Sau khi đã truyền xong một lần nước biển, Dương Dịch Lạc hạ sốt rồi, người cũng có tinh thần hơn. Để tránh tái phát lại, bác sĩ đề nghị cô ngày mai đến truyền thêm một lần nữa.

Vì không muốn làm lỡ việc học nên cô nhân lúc nghỉ trưa đến, lòng vẫn thầm mong ngóng đừng gặp lại đàn chị thực tập kia nữa.

Tiêm ba bốn lần đau thật đấy!

Hình như ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô rồi. Người lần này một chốc đã tiêm xong, cô thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn.

“Vậy là xong rồi sao?” Cô giống như không dám tin mà hỏi.

“Chứ sao nữa? Tiêm tám mười lần à?”

“Đừng, đừng, chủ yếu là hôm qua bị dọa sợ rồi ạ.”

Đàn chị chỉnh lại tốc độ nhỏ giọt của nước biển, căn dặn thêm vài câu rồi rời đi.

Dương Dịch Lạc vui mừng, không kìm được mà đăng bài lên Wechat: “Mình cảm thấy ông trời đã yêu thương mình rồi! Lần này không ngờ tiêm một phát là xong!”

Sau khi Phó Bác Nhất lướt thấy thì lặng lẽ nhấn thích. Anh vừa định thoát ra thì nhận được tin nhắn: “Chuyện hôm qua hứa với anh đã làm xong rồi, bọn em chăm sóc cho Dương Dịch Lạc rất tốt đó! Khi nào thì đến làm người mẫu cho bọn em đây!”

“Xem thời gian của mấy người.”

“Vào thu rồi, không còn cảnh sắc gì cả, đợi mùa đông có được không.”

“Ừ.”

Sau khi xác nhận anh đã đồng ý, Đinh Đông vẫn có chút không dám tin mọi chuyện lại thuận lợi như thế. Hôm qua khi Phó Bác Nhất nhờ vả, cô ấy còn nghi ngờ đàn anh có bị ai nhập vào người hay không. Kết quả người bị nhập không phải anh mà là chính mình!

Tìm anh chụp hình. Chuyện này cũng có thể đồng ý được!

Cô ấy rất thích chụp ảnh, từ lâu đã muốn chụp riêng cho anh một bộ ảnh rồi. Cô ấy cầu xin suốt bốn năm nhưng vẫn không được anh đồng ý. Lần này, anh lại vì một cô gái mà đồng ý yêu cầu này. Đinh Đông thở dài: “Quả nhiên, đồ tốt đều là của người ta.”

Khi bệnh vừa khỏi, Dương Dịch Lạc càng có sức sống hơn, cũng không suy nghĩ linh tinh nữa, mà đối xử với Phó Bác Nhất tốt hơn nữa.

Trước đây, thư viện là nơi mà khi nào cô cực kỳ rảnh rỗi mới đến đó, trời còn chưa tối thì đã về rồi. Nhưng không ngờ lần này có thể ở chung với anh đến lúc thư viện đóng cửa. Khi nào Phó Bác Nhất về thì cô sẽ về! Cô không thúc giục, cũng không làm phiền đến anh, chẳng qua là đã trải qua sự giày vò lúc hai ba giờ chiều. Khi trông thấy anh thì mỉm cười, cả người tỏa ra ánh sáng lấp lánh của người mẹ!

Nhưng những điều này chỉ mình cô không biết mà thôi!

Bữa sáng, Dương Dịch Lạc lại mua rất nhiều đồ ăn, trong cặp còn có đồ ăn vặt, chỉ sợ anh sẽ đói sẽ khát.

“Phó Bác Nhất, tại sao anh lại không uống sữa bò thế, nó rất quan trọng đối với cơ thể đó.”

Cũng không biết cô đang cố chấp về điều gì mà ngày nào cũng một ly sữa bò, anh đã nói mình không thích uống rồi. Hiện giờ cũng chưa đến tuổi thiếu canxi!

Dương Dịch Lạc cắn ống hút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Mỗi ngày anh đều vất vả như vậy phải bổ sung nhiều canxi một chút. Ngày nào cũng ngủ muộn, cẩn thận bị hói đầu đấy.”

Có lẽ đã chạm đến sức chịu đựng giới hạn của anh nên Phó Bác Nhất trừng mắt nhìn cô, đây cũng là thành tựu suốt mấy ngày nay của Dương Dịch Lạc. Phải biết rằng trước đây anh tức giận đều trực tiếp ngó lơ cô, coi như cô không tồn tại, nhưng lần này còn biểu hiện ra mặt nữa.

Chẳng phải có tiến bộ rồi sao!

Dương Dịch Lạc vẫn luôn dò hỏi bên tai anh, cuối cùng Phó Bác Nhất cảm thấy phiền mới buột miệng nói: “Anh dị ứng với sữa bò.”

Nghe vậy, Dương Dịch Lạc khựng lại, lặng lẽ đặt sữa bò cách xa anh. Cô giống như không tin lắm: “Thật à?”

“Thật.”

Qua một lúc, Dương Dịch Lạc nhanh chóng uống hết sữa bò của mình, lại chạy sang một bên súc miệng, rồi mới nói: “Em xin lỗi nha!”

Trông thấy động tác của cô, Phó Bác Nhất hơi buồn cười: “Anh chỉ không thể uống chứ có phải không thể ngửi đâu.”

“Ồ!” Cô ngốc nghếch đáp, nhưng sau này sẽ không uống trước mặt anh nữa.

Nói là hai người cùng ở trong thư viện, nhưng thực ra cả một tuần hai người cũng chỉ gặp nhau chưa đến vài lần. Môn Dược lý chỉ học một tuần một lần, thư viện thì càng tùy ý hơn nữa. Bởi vì Phó Bác Nhất bận rộn nên anh đến thư viện đều không đúng giờ. Mỗi lần đều có thể trùng hợp gặp được nhau là vì có tình báo của Trịnh Lỗi gửi cho cô.

Chớp mắt đã đến giữa kỳ, sắp sửa bước vào kỳ thi rồi! Học viện y học lại càng bận rộn hơn nữa!

Khoa kế toán thì không bận đến vậy, giáo viên đều nói sẽ không làm khó bọn họ, đề bài tương tự đều có thể tìm trong sách giáo khoa. Muốn thi qua một môn quả thực không khó, mọi người cũng không để tâm lắm. Ngược lại, mọi người đều thấy hứng thú với ngày lễ kỷ niệm 70 năm của nhà trường hơn!

“Lạc Lạc à, mỗi khoa đều phải có một tiết mục biểu diễn, chuyên ngành của chúng ta ít nhất phải báo danh ba tiết mục. Cậu báo danh một tiết mục đi, cậu hát hay như vậy cơ mà.” Chắc vì sợ cô không đồng ý, lớp trưởng Lý Nghiên kéo tay cô, liên tục van nài.

“Cậu hãy nể mặt lớp chúng ta không có đất dùng người mà báo danh đi! Cậu nghĩ coi, cậu hát hay như vậy, không tham gia chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

“Lẽ nào cậu không muốn khiến cho ngày lễ kỷ niệm trường thêm phong phú và đặc sắc hơn sao?”

Thực ra Dương Dịch Lạc không hề muốn đi. Cô là ca sĩ trên mạng, mặc dù người quen đều biết, nhưng cô vẫn không muốn để toàn trường biết hết!

“Như vậy không hay thì phải!”

Lý Nghiên: “Chỗ nào không hay, đi nào!”

Cuối cùng, cô vẫn không thể kháng cự được lời van nài như keo dính chuột của cô ấy! Cô vốn định thử xem, không ngờ lại được chọn rồi.

Dương Dịch Lạc là người một khi đã đồng ý làm thì nhất định sẽ làm nghiêm túc. Vì hoạt động này, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô đều bị lấp đầy.

Bởi vì cô báo danh hát đơn ca, lại còn ở trước mặt đông người như vậy, không những người khác căng thẳng mà Dương Dịch Lạc cũng thế. Ở trên mạng hát đều là ghi âm rồi mới phát hành. Hiện giờ phải hát live trực tiếp, Dương Dịch Lạc cũng sợ.

Là mấy ngàn người đông nghẹt đó! Lỡ như hát lệch nhịp, vậy “tên sẽ được lưu danh ngàn đời” rồi.

Khi chọn bài hát, mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình. Có người nói bài “Lúm đồng tiền nhỏ” vừa hay vừa là kinh điển. Có người lập tức phản pháo: “Đã bao nhiêu năm qua rồi, không thể có ý tưởng mới à.”

Mọi người thảo luận cả nửa ngày cũng không ra được kết quả!

“À, chẳng phải cậu là ca sĩ trên mạng sao? Hát thử bài của cậu đi.”

Dương Dịch Lạc xấu hổ nói phần lớn bài hát của mình thiên về nhạc truyền thống, hơn nữa đều rất đau thương, thực sự không thích hợp.

“Không được hay lắm thì phải, bài hát của tớ hình như không phù hợp với lễ kỷ niệm trường cho lắm.”

Đám người không tin, Dương Dịch Lạc mới mở khúc dạo đầu, những người khác đã ăn ý gật đầu: “Quả thực không phù hợp.”

Tớ đã nói rồi mà các cậu không tin!

Vừa mới có chút đầu mối thì lại mất đi phương hướng. Trước đây cô không biết rằng, hóa ra bài hát được biểu diễn trên sân khấu đều phải thông qua những lần tuyển chọn như vậy, cô còn tưởng rằng ca sĩ muốn hát gì thì hát chứ!

Xin hãy tha thứ cho sự vô tri này của cô!

Lại trải qua một ngày thảo luận, nhưng vẫn không đưa ra được kết quả. Điều quan trọng là mỗi lần nghĩ ra bài hát, cô đều phải hát trước một lần, làm cổ họng cô sắp khàn luôn rồi. Dương Dịch Lạc không kìm được mà giơ tay ra hiệu: “Hay là hát “Từ khi gặp anh” đi, vui vẻ lại hay nữa! Rất phù hợp với sinh viên năm nhất như tớ, quan trọng là bài hát nghe vào rất thoải mái, chữa lành tâm hồn!”

Người phụ trách nghe khúc dạo đầu, quả thật không tồi. Đợi nghe xong thì bảo Dương Dịch Lạc hát lại một lần, cuối cùng mới đưa ra quyết định!

Sau khi trở về kí túc xá, cả người đều mệt mỏi rã rời.

“Cuối cùng đã quyết định xong rồi! Nếu còn không đưa ra quyết định, tớ chưa chắc có thể kiên trì được đến ngày kỷ niệm trường!”

Lâm Hành Tịnh: “Quyết định xong rồi à, hát bài gì thế?”

Dương Dịch Lạc chẳng buồn đưa mắt nhìn, nói: “Bài “Từ khi gặp anh” của Ngu Thư Hân.”

Lâm Hành Tịnh: “Cậu thường xuyên ngân nga bài này. Quả thực rất phù hợp đó!”

“Còn không chọn ra nữa, tớ sắp mệt chết rồi đây.”

“Cậu biết điều đi! Biểu diễn trong ngày lễ kỷ niệm trường đó, bao nhiêu người hâm mộ còn không được nữa là.”

“Tớ thà nhường cơ hội này lại cho người khác.” Bởi vì tiết mục này mà đã nhiều ngày rồi cô không đi gặp Phó Bác Nhất! Nghĩ vậy, đúng là không quen lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play