Dương Dịch Lạc cũng không biết mình trở về kí túc xá như thế nào. Đám Thường Lam trông thấy cô ướt như chuột lột thì vội chạy đến an ủi: “Lạc Lạc, cậu sao thế? Mới ra ngoài có một chuyến mà để bản thân thành như thế rồi?”
“Hả?” Dương Dịch Lạc lấy lại tinh thần, mím môi nói: “Sao thế?”
Thường Lam cầm cây dù trong tay cô, nhìn cô giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Dương Dịch Lạc, cậu ngốc rồi à? Trời mưa lớn như thế, mang theo dù mà không biết mở ra che hả, vậy mà lại để bản thân thành thế này. Sao, diễn chuyện tình buồn khổ à!”
Đối diện với sự quan tâm của cô ấy, Dương Dịch Lạc muốn cười, nhưng phát hiện bản thân không thể nào nhoẻn miệng được, cũng không muốn nói chuyện. Cô chỉ đành đưa mắt ra hiệu cho cô ấy rằng mình không sao.
Thường Lam bày ra vẻ mặt ghét bỏ, đẩy cô vào trong nhà tắm, lấy một bộ quần áo nói: “Cậu mau đi tắm nước nóng đi, bị cảm thì sao?”
Khi tắm rửa, nước ấm chảy từ cổ xuống, rất nhanh đã ướt đẫm toàn thân, lúc này cô mới cảm nhận được chút độ ấm. Trong đầu cô liên tục nhớ về cảnh tượng vừa nãy, Phó Bác Nhất ướt sũng, gió lạnh thổi qua khiến anh run cầm cập.
Cô muốn hỏi, rõ ràng chỉ từ kí túc xá đến cổng trưởng, vì sao anh lại không gọi điện cho người khác đến đón mình chứ! Cô biết Phó Bác Nhất có bí mật, những lời thì thầm trong khách, nửa đêm một mình ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đều có thể chứng minh được anh không hề vui vẻ như bề ngoài.
Nhưng cô không thể ngờ được rằng anh lại không biết yêu thương bản thân như thế!
Khi nhìn thấy Phó Bác Nhất ướt sũng, lòng cô đầy áy náy. Nếu như bản thân không ngủ nướng thì anh sẽ không bị ướt mưa. Còn nói bản thân thích anh, rõ ràng cô đã đoán được nhưng vẫn bị đánh bại bởi sự lười biếng!
Lần sau cô nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, cô thầm nghĩ trong lòng như thế.
Sau khi tắm xong, hình như nỗi đau trong lòng cũng đã bị nước nóng dội đi. Dương Dịch Lạc bình tĩnh lại, ra ngoài chào hỏi: “Hành Tịnh, thật ngại quá, lúc về tớ quên mua cơm cho cậu rồi.”
Ngày thường Dương Dịch Lạc là một người sảng khoái, vừa biết ca hát lại không chảnh chọe, tất cả mọi người trong kí túc xá đều rất thích cô. Nào ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy, sao có thể khiến người khác không lo lắng cho được.
“Lạc Lạc, cậu không sao thật chứ?” Lâm Hành Tịnh không yên tâm, hỏi.
“Tớ không sao, lúc về bị té ngã, ướt sũng với gió lớn nên mới không che dù.”
“Không sao thật à?”
“Tớ thì có chuyện gì được chứ. Buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây.” Dương Dịch Lạc leo lên giường, sau đó đeo tai nghe.
Chắc chắn họ rất tò mò vì sao cô lại như vậy, nhưng cô không muốn giải thích, nên dứt khoát không nghe nữa.
Lâm Hành Tịnh và Thường Lam nhìn nhau, vẻ mặt suy đoán, mấy người im lặng lắc lư điện thoại.
Lâm Hành Tịnh: “Vào học lâu vậy rồi, tớ đâu thấy cậu ấy như vậy bao giờ!”
Thường Lam: “Dáng vẻ mất hồn mất vía này chắc không phải vì chuyện học hành đâu.”
Trương Nhược Nam: “Chắc chắn là vì Phó Bác Nhất rồi! Còn cần đoán à?”
Thường Lam: “Mặc dù chúng ta cũng biết dạo gần đây cậu ấy đang theo đuổi Phó Bác Nhất, nhưng cũng không thể nghiêm túc như vậy chứ!”
Lâm Tuyết: “Chúng ta đều không phải người trong cuộc, sao cậu biết cậu ấy không nghiêm túc?”
Thường Lam: “Dù sao tớ cũng không tin là yêu từ cái nhìn đầu tiên, vẫn là lâu ngày nảy sinh tình cảm đáng tin cậy hơn!”
Lâm Tiểu Đình: “Có thể Lạc Lạc coi là thật rồi.”
Thường Lam: “Lâm Tiểu Đình, cậu không học bài à. Quả nhiên mọi người đều thích hóng chuyện!”
Lâm Tiểu Đình: “Có phải hay không, cậu hỏi là biết ngay. Chẳng phải cậu có Wechat của Trịnh Lỗi sao? Hai người họ là bạn cùng phòng, nghe ngóng là biết rõ ngay!”
Thường Lam: “...” Có đường tắt không đi, cứ phải đi đoán mò!
Thế là cô ấy bèn tìm Wechat của Trịnh Lỗi.
Thường Lam: “Hôm nay Phó Bác Nhất đi gặp Lạc Lạc rồi à?”
Trịnh Lỗi: “???” Trịnh Lỗi đang nằm trên giường cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Thường Lam: “Anh hỏi xem Phó Bác Nhất có gặp Lạc Lạc không. Từ lúc cô ấy đi ra ngoài trở về liền không bình thường rồi.”
Đối mặt với chất vấn của đàn em, Trịnh Lỗi không có tiền đồ mà ngẩng đầu nhìn Phó Bác Nhất: “Hôm nay cậu đi gặp Dương Dịch Lạc à?”
Nghe vậy, Phó Bác Nhất hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Lỗi nói: “Không có gì. Thường Lam bị điên, nói cậu chọc Dương Dịch Lạc tức giận rồi. Buổi tối trở về kí túc xá, em ấy trông như người mất hồn, đã vậy cả người còn ướt sũng.”
Phó Bác Nhất đang dọn dẹp ga giường, nghe vậy thì dừng lại. Hóa ra lúc anh trở về có nhìn thấy Dương Dịch Lạc không phải là ảo giác.
Anh giả vờ vô ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Lỗi tùy tiện nói: “Tớ cũng không biết, sau khi tỉnh dậy thì vội vội xuống lầu rồi. Sau khi trở về thì thành ra như vậy, bị ngã hay tâm trạng không tốt gì đó. Nói chung đám con gái luôn khiến người ta khó hiểu.”
“Ừ.”
“Hôm nay cậu cũng bị ướt mưa rồi. Cậu nữa, cũng không gọi bọn tớ ra đón.”
“Tớ thấy mưa không lớn, lúc xông ra mới phát hiện ra nó lại lớn đến thế.” Anh bất lực trả lời.
Trịnh Lỗi: “Ha ha, này thì giả vờ lợi hại này.”
Ngày hôm sau, quả đúng như dự đoán, Dương Dịch Lạc bệnh rồi, mới sáng sớm đầu óc choáng váng, lúc xuống giường suýt chút thì té ngã. Cô lấy nhiệt kế đo độ, hay lắm, 38 độ 7.
“Lạc Lạc, cậu còn muốn ngủ à, còn không mau đi bệnh viện. Định làm đồ ngốc thật à!”
“Tớ biết rồi. Các cậu lên lớp trước đi!”
Dương Dịch Lạc ý thức được cơ thể mình không bình thường, cô cũng không so đo với bản thân nữa. Hiện giờ không những đau đầu, mà cổ họng cũng đau rát, nói chuyện là hệt như có người cầm cưa ma sát từ từ vậy!
Thời gian lên lớp nên không có ai, Dương Dịch Lạc xin thầy giáo nghỉ phép xong, nhìn bác sĩ lấy nước biển đến truyền cho mình. Khi con người bị bệnh luôn rất yếu đuối, nằm trên giường bệnh, bên cạnh không có người quen nào. Dương Dịch Lạc không biết sao mà cô có chút nhớ nhà rồi.
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên nhưng vẫn không thấy người bên cạnh, tầm mắt của Phó Bác Nhất không thể khống chế mà liên tục nhìn về cửa. Cho dù cô không thích môn học này nhưng anh chưa hề thấy cô đến muộn. Anh đợi hơn nửa tiết mới xác định cô không đến thật.
Chuyện gì vậy? Cô không giống như người biết trốn học. Lẽ nào cô bị cảm rồi. Ngón tay anh khẽ cử động, bất giác nhấp vào khung trò chuyện của Dương Dịch Lạc.
Suốt một tiết học, anh đều không tập trung, suy nghĩ cả một tiết, anh vẫn không gửi tin nhắn đó đi, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi điện thoại.
Khi nhìn thấy Dương Dịch Lạc đăng tấm ảnh truyền nước biển trong vòng bạn bè của Wechat, Phó Bác Nhất bèn phóng to ảnh ra nhìn.
Dương Dịch Lạc đăng ảnh không phải để kể khổ, mà vì cô thấy hơi buồn chán, muốn tìm người nói chuyện mà thôi. Đám Thường Lam đều đang học, không thể nào nói chuyện với cô được, muốn chơi game nhưng chỉ có một cánh tay, không tiện chút nào. Chỉ đành đăng ảnh lên Wechat để người ta quan tâm một chút.
Bằng không cô thật sự sợ mình sẽ khóc ở phòng y tế mất!
Ảnh vừa được đăng lên, Dương Lỗi Hải và Tần Thanh đã quan tâm đến cô đầu tiên. Vốn dĩ Dương Dịch Lạc hơi khó chịu, sau khi nói chuyện với họ xong thì tâm trạng đã đỡ hơn nhiều!
Mặc dù họ không ở bên cạnh nhưng vẫn âm thầm quan tâm đến cô!
Dương Lỗi Hải còn đặc biệt chuyển một bao lì xì hai trăm đồng để cô mua chút đồ ăn ngon. Dương Dịch Lạc vui vẻ nhận lấy. Vòng bạn bè vẫn liên tục xuất hiện nút đỏ, không ngừng có người nói lời quan tâm với cô!
Dương Dịch Lạc khỏe lại rồi!
Bệnh viện trường nằm ngay bên cạnh học viện y học, có nhiều khi để luyện tập sẽ đưa sinh viên qua đấy!
Trước đây Phó Bác Nhất là khách quen ở nơi này. Sau khi anh đến, giả vờ vô tình đi vào bệnh viện trường. Anh đã đến đây rất nhiều lần, vì vậy rất quen thuộc đường lối. Quả nhiên, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Dương Dịch Lạc ở góc tường.
Tấm chăn trắng xóa đắp trên người cô, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, vẻ đẹp của sự yếu đuối. Cô ngồi một mình ở đó, không biết đang xem gì trên điện thoại mà cười rất vui vẻ!
“Lấy giúp tôi viên nén clorpheniramin.”
Giọng nói còn chưa dừng lại, Dương Dịch Lạc đã ngẩng đầu lên giống như có cảm ứng vậy. Cô dùng cánh tay không truyền nước biển của mình vẫy tay với Phó Bác Nhất.
“Phó Bác Nhất, sao anh cũng đến rồi?”
Nghe thấy giọng nói của Dương Dịch Lạc, Phó Bác Nhất như rất bất lực mà quay đầu lại, khi nhìn thấy cô thì nói: “Sao em cũng ở đây?”
Dương Dịch Lạc sờ mũi, đâu thể nói hôm qua thấy anh dính mưa nên cô cũng muốn thử được: “Chiều hôm qua em đi mua đồ, không cẩn thận bị vấp té, nên bị dính chút mưa, giờ bị cảm rồi.” Nói xong, cô giống như xấu hổ vậy: “Cơ thể em quá yếu đuối rồi.”
“Ừ.”
“Sao anh cũng đến đây vậy? Cũng bị cảm sao? Em nói anh biết, nhất định đừng tìm người kia tiêm nha.” Cô dè dặt chỉ về cô gái bên trong: “Đừng thấy cô ấy trông rất tốt, nhưng thực ra cô ấy ra tay mạnh lắm, tiêm cho em bốn lần mới được.”
Phó Bác Nhất nhìn cánh tay đang được truyền nước biển trên giường, quả nhiên đã bầm tím một mảng.
Có thể vì thấy cô ở một mình nên Phó Bác Nhất hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Buổi sáng đến vội quá nên em chưa kịp ăn, nhưng Thường Lam nói lát nữa sẽ mang cơm đến cho em. Anh mau đi đi, không phải buổi chiều còn có tiết sao?”
Từ sau khi nhìn thấy thời khóa biểu của anh, Dương Dịch Lạc mới biết sinh viên y dược khó khăn thế nào, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng sắp không có luôn rồi, sắp xếp đi học hết. Cho dù thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng bọn họ còn phải bận rộn làm thí nghiệm, bận rộn đi học.
Dương Dịch Lạc phải công nhận là sinh viên y dược thật quá khó khăn rồi.
Phó Bác Nhất đưa cháo trên tay cho cô: “Vừa mua, còn chưa kịp ăn.”
Dương Dịch Lạc ngạc nhiên: “Anh không ăn hả?”
“Anh đi mua cái khác.”
Cả buổi sáng không ăn gì, nên Dương Dịch Lạc cũng không khách sáo nữa, nói cảm ơn xong thì bảo anh về sớm, bằng không sẽ không có cơm ăn nữa.
Phó Bác Nhất gật đầu đồng ý.
Phó Bác Nhất lấy thuốc, đi vào bên trong, vỗ người mà vừa nãy Dương Dịch Lạc chỉ, không biết nói gì đó mà cô gái kia liên tục quay đầu nhìn cô.
Bởi vì sốt nên miệng cô đắng ngắt, Dương Dịch Lạc không hề muốn ăn, nhưng khi mở ra thì phát hiện Phó Bác Nhất vậy mà lại mua cháo rau xanh, những hạt gạo được nấu rất nát, bên trên đầy rau xanh và thịt bằm, trông rất muốn ăn.
Không ngờ Phó Bác Nhất lại thích ăn món này! Cô cũng thích nó!
Cô mừng thầm vì thích cùng một món ăn với người mà mình thích!
Đợi đến khi Thường Lam đến, Dương Dịch Lạc đã ăn no rồi. Cô ấy không hề quan tâm đến một người bệnh như cô, vậy mà lại mua cơm thịt nướng, vừa mỡ vừa ngon!
“Lam Lam, tớ là bệnh nhân đấy, mà cậu cho tớ ăn món này à?”
“Vừa tan học là người bu đông nghẹt, ăn được món này là tốt lắm rồi.” Nói xong, liền đưa cho cô: “Mau ăn đi!”
Dương Dịch Lạc lắc đầu, nói: “Tớ ăn rồi.” Nói xong, cô đắc ý kể chuyện cho cô ấy nghe: “Ban nãy Phó Bác Nhất vừa hay đến đây lấy thuốc, đã đưa bữa trưa của anh ấy cho tớ rồi. Hề hề, mặc dù tớ cảm thấy ngại nhưng vẫn nhận lấy.”
“Phó Bác Nhất rảnh rỗi vậy cơ à?”
Dương Dịch Lạc lại cười ha ha: “Còn không phải duyên phận sao!”
Buổi chiều có tiết học nên Phó Bác Nhất vội vàng trở về kí túc xá, tùy tiện ăn bữa trưa rồi lại đến lớp học. Trước khi đi, Trịnh Lỗi nhìn thuốc trên bàn anh, thắc mắc: “Cậu có thể tự mình phối thuốc rồi, sao còn đến bệnh viện trường lấy làm gì.”