Edit: Hahahjhj1410
Quỷ có quỷ bình thường cùng lệ quỷ phân ra khác biệt, nữ quỷ trong tượng ở suối phun nước tuy rằng có oán khí nhưng vẫn luôn khắc chế bản thân lại không có hóa thành lệ quỷ cho nên cô ta bình thường chỉ có thể hướng Trần Dư Thịnh phun ra âm khí làm giảm xuống vận thế của ông ta, lại không thể khiến cho Trần Dư Thịnh nhìn thấy bản thân cô ta được, bản thân cũng không có cách nào chân chính chạm được đến ông ta.

Vì có Lý Lạc Phàm ở nơi này nên hết thảy những việc này đều không phải là vấn đề. Ban đêm, quỷ ở biệt thự đều tụ tập lại trong phòng cô. Lý Lạc Phàm cầm ra bạch ngọc bút tụ âm khí vẽ cho mỗi con quỷ một lá bùa trên hồn thể của quỷ, ở mi tâm mỗi con quỷ vẽ một đạo bùa tụ âm. Có bùa tụ âm này, bọn chúng chẳng những có thể đụng chạm đến đồ vật của dương gian, cũng có thể theo tâm ý ở trước mặt người sống hiện ra hình dáng của bản thân.  Trong nhà quỷ nhiều nên nếu không cần thiết thì đều lưu lại, còn Lý Đại Hải, Lý Minh Châu mang theo quỷ tài vụ thừa dịp đêm tối đến thẳng cao ốc tập đoàn Minh Quang điều tra tìm vấn đề kinh tế của Trần Dư Thịnh. Còn dư lại nữ quỷ trong suối phun nước cùng nữ quỷ mang thai là chủ lực, mặt khác đều là những con quỷ vô giúp vui xây dựng bầu không khí, Lý Lạc Phàm thì lấy bùa lập trận pháp trong biệt thự bày ra trận ảo cảnh giúp bọn quỷ góp một tay.  Nửa đêm canh ba âm khí dần dần dày hơn, Trần Dư Thịnh ngủ mơ mơ màng màng thì bất tri bất giác ông ta cảm giác bản thân đi vào một đoạn đường lại hẹp lại dốc đứng trên lưng núi. Ông ta nhìn lại khắp nơi, nơi này một mảnh hoang vu nhưng mà không biết vì sao ông ta lại cảm thấy nơi này có chút quen thuộc. Ông ta theo đường cái hướng lên phía trên đi một hồi lâu thì bỗng nhiên xa xa nhìn thấy một cái khúc ngoặt có đậu một chiếc xe, ông ta vội vã chạy qua, thẳng đến lúc tới bên cạnh xe mới phát hiện đây là xe việt dã của ông ta, mở cửa xe ra ở băng ghế sau đặt một cái rương hành lý màu trắng.
Trần Dư Thịnh mới kịp phản ứng lại đây là đường đến nhà gia sư Vương Mặc Mặc của con trai, lúc ấy ông ta là ở tại nơi này đem Vương Mặc Mặc đẩy xuống dưới. Ông ta đi đến mép vách núi nhìn xuống phía dưới là một đống tảng đá lộn xộn, lúc ấy khi ông ta lái xe đi lên thì liếc thấy nơi tốt này có nhiều tảng đá lớn lộn xộn lại nghĩ chỉ cần chạy đến nơi độ cao vừa đủ đem người từ nơi này đẩy xuống thì nhất định phải chết!  Trần Dư Thịnh khóe miệng lộ ra một nụ cười hàm ý đạt được gian kế, nhưng một giây sau nụ cười của ông ta liền cứng ở khóe miệng. Trên vách đá có một thân ảnh nhanh chóng trèo lên bên trên, cảm nhận thấy được tầm mắt của ông ta sau đó ngẩng mạnh đầu lên lộ ra một khuôn mặt đầy máu, đây đúng là Vương Mặc Mặc do chính ông ta tự tay đẩy xuống vách núi.
Trần Dư Thịnh phản ứng lại đầu tiên chính là Vương Mặc Mặc không có chết, tiếp sau đó mới nhớ tới chuyện này đã trôi qua mấy tháng trên tin tức còn thông báo qua chuyện này lấy lí do là vì trượt chân nên rơi xuống vách núi chết, Vương Mặc Mặc không có khả năng còn sống.  Cho nên...  Đây là quỷ?  Trần Dư Thịnh không dám dừng lại ở đây mà xoay người liền chạy lại chui vào trong xe, lên xe  vừa đóng cửa xe đã đạp chân ga vọt tới phía trước. Phía trước là đường chạy đến trên núi, đỉnh núi chính là nhà Vương Mặc Mặc nhưng mà bây giờ Trần Dư Thịnh không có đường sống để lựa chọn, nơi này căn bản không thể quay đầu nên ông ta chỉ hy vọng đường đến đỉnh núi nhất thiết đừng bị cụt, như vậy khiến cho ông ta có cơ hội chạy trốn cách xa nơi này.

Lúc chiếc xe chạy đi xa thì Trần Dư Thịnh từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vương Mặc Mặc người đầy vết máu đứng ở giữa đường cái hướng về phía ông ta vẫy tay.
Tay Trần Dư Thịnh run lên, chiếc xe thiếu chút nữa bay ra ngoài đường núi. Ông ta vội vã thu hồi ánh mắt lại, mãnh liệt đánh tay lái đem xe chạy trở lại trên con đường. Chiếc xe theo đường núi mở ra hướng lên trên núi, không đến năm phút liền nhìn thấy trên đỉnh núi có tòa tiểu viện nhà nông cũ nát, đứng ở cửa sân là một cô gái cả người toàn là máu, đối diện giương giương khóe miệng hướng về phía ông ta cười cười.  Là Vương Mặc Mặc!  Con đường nhỏ hẹp này làm cho Trần Dư Thịnh không có cơ hội quay đầu, ông ta trước tiên chỉ có thể hướng về con đường phía trước nhìn sang, vẫn còn tốt nếu con đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước đi xuống theo con đường này mà đi hẳn là có thể rời khỏi nơi này.  Trần Dư Thịnh lập tức đem chân ga mãnh liệt đạp tới mức cuối cùng, hướng về con đường kia lái đi nhưng mà không bao lâu đã đến cuối đường, trước mắt là một đống gò đất nhỏ nhô lên, phía trước mỗi cái gò đất nhỏ đều có dựng một tấm bia đá...  Lại là một nghĩa địa.  Đây chính là một con đường chết!


........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play