Cuối cùng Hứa Dịch cũng không biết anh ngồi ở đây cùng Hoắc Ninh Tuyết bao nhiêu lâu nữa, cô hết khóc lóc thì lại chửi mắng, hết chửi mắng thì lại nói nhớ cha nhớ mẹ. Dù sao thì anh cũng hiểu rằng cô ở xa gia đình, còn gặp những tình huống kiểu như thế này thì nhớ nhà là chuyện hiển nhiên, chỉ là anh không nghĩ nó lại nhanh như vậy.
Đưa ánh mắt nhìn Hoắc Ninh Tuyết ở trong vòng tay của mình, Hứa Dịch bất chợt lại thấy có gì đó không đúng lắm. Ngay khi anh còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Ninh Tuyết đã tỉnh dậy, cô dùng hai tay ôm lấy gương mặt của anh, sau đó lại cười ngây ngốc, nói:
- Chú Hứa... Chú biết không, nhìn chú đẹp trai lắm đó. Mặc dù... Mặc dù chú bằng tuổi với mẹ cháu, nhưng chú rất đẹp trai... So với tên khốn Thang Phong kia còn đẹp hơn gấp trăm lần!
Nói đến đây thì Hứa Dịch cũng chỉ biết cười bất lực rồi lắc đầu, nhưng rồi sau đó cô lại hôn nhẹ lên môi anh một cái, còn rất hồn nhiên nói:
- Ai nói trên đời chỉ có tên khốn đó là đẹp trai chứ? Bây giờ ở ngay trước mặt con còn là người đẹp trai hơn!
Dứt lời thì Hoắc Ninh Tuyết lại hôn anh thêm một cái, rồi lại bá đạo nói:
- Chú Hứa, chúng ta hẹn hò đi, cháu muốn hẹn hò với chú!
Còn chưa kịp để Hứa Dịch nói được câu nào thì Hoắc Ninh Tuyết lại tiếp tục hôn anh thêm mấy cái, từng âm thanh *chụt chụt chụt* vang lên khiến cho đại não của Hứa Dịch cũng ngừng hoạt động trong giây lát, sau đó anh còn đưa tay ôm lấy eo của Hoắc Ninh Tuyết, nhỏ giọng nói:
- Ninh Tuyết, cháu có biết cháu vừa làm gì không?
Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn say nên chỉ mở mắt lim dim nhìn anh, nhưng rồi cô lại cười ngây ngô một tiếng, đưa tay chỉ chỉ vào gương mặt của anh, sau đó lại nói:
- Chú ơi, kết hôn nào! Chúng ta kết hôn nào.
- Hoắc Ninh Tuyết!
Hứa Dịch còn chưa nói hết câu thì cô đã ngủ mất rồi, anh cảm thấy bản thân điên rồi mới ở đây với cô. Đột nhiên anh hối hận quá đi.
Lúc này Hứa Dịch cũng nhẹ nhàng đặt Hoắc Ninh Tuyết nằm xuống giường của mình, còn anh thì cũng phải tự xử lý bản thân đã. Nói sao anh cũng là đàn ông, lại gặp một cô gái xinh đẹp như vậy khiêu khích, cho dù có không động tâm thì cũng động thứ khác thôi, đằng này Hoắc Ninh Tuyết còn hôn anh nữa chứ... Ôi trời, không biết sau khi tỉnh dậy thì hai người phải đối mặt với nhau như thế nào nữa.
[...]
Đến buổi chiều thì Hoắc Ninh Tuyết cũng đã bị cơn khát làm cho tỉnh giấc, cô đưa tay dụi dụi mắt rồi lại giật mình nhìn ngó xung quanh, nơi này đâu phải phòng của cô đâu? Đây là đâu chứ?
Trong khi Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn đang hoảng loạn thì cô lại nhìn thấy ảnh của Nguyệt Y ở tủ bên cạnh, hóa ra đây là phòng của Hứa Dịch à. Nghĩ đến đây thì cô cũng gật gù, bất chợt những hình ảnh khi cô đang say xỉn lại hiện lên trước mắt.
Cô không chỉ đã bám lấy Hứa Dịch mà còn... Mà còn hôn anh nữa! Nhưng điều mất mặt không chỉ ở đó... Cô còn bảo anh kết hôn với mình nữa chứ.
Gương mặt của Hoắc Ninh Tuyết liền đỏ ửng như quả cà chua chín, cô rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy nè, tại sao cô lại có thể làm như vậy chứ?
Đến đây Hoắc Ninh Tuyết còn đưa tay chạm nhẹ lên môi của mình... Cô... Cô cùng anh hôn sao? Tuy rằng chỉ là một nụ hôn đơn thuần là chạm môi của nhau, nhưng người đó là chú của cô đó! Tại sao cô lại có thể hôn người đó chứ... Điên mất, Hoắc Ninh Tuyết mày điên rồi!
Lúc này Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn đang vò đầu bứt tai thì Hứa Dịch đã đẩy cửa đi vào, anh nhìn cô rồi cô nhìn anh, sau đó anh đặt một khay thức ăn lên bàn, còn nhìn cô, nói:
- Tỉnh rồi sao? Có đói không, chú có nấu một ít cháo cho cháu đó. Ăn đi còn có sức khóc.
Hoắc Ninh Tuyết bị câu nói đó của Hứa Dịch làm cho ngượng hết cả mặt, sau đó cô còn lầm bầm nói:
- Chú Hứa... Khi nãy... Cháu có nói gì sai hay làm gì sai với chú không?
- Ngoại trừ hôn và bảo chú kết hôn với cháu thì có vẻ như cháu không làm gì sai cả.
Thôi xong rồi, Hoắc Ninh Tuyết thật sự đã hôn Hứa Dịch rồi. Vừa nãy cô còn tự hi vọng rằng đó chỉ là giấc mơ thôi nhưng xem ra cô tàn đời thật rồi.
- Cái đó... Chú Hứa... Cháu xin lỗi... Cháu không cố ý đâu ạ.
Hứa Dịch chỉ nhìn cô bằng cặp mắt nhìn người ngoài hành tinh, nhưng rồi anh cũng chỉ bật cười, nói:
- Cháu biết không, ngay khi cháu vừa sinh ra đời thì mẹ cháu đã hứa gả cháu cho chú đấy.
Đương nhiên cô có nghe qua rồi, lúc đó thì vì Hứa Dịch đã kết hôn rồi nên Vương Ngữ Ninh nghĩ nói ra cũng không sao. Khi đó Hoắc Ninh Tuyết mới mười sáu tuổi thì Vương Ngữ Ninh đã nói rằng từ khi cô sinh ra thì tã mà cô dùng, bình sữa mà cô uống đều do Hứa Dịch mua cho.
Hơn nữa Vương Ngữ Ninh còn nói sẽ gả cô cho Hứa Dịch nữa kìa, khi đó Hoắc Ninh Tuyết chỉ thấy buồn cười thôi, vì cô không nghĩ mẹ cô lại có thể làm như thế.
Nhưng bây giờ lời hứa đó nó đã khác rồi, hiện tại Hứa Dịch đã ly hôn, hiển nhiên chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng đột nhiên anh lại nói ra vào lúc này thì càng làm cho Hoắc Ninh Tuyết thấy ngại ngùng hơn.
- Chú... Có ý gì?
- Không có gì, đột nhiên nhớ lại thôi.
Dừng một chút, Hứa Dịch lại nhìn cô, nói:
- Thật ra chú đã biết Thang Phong không hợp với cháu, hơn nữa... Người bạn gái của cậu ta là người chú biết, vốn dĩ chú đã định nói với cháu nhưng sợ cháu tổn thương... Ninh Tuyết, cháu rất tốt, rồi sẽ có người phù hợp với cháu hơn thôi.
Nghe đến đây thì Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ gật đầu, nhưng cô vẫn rất buồn... Nói sao thì đó cũng là mối tình đầu của cô cơ mà, mối tình đầu cứ ngỡ tươi đẹp hóa ra chỉ kéo dài được nửa ngày.
Còn ai thảm hơn cô đây?
- Chú Hứa, người đó... Ý cháu là bạn gái của Thang Phong ấy... Cô ấy có quan hệ gì với chú vậy?
#Yu~