng đã nói: “Lên lớp rồi à. Này, đợi tớ với.”

Cô ấy còn chưa nói hết câu, Dương Dịch Lạc đã dọn đồ xong, đứng dậy. Thường Lam cũng chỉ đành vội vàng thu dọn đồ đạc, đi theo cô.

Nào ngờ Dương Dịch Lạc vốn nên đi về cửa, bỗng rẽ ngang, đi thẳng đến chỗ Phó Bác Nhất. Cô kiễng chân, vỗ vai đối phương: “Đồng hương này, anh ăn gì chưa?”

Anh ngoảnh đầu lại, hơi cụp mắt, bèn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ xuất hiện trước mắt, anh trả lời theo thói quen: “Sao thế?”

Dương Dịch Lạc giơ cao đồ ăn sáng đến bên cạnh anh nói: “Nè, em mua cho anh đó.”

Thiếu nữ nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh, tấm lòng rộng mở, giống như không cẩn thận sẽ chìm đắm vào đó vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phó Bác Nhất nhận lấy nó.

Mặc dù mọi người đều thích Phó Bác Nhất, nhưng rất ít người dám quang minh chính đại theo đuổi anh, càng không có người đến bắt chuyện với anh. Người quá mức xuất sắc thì con người sẽ né tránh theo bản năng.

Thường Lam đi theo phía sau, cuối cùng đã đuổi kịp, thở dốc nói: “Hóa ra cậu chạy nhanh như vậy là để gặp người trong lòng à!”

Dương Dịch Lạc cũng không phản pháo, cô sảng khoái nói: “Đúng thế! Tớ thích anh ấy đấy.” Nói xong, ánh mắt nhìn về Phó Bác Nhất của cô càng sáng rực hơn: “Anh mau ăn đi, lát nữa nguội mất đó.”

Thường Lam nhìn đồ ăn sáng trong tay Phó Bác Nhất, lại nhớ đến Dương Dịch Lạc cẩn thận đóng gói đồ ăn thừa buổi sáng, đầu óc cô ấy nhất thời không kiểm soát được cái miệng: “Dương Dịch Lạc, cậu đưa thức ăn thừa lúc sáng cho nam thần à.”

Dương Dịch Lạc: “Nào có? Rõ ràng tớ còn chưa đụng vào cơ mà.”

Vô cùng ấm ức!

Phó Bác Nhất cũng không bị cảnh này chọc giận, anh đoán chắc đồ ăn sáng này chưa ăn, bởi vì túi được bọc rất kĩ. Còn nó có được mua cho anh hay không thì phải đợi xác nhận rồi.

Có điều, anh vẫn không vui, dường như bản thân là con chó con mèo vậy. Anh lạnh lùng nói: “Dương Dịch Lạc, không ngờ lần đầu tiên trong đời anh nhận đồ ăn sáng của người ta, vậy mà lại là đồ ăn thừa.”

Dương Dịch Lạc khóc không ra nước mắt: “Thật sự không phải em ăn thừa mà.” Cô còn chưa mở ra nữa đó!

Vừa vào lớp, Dương Dịch Lạc đã bày ra bộ dạng buồn bã. Sao theo đuổi người khác lại khó khăn như thế chứ! Tặng có bữa ăn sáng cũng bị “lên trang đầu” nữa.

Thường Lam thì ở một bên cười trộm: “Lạc Lạc, không ngờ nha, mới đến trường có một tuần mà cậu đã nổi tiếng rồi. Ha ha, tớ buồn cười chết mất.”

Lúc mới vào học, cô đã biết rồi. Lâm Hành Tịnh là người siêng lên mạng, đã gửi ngay thông tin đến cho cô xem rồi. Cô đọc bình luận, cái gì cũng có cả. Dương Dịch Lạc đọc về sau, thì mặt xị xuống.

#Chấn động!!! Bữa sáng đầu tiên của Nam thần không ngờ lại là thức ăn thừa của người khác#

Lại là một bữa sáng đầy buồn ngủ, chủ post vẫn lên lớp đúng giờ như thường ngày, nhưng không ngờ lại gặp được nam thần của học viện y học - Phó Bác Nhất.

Khi chủ post đang nghĩ có đi lên tặng đồ ăn sáng cho anh ấy hay không, thì có người lao đến phía trước chủ post.

Bình luận 1: Cậu ấy đã làm việc mà rất nhiều người không dám làm.

Bình luận 2: Mị cũng muốn được tiếp xúc khoảng cách gần với nam thần, ở đâu, ở đâu thế?

Bình luận 3: Sau đó thì sao, lần sau mị nhất định phải tìm một chủ post biết cách nói chuyện mới được.

Đang lúc rối rắm thì có một cô gái vô cùng dũng cảm đứng ra, chắc là Phó Bác Nhất có quen, bởi vì mới xuất hiện đã gọi anh ấy là “đồng hương”, rồi đưa đồ ăn sáng cho Phó Bác Nhất.

Mị nhìn thấy nam thần đã gỡ bọc đồ, chuẩn bị ăn rồi. Sau đó, người này chắc là bạn của cô gái, cậu ấy nhìn Phó Bác Nhất, rồi lại nhìn cô gái kia, vẻ mặt ngạc nhiên, nói: “Cậu cho nam thần thức ăn thừa của mình à.”

Các bà không biết đâu, khi đó sắc mặt của người bên cạnh phải nói là rất đa dạng. Bà tưởng nam thần sẽ tức giận? Không, không hề. Sau đó, anh ấy cười và nói: “Không ngờ bữa sáng đầu tiên mà người ta tặng cho anh lại là thức ăn thừa.” Còn bảo cô gái kia nhanh về lớp đi, sắp trễ rồi.

Bình luận 6: Nam thần chưa từng nhận được thức ăn sáng sao?

Bình luận 7: Đã thế kỷ hai mươi mốt rồi, ai còn dùng cách theo đuổi Low như thế chứ.

Bình luận 8: Mị có hơi hối hận vì không tặng bữa sáng cho nam thần. Nếu không thì lần đầu tiên của anh ấy sẽ thuộc về mị rồi.

Bình luận 9: ….

Bình luận 887: Chỉ có mị tò mò cô gái kia tên gì à?

Bình luận 888: Cộng một

Bình luận 889: +10086

Bình luận 1000: Cô gái này bị bệnh à, đưa thức ăn thừa cho nam thần, sao cô ta không đi ăn sh*t luôn đi.

Bình luận 1002: Phải đó. Vậy mà còn có người nói cô ta đáng yêu. Buồn nôn, tôi nôn đây. Sao trên đời này lại có người như vậy chứ.

Bình luận 1003: Nghe nói cô ta còn là ca sĩ trên mạng đó, thật mất mặt.



Chẳng bao lâu sau, chủ đề “nam thần ăn thức ăn thừa” đã trở nên nổi tiếng. Không ngờ nam thần mà bọn họ thường thấy lại có một mặt dịu dàng như thế.

Thực ra, nam thần lạnh lùng cũng đâu có lạnh lùng đến vậy đâu!

Thường Lam: “Cậu biết không? Hiện giờ mọi người đều đang tìm hiểu về cậu đấy, chắc không bao lâu nữa thì ngay cả hôm nay cậu ăn gì cũng biết rõ mồn một luôn.”

Quả nhiên, tiết học đầu tiên còn chưa kết thúc mà cô tên gì, học chuyên ngành nào đều có cả rồi, còn đính kèm thêm vài tấm ảnh đủ kiểu kỳ lạ hiếm có nữa.

“Haizzz.” Dương Dịch Lạc lại thở dài.

Khi đó tình huống cấp bách, cô căn bản không kịp giải thích. Đến giờ vào học, cô vội vàng nhấn mạnh với Phó Bác Nhất là bản thân không cố ý, bữa sáng cô chưa hề động vào, lại thấy anh đứng đó đợi hồi lâu nên mới đưa cho anh, cô không hề có ý sỉ nhục anh.

Cô gửi liên tục mấy tin nhắn đều không thấy anh hồi âm, không lẽ anh giận thật rồi à. Cô thật sự không cố ý, nhưng hình như đối phương không cho là thế.

Nghĩ đến đây, cô không còn tâm trạng nghe giảng nữa. Vừa tan học, cô nói với bạn ở kí túc xá một tiếng: “Đỉnh Trụ, tớ đi trước đây.”

“Không học nữa hả?”

Dương Dịch Lạc lắc đầu, cô đi xin lỗi đây.

Hôm qua cô đã nghe ngóng được thời khóa biểu của Phó Bác Nhất, biết tiết sau của anh là học về dược lý, hiện giờ chỉ cách cô một tòa nhà.

Bởi vì sợ đến trễ nên Dương Dịch Lạc chạy rất nhanh, nhưng vào lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, cô mới bước vào cửa.

Giáo sư già đứng trên bục giảng nhìn cô bằng vẻ mặt ôn hòa, nói: “Không sao, vào đi.”

Vị trí phía trước đã hết chỗ, nên Dương Dịch Lạc đã tìm một chỗ ngồi ở phía sau. Cô nhìn phòng học chật kín người thì cảm thấy hối hận khi chạy đến đây.

Trong mấy trăm người này biết tìm Phó Bác Nhất ở đâu.

Dương Dịch Lạc càng nghĩ càng hối hận, hiện giờ không những không xin lỗi được, mà còn khiến bản thân rơi vào chỗ xấu hổ như vậy. Bài giảng là những thứ cô chưa từng nghe qua, ngay cả sách giáo khoa cũng không có, chỉ đành lấy sách kế toán làm bộ làm tịch.

Bởi vì nghe không hiểu nên phần lớn tiết học cô đều đang tìm kiếm Phó Bác Nhất. Cuối cùng, sau ba lần nhìn lướt toàn bộ lớp học, đã tìm thấy anh ở đối diện.

Hóa ra lại cách gần như vậy, sao vừa nãy cô không nhìn thấy cơ chứ.

Có nhiều lúc sợ gì sẽ đến cái đó, cô hận không hề cúi đầu xuống hộc bàn, nhưng vẫn bị giáo sư già bắt trả lời câu hỏi.

“Cô gái vừa mới đến trễ đi. Hãy nói cách lý giải của em về cơ chế trúng độc lân hữu cơ?”

Dương Dịch Lạc ngơ ngác rồi, cơ chế trúng độc gì cơ, cô nghe không hiểu gì cả. Lần đầu tiên Dương Dịch Lạc bị mấy trăm người nhìn chằm chằm như vậy, đầu cô sắp cúi xuống đất luôn rồi.

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên: “Em không, không biết ạ.”

Giáo sư già lật vài trang sách, nhìn cô: “Đều ở trong sách giáo khoa mà cũng không biết.”

Có người trả lời: “Giáo sư, cậu ấy không phải sinh viên lớp chúng ta ạ.”

Giáo sư: “Không phải sinh viên lớp chúng ta thì đến đây làm gì? Có bạn trai ở trong đây à?”

Dương Dịch Lạc sắp khóc rồi: “Không, không phải ạ. Em xin, xin lỗi.”

Lúc này, giáo sư già nổi lên hứng thú, không giảng bài nữa, truy hỏi: “Em xin lỗi ai, xin lỗi cái gì?”

Một chàng trai lớn tiếng nói: “Em biết ạ. Em ấy tên Dương Dịch Lạc, muốn đến xin lỗi Phó Bác Nhất.” Nói xong, bản thân bắt đầu cười ha ha. Tràng cười này rất nhanh đã lây nhiễm cả lớp học.

Dương Dịch Lạc chỉ cảm thấy mặt mình sắp cháy đỏ rồi. Sao chuyện càng làm càng hỏng bét vậy chứ. Cô chỉ đơn giản muốn đến xin lỗi thôi mà. Cô lặng lẽ nhìn Phó Bác Nhất, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh càng lạnh lùng hơn rồi.

Cũng không biết lấy can đảm ở đâu, Dương Dịch Lạc ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Giáo sư, vừa nãy em nói dối ạ. Em ngưỡng mộ danh tiếng của thầy đã lâu nên đặc biệt đến đây dự thính ạ.”

Giáo sư cũng không tra hỏi có phải cô đến xin lỗi hay không, dịu dàng hỏi: “Nghe hiểu chưa?”

Dương Dịch Lạc lắc đầu.

“Vậy lần sau đến nhiều ngày chút. Môn học tự chọn của em hãy chọn môn này đi, thầy chờ mong biểu hiện của em.” Nói xong, ông ấy lại lẩm bẩm: “Đám trẻ hiện giờ thật ham học hỏi, rất lâu rồi không thấy có đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.”

Dương Dịch Lạc trừng mắt nhìn giáo sư, trong chốc lát, cả người như từ nhiệt đới dính mưa quá độ, rơi đến nam cực vậy, cơ thể cứng ngắc. Phải biết rằng học dược lý rất khó nhằn đối với sinh viên y học, huống chi là một người ngoài ngành như cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play