Nói thẳng ra thì chắc Hoắc Ninh Tuyết có nghe qua rồi, cha mẹ của anh ly hôn từ khi anh còn nhỏ.
Sau đó thì Liêu Thuần Nguyên - mẹ anh đã tái hôn với Chung Phóng, mà người chồng sau này của bà ấy đã có một người con riêng rồi, anh ta tên là Chung Thiệu Hãn, lớn hơn anh bốn tuổi, con gái của anh ta chính là Chung Thiên Hà - cũng là bạn gái của Thang Phong. Theo như vai vế thì Chung Thiên Hà phải gọi anh một tiếng "Chú út".
Nghe đến đây thì bất chợt Hoắc Ninh Tuyết lại nảy lên một ý nghĩ tinh quái, cô nhìn anh, nhưng rồi lại không dám nói ra, vì cô sợ nếu cô nói ra thì anh sẽ mắng cô chết mất.
- Có chuyện gì sao? Chắc cháu không chỉ hỏi cho vui đâu nhỉ?
Gương mặt của cô liền méo xệch, anh có cần phải đi guốc trong bụng cô như vậy hay không chứ? Nhưng nếu như anh đã hỏi thì cô cũng sẵn lòng trả lời, lúc này cô liền nhìn anh, sau đó nói:
- Vậy khi Thang Phong và cháu gái của chú tổ chức hôn lễ á... Chú có thể mang cháu theo không? Sau đó... Chúng ta sẽ giả vờ làm một đôi, nếu đã chơi thì cháu phải làm thím của anh ta mới hả dạ!
Hứa Dịch nghe xong cũng chỉ biết cười bất lực, ôi thôi rồi, sao Vương Ngữ Ninh có bao nhiêu cái tính cách tốt đẹp lại không truyền cho cô mà lại truyền cho con gái cái tính "hay hơn thua" vậy chứ, nhưng lúc này anh lại bước đến chỗ cô, đưa ánh mắt dò xét, nói:
- Hoắc Ninh Tuyết, cháu có biết lời cháu nói có nghĩa là gì không?
Hoắc Ninh Tuyết liền gật đầu, sau đó cô còn nhìn anh mỉm cười nói:
- Chú Hứa... À không, Hứa Dịch... Chúng ta hẹn hò đi, em muốn hẹn hò với chú.
Hứa Dịch lại tiến thêm một bước, ý của anh là dọa cho cô sợ để cô lùi lại, nhưng ai mà có ngờ anh gặp phải đứa liều, ngay khi anh đến gần thì Hoắc Ninh Tuyết liền ôm lấy cổ của anh, rồi còn trực tiếp bám lên cơ thể của anh như con thằn lằn vậy, sau đó liền cọ cọ đầu nhỏ vào cổ của anh, nói:
- Thật ra từ khi gặp chú là em đã muốn thử cảm giác này rồi, Hứa Dịch... Chú có biết chú rất cao lớn không? Đu chú như vậy thật sự rất thú vị đó.
Mặc dù Hoắc Ninh Tuyết thấy thú vị nhưng anh thì không, ôi trời hãy ngó xuống mà xem đi nè, bây giờ anh cứ như cây sào bị Hoắc Ninh Tuyết đem ra làm trụ để bám vậy. Cơ mà tính cách của cô đúng là thay đổi liên tục luôn đó, mới hôm qua còn thùy mị dịu dàng, còn biết giữ kẽ với nam nhân, đến sáng nay thì say bí tỉ, làm ra đủ chuyện điên khùng, còn hiện tại dù đã tỉnh táo rồi nhưng vẫn làm ra những trò không ai nghĩ đến.
Bất chợt Hứa Dịch mất thăng bằng liền ôm cô ngã xuống giường, theo quán tính thì cô cũng ôm chặt lấy anh, sau đó thì cả hai nữ trên nam dưới mặt đối mặt nhìn nhau, khi này gương mặt điển trai của Hứa Dịch càng làm cho Hoắc Ninh Tuyết thấy kích thích hơn.
Trước kia khi cô nghe mẹ mình nói về chuyện nuôi cô của anh, thì cô còn bĩu môi nói với mẹ rằng mẹ bán rẻ con gái, dù sao thì Hứa Dịch cũng lớn hơn cô tận mười chín tuổi, đợi khi cô trưởng thành thì chú ấy đã biến thành ông lão rồi, tới đó còn làm ăn gì được nữa.
Tuy nhiên, mọi suy nghĩ của cô về Hứa Dịch đều đã thay đổi từ khi cô nhìn thấy anh ở sân bay, ôi trời nhìn thử mà xem... Với gương mặt này, với vóc dáng này thì ai mà nghĩ đây là một ông chú gần bốn mươi cơ chứ?
Đến cô còn mê mẩn thì huống hồ những nữ sinh khác.
Lúc này Hoắc Ninh Tuyết liền đưa tay chạm vào gương mặt tinh tế của anh, cánh môi từ từ mấp máy, tựa như đang cảm thán tạo hóa ra thiên vị Hứa Dịch, nhìn anh không già đi tí nào, thay vào đó thì càng lúc càng đẹp trai hơn nữa. Cô đúng là mù rồi mới nghĩ Thang Phong đẹp trai đó chứ, ở ngay trong nhà cô còn có cực phẩm hơn nữa mà.
- Hoắc Ninh Tuyết!
- Suỵt! Chú à, chú im lặng một chút.
Hứa Dịch thật sự bất lực rồi, cái tính ngang bướng của Vương Ngữ Ninh cộng với sự bá đạo của Hoắc Dạ đều đã ở trong Hoắc Ninh Tuyết hết rồi. Kiểu này thì anh còn biết nói gì đây.
Tuy nhiên, bàn tay của anh vẫn còn đang đặt trên eo của cô, chiếc eo nhỏ nhắn tinh tế này đúng là cực phẩm đó, nghĩ đến đây thì bất chợt Hứa Dịch lại giật mình với chính suy nghĩ của bản thân, sau đó anh liền buông tay ra, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại nhíu mày, rồi nằm lên ngực anh, nói:
- Sao chú không ôm nữa? Chẳng lẽ em không đủ hấp dẫn sao?
- Hoắc Ninh Tuyết, nếu cháu còn nói bừa thì chú sẽ...
Còn chưa đợi Hứa Dịch nói xong thì Hoắc Ninh Tuyết đã hôn anh rồi, phải rồi... Chính là cảm giác này, chính là cảm giác hôn say đắm một người.
Bây giờ thì sợi dây lý trí cuối cùng của Hứa Dịch cũng đã đứt rồi, anh trực tiếp lật người của cô lại, đè lên cơ thể của cô, biến bản thân thành thế chủ động, rồi mới điên cuồng hôn lấy cánh môi của cô.
Không được rồi, nếu anh càng lún thì sẽ càng sâu.
Nhưng! Nhưng Hoắc Ninh Tuyết không có ý định dừng lại.
Cô quyết định rồi, người đàn ông cực phẩm này phải là của cô, so sánh giữa Hứa Dịch và Thang Phong thì tên Thang Phong đó ra chuồng gà nhé!
Hiện tại, Hứa Dịch là nhất!
#Yu~. Bạn đang đọc tru𝗒ện tại == t r u 𝗆 t r u 𝗒 𝘦 n.vn ==