14.

Cả một buổi tiệc ta như bị dày vò không ngừng.

Chờ mãi hỉ tiệc mới kết thúc, ta sải bước đi ra bên ngoài, tường hoàng thành trải rộng, không ngờ bị người ta kéo vào trong góc tường. Trên người hắn ám mùi rượu không kém ta, đôi mắt thăm thẳm chiếu tới.

Trong lòng như có con nai chạy loạn khó bắt, ta nhanh chóng quay mặt đi:

“Cố huynh ngươi nhìn mà xem, ánh trăng đã lên cao, sao chúng ta không tìm chỗ nào sáng chút để tâm sự… Ưm…” Đúng lúc này, Cố Tử An nuốt hết những lời còn chưa nói của ta vào trong bụng hắn, môi lưỡi hòa quyện.

Hắn mơ mơ hồ hồ cất tiếng: “Tống thượng thư quả là trí tuệ rộng lớn, có thể làm danh thần cũng có thể coi bất cứ ai là bạn tốt.” 

“Cố Tử An, ngươi đừng có mà vô lễ, chúng ta là đồng liêu với nhau…”

Chậc, tửu sắc say lòng người, khiến người ta thật sự trầm mê.

Một lúc sau, Cố Tử An mới rời khỏi, đưa bàn tay lên xoa môi cho ta: “Tống Khuynh Từ, nàng còn dám nói chúng ta chỉ là đồng liêu ư?”

Ta nuốt nước miếng, mở to mắt ra nhìn, biết được không thể tránh né nữa nên đành nói: “Vậy ta phải làm thế nào đây? Từ bỏ chức quan để về gả làm thê tử của ngươi?”

“Từ nay về sau mọi hỉ nộ ái ố của bản thân đều phải dựa vào ngươi, nếu ngươi thích ta thì ta sẽ thấy rất vui mừng. Nếu ngươi không thích, quay người đi cưới ái thiếp, ta chỉ rơi lệ khóc thầm cho tới bình minh, sáng mai dậy vẫn phải treo nụ cười giả tạo đi đón tiếp chắc?”

Nương theo ánh trăng ta nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Cố tướng quân, ta không phủ nhận, ngươi chính là người trong lòng của ta. Nhưng nếu bởi vì thế mà muốn ta trở thành người canh nhà cửa cho ngươi thì Tống Khuynh Từ ta từ chối.”

“Khuynh Từ, ta chưa bao giờ có suy nghĩ muốn đặt nàng vào trong hậu trạch của ta.”

“Nhưng nếu ta gả cho ngươi chỉ có mỗi con đường đó.”

Ánh mắt hắn vừa động, nhìn ta không nói gì.

Ta lắc đầu thở dài một tiếng, khẽ lướt qua đầu vai hắn nhìn lên ánh trăng trên cao: “Ta đi xa đến mức này mới đứng được trước mặt ngươi! Ta không có con đường sống để lựa chọn.” Những lời này đều là thật.

Mọi người chỉ biết ta thi một lần thành danh, bốn năm leo lên vị trí quyền thần.

Nhưng bọn họ không biết ta phải học hành gian khổ suốt mười năm, chìm chìm nổi nổi giữa vùng trời rộng lớn.

Ta cảm thấy may mắn vì có Tiêu Ngôn trợ giúp, nhưng cả đường đi này vẫn rất lầy lội. Giờ phút đây chí niên thiếu chưa thành, đã phải chạy đi gả chồng làm đóa hoa đình viện, đó không phải là đường ta nên đi. Cho dù gả cho Cố Tử An ta cũng không thể.

15.

Có lẽ là bị ta làm tổn thương khá sâu sắc nên sau đó mỗi lần Cố Tử An nhìn thấy ta đều vô cùng xa cách khách sáo.

Mặc dù ta thấy hơi trống trải nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

Bởi vì khi đó trong triều đang có người dâng tấu, muốn cải tiến chế độ khoa thi. Trong triều mở ra một cuộc nghị luận kịch liệt, Tiêu Ngôn hỏi ta có ý tưởng gì không?

Ta nói: “Nếu muốn cải cách chi bằng một lần làm sạch sẽ. Đương kim Quốc Tử Giám toàn là vương công quý tộc, tư thục cũng có rất nhiều con ông cháu cha. Vậy sao không thành lập một trường học chính phủ, cho con cháu bình dân nhập học, cho nữ tử được tham gia.”

Tiêu Ngôn dừng lại một chút: “Thiết lập trường bình dân cũng được nhưng cho nữ tử nhập học…” Hắn ta cười một chút không còn nói tiếp nữa. Ta không hiểu vì sao đột nhiên hắn ta lại cười, nhưng trong lòng cứ thấy ngứa mắt.

Sau khi hồi phủ, cả đêm không ngủ viết tấu chương cải cách muốn đưa lên trước mặt hoàng đế. Trên đường đi lại bị Tiêu Ngôn chặn đường, hắn đặt tấu chương của ta sang một bên.

“A Từ, muội và các nàng ta không giống nhau. Thiên tư của muội thông tuệ, lại được sư phụ tự mình dạy dỗ, làm sao có thể so sánh với nữ tử tục tằng đó được.”

????

Ta sững sờ một chút, đột nhiên cảm thấy người trước mặt mình thật xa lạ. Cuối cùng vẫn kiên nhẫn thuyết phục hắn ta:

“Sư huynh, không phải ta thông minh mà là do vận khí tốt, có thể đọc sách biết chữ, có sư phụ dạy dỗ, còn có huynh trao cho cơ hội tham gia khoa thi. Nhưng nếu nữ tử thiên hạ có được cơ hội này vậy chẳng phải rất tốt ư?”

Tiêu Ngôn cong cong khóe miệng lên, hình như có hơi bất đắc dĩ: “Nhưng muội có gốc mạnh, nếu làm vậy thì toàn bộ nữ tử trong thiên hạ đều vứt bỏ nữ đức phu cương, tới nhập học, đảm đương chức quan hết hay sao?”

“Sư huynh….”

Ta còn đang muốn nói thì hắn ta lại xua tay: “Thôi, không nói đến những chuyện này nữa, ta nghe nói gần đây muội và Cố tướng quân rất thân thiết…”

Ta không biết vì sao đang êm đang đẹp mà hắn ta lại nhắc đến ta và Cố Tử An, nên đành cất lời: “Thái Tử điện hạ, lần cải cách này đúng là một cơ hội tốt.”

Tiêu Ngôn thấy hơi bất lực đành giơ tay xoa thái dương: “Được rồi, A Từ, trước mắt bệnh tình của phụ hoàng nguy kịch, việc này hãy nói sau.”

16.

Ta không biết rốt cuộc ngày sau mà Tiêu Ngôn nói là ngày nào, chỉ bình tĩnh đi ra ngoài.

Bây giờ bệnh của hoàng đế nguy kịch, hắn ta không có tâm tư thảo luận việc này.

Sau đó, hoàng đế băng hà, Tiêu Ngôn đăng cơ, đủ các quan lại khoác áo tang túc trực bên linh cữu, nghỉ tắm gội bảy ngày. Mặc dù ta vội vàng đi tới Thái Miếu khóc tang nhưng cũng vội vàng chuẩn bị cho việc thi cử.

Tại sao chỉ tuyển mỗi phu tử đi thi? Phải làm thế nào để nữ tử được nhập học? Những vấn đề cần gặp ta đều phải chuẩn bị trước.

Một ngày, ta túc trực bên linh cữu ở Thái Miếu, ngủ gà ngủ gật, cùng quỳ trên mặt đất với bạn rượu là Lưu ngự sử, tên này cứ nhìn ta không chớp mắt.

Ta lau nước miếng ở khóe miệng, lười nhác liếc nhìn hắn ta một cái: “Lưu huynh nhìn bản quan như thế làm gì?”

Lưu ngự sử luôn pha trò với ta giờ phút này cực kỳ cổ quái, hắn ta nói: “Ngày xưa không cảm thấy, hôm nay nhìn Tống huynh thật ra còn tú lệ hơn cả hoa khôi ở Dẫn Phong Lâu kia.” Lông mày ta nhướng lên, cười cười.

“Đâu có đâu có, nếu nói đến cái này thì Lưu huynh càng phong lưu hơn ta.”

Hai người bọn ta mỗi người một câu thổi phồng nhau, lúc đi ra khỏi Thái Miếu, bỗng nhiên chân ta bị giẫm một cái mắt thấy sắp ngã xuống bậc thang. Mà cái tên Lưu ngự sử luôn không có phản ứng nhanh nhẹn đã chớp lấy cơ hội kéo ta lại.

Nhưng theo bản năng ta đã né tránh, khi bàn tay của Lưu ngự sử đưa tới eo của ta nhanh chóng ưỡn ra ngã thẳng ra sau. Có điều chưa ngã hết đã được một bàn tay hữu lực ngăn ở phía sau.

Ta ngạc nhiên quay đầu lại, là Cố Tử An. Ta đờ đẫn nhìn hắn.

Hắn không nhìn ta, chỉ đỡ xong liền buông cánh tay ra. Để lại bóng dáng đầy sảng khoái.

17.

Khi trở về ta có hơi bất an, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên, sau khi ngày đầu tiên phải nghỉ tắm gội, đột nhiên thân phận của ta bị bại lộ.

Nhất thời, đủ loại quan trong triều đều ồ lên.

Người làm chứng là người có quan hệ rất tốt với ta, Lưu ngự sử.

Dù nội tâm ta thấy thấp thỏm nhưng đã đi qua quan trường nhiều năm, ta hiểu được càng vào lúc nguy hiểm ta càng không thể hoảng loạn. Ta cười lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người lạnh lùng nhìn người báo cáo kia: “Lưu đại nhân cảm thấy bản quan là nữ tử?”

Rõ ràng ống tay áo của Lưu ngự sử đang run rẩy, đầu gối quỳ trên mặt đất, chuyển ánh mắt lên người ngồi trên cao: “Hoàng thượng, thần tuyệt đối không nói sai, nếu không tin, có thể bắt Tống thượng thư thoát y kiểm nghiệm.”

Lông mi của ta khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn bưng trà lên, trên mặt không có biến hóa gì, im lặng không nói.

Bỗng nhiên Cố Tử An bước ra khỏi hàng, cả người đĩnh đạc, y phục chỉnh tề không có nếp nhăn, khuôn mặt nghiêm nghị ẩn giấu sự tức giận.

“Lưu ngự sử uống quá nhiều rượu nên ăn nói hồ đồ à? Đường đường là thượng thư quan tam phẩm của Đại Ngụy ta mà Lưu ngự sử muốn thoát y nghiệm thân, Lưu ngự sử muốn viết chuyện này vào sử sách để người trong thiên hạ cười Ngụy triều của ta hay sao?”

“Cái này…”

“Cố tướng quân, chuyện của bản quan không liên quan gì đến ngươi, ngươi chen vào làm gì?” Ta lạnh nhạt nhìn về phía Cố Tử An, trong lòng khẽ nhấp nhô. Sự việc hôm nay đã chứng rõ một việc có người muốn kéo ta xuống nước, nếu thật sự thân phận của ta bị bại lộ thì đó chính là tội khi quân, liên lụy toàn tộc. Mắt nhìn của chúng thần trong triều như đang tìm kẻ đồng lõa để đánh hội đồng đó.

Đôi tay của ta nắm thật chặt, sắc mặt trầm xuống nhìn những kẻ đòi ta thoát y làm chứng, cất giọng lạnh lùng nói: “Bản quan thoát y nghiệm thân cũng được, chỉ là bản quan lấy tính mạng chứng minh trong sạch cũng thỉnh cầu các vị đại nhân lấy tính mạng chứng minh cho bản quan. Nếu ta có tội thì ta không cần cái đầu này nữa, nhưng nếu ta trong sạch vậy những kẻ đứng đây xem ta thoát y cũng bỏ đầu xuống, có đồng ý không?”

Lời vừa nói ra, cả triều đình ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ. Có ai dám lấy tính mạng ra ăn dưa đâu.

Mắt thấy đã lừa dối được, ta chuẩn bị lùi một bước.

Không biết từ đâu phát ra tiếng lạch cạch, ngọc quan vấn tóc của ta rơi xuống, mái tóc mượt mà xòa xuống.

“A Từ, cần gì phải dọa bọn họ vậy.”

18.

Ta quay đầu lại, đưa đôi mắt không thể tin được nhìn Tiêu Ngôn đang ngồi trên long ỷ.

Hắn ta nhàn nhạt đưa cung cho người hầu bên cạnh, đi từng bước xuống dưới. Hắn ta ôm bả vai của ta nói: “Các vị ái khanh, trẫm và Tống Khuynh Từ cô nương là thanh mai trúc mã, bốn năm trước, trẫm cố ý để nàng ấy xuống núi tới bên cạnh mình làm bạn.” Tiêu Ngôn vừa nói vừa cầm lấy tay ta, ta thấy cơ thể của Cố Tử An bỗng cứng đờ.

Tình huống chơi quá trớn gì đây? Ta đâu có cần như vậy đâu!

Ta có nghĩ tới ngày mình bị vạch trần thân phận nhưng trăm triệu lần không ngờ người vạch trần lại là vị sư huynh tốt này.

Ngày đó, ta không thể quay về thượng thư phủ mà bị Tiêu Ngôn đưa vào trong hoàng cung, ở lại Trường Nhạc Cung. Từ đây, người trong thiên hạ đều biết Trạng Nguyên ta vào triều làm quan không phải vì công danh.

Không phải vì bổng lộc của quan lớn.

Mà chỉ vì vị trúc mã Tiêu Ngôn, ngày ngày bầu bạn, bên nhau lâu dài. Những người cười ta là đoạn tụ trước đó cũng giơ ngón tay lên với ta.

Giống như ai cũng cảm thấy nếu nữ tử vào triều làm quan là điều kinh hãi nhất thế tục. Nhưng vì tình yêu mà dấn thân vào đó thì lại là điều đương nhiên.

19.

Khi ta gặp lại Tiêu Ngôn, hắn ta mặc bộ long bào màu đen, đầu đội châu quan, chân đi giày đỏ sẫm thêu hình con rồng bằng chỉ vàng.

Thân phận địa vị cho ta sự lương bạch nhạt nhẽo, khí thế ở trên người hắn ta lại nhuần nhuyễn quyền uy. Ta ngàn tính vạn tính lại không tính tới sẽ có một ngày thua trên người mình tin tưởng nhất. Tiêu Ngôn trước mặt ta không hề quen biết.

Hắn ta nói, nếu có ngày hắn ta lên chức hoàng đế, phải vì thiên hạ lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì muôn đời thái bình, cuối cùng lại không chấp nhận được việc có nữ tử tham gia vào triều đình.

Hắn ta nói hắn ta không thể không có Tốc Tốc.

Nhưng sau đó hắn ta nói bản thân chưa từng yêu Tốc Tốc, nếu không phải muốn có sự ủng hộ của Thạch Dương Bộ thì sao cưới một nữ tử ngoại bang làm Thái Tử phi được.

Điều làm ta cảm thấy buồn cười nhất là, rõ ràng hắn ta là người giúp ta nhập sĩ nhưng lại lên kế hoạch để cho Lưu ngự sử tố giác thân phận của ta.

Rồi lại nói ta phạm tội khi quân, đồi phong bại tục, phá hư lễ giáo. Nếu muốn sống chỉ còn cách gả cho hắn ta. Đúng là quá mức nực cười!

Đối mặt với sự uy hiếp của hắn ta, ta thẳng lưng đáp:

“Nếu lấy thân phận nữ tử đường đường chính chính chết ở trên triều, chỉ cần một mình ta có thể làm cho toàn bộ người trong thiên hạ nhìn thấy nữ tử chỉ cần có cơ hội cũng có thể làm được như này, vậy chết có gì đáng sợ?”

Tiêu Ngôn hất đổ ấm trà, dáng vẻ cực kỳ tủi thân: “A Từ, có phải mấy năm nay trẫm quá sủng ái muội nên mới khiến muội có dáng vẻ thế này?” 

“Ta đã đưa cho muội vị trí tôn quý nhất mà nữ tử thiên hạ đều muốn, muội còn đòi gì nữa?”

Ta không hề dao động.

Hắn ta như bị thất tâm phong: “Chẳng lẽ muội không màng đến sống chết của mấy môn sinh mới nhập vào mấy năm nay hay sao?” 

Ta nói: “Bọn họ cũng là thần tử của ngươi, nếu động vào bọn họ triều đình sẽ không để yên đâu.”

Hắn ta cười lạnh: “Vậy còn Cố Tử An thì sao?”

Rốt cuộc ta cũng quay đầu lại trừng hắn ta, chẳng nói được câu nào.

Xem đi, con người muốn tàn nhẫn thì không thể có uy hiếp.

20.

Tiêu Ngôn hạ chỉ phong ta làm Hoàng hậu, đêm đó, Hung nô tới xâm phạm phương bắc, Tiêu Ngôn lệnh cho Cố Tử An xuất chinh. Tiêu Ngôn bảo ta có thể đưa tiễn hắn, nhưng ta từ chối.

Ta không có gì để nói với Cố Tử An, tất cả đều đã trở thành câu chuyện cười mất rồi.

Ngồi trong hoàng điện lấp lánh, ánh mắt nhìn màn đêm qua cửa sổ, sau đó ta thấy Tốc Tốc đến.

Nàng ấy đứng ngoài lối nhỏ của điện, ánh đèn chiếu qua nhưng vẫn không đến, cứ như bóng ma ở đó. Từ sau khi đại hôn với Tiêu Ngôn, bởi vì thân phận nên ta rất ít khi nhìn thấy nàng ấy.

Đáng lẽ ra nàng ấy nên hận ta thấu xương mới phải.

Lúc trước ta cứ luôn mồm nói với Tốc Tốc rằng ta không hề có tư tình gì với Tiêu Ngôn.

Nhưng ta lại làm chuyện xấu hổ, đê tiện ngồi lên vị trí đáng lẽ ra thuộc về nàng ấy. Ta không còn mặt mũi nào mà nhìn Tốc Tốc.

Nhưng nàng ấy lại nói: “Tống đại nhân không cần áy náy, Hoàng thượng đã nói với ta chỉ có như vậy mới có thể cứu ngươi.” Ta nắm chặt ngón tay lại, nói không nên lời.

Tiêu Cẩu, cho dù tới tận giờ phút này mà ngươi vẫn lựa chọn lừa dối Tốc Tốc ư?

Đêm đó, Tiêu Ngôn mặc một bộ y phục đỏ thẫm đi tới, thấy ta không chút son phấn, tóc dài chưa quấn.

Trong mắt hắn ta mang theo nụ cười hài hước: “Mặc dù ta thích nhìn dáng vẻ sạch sẽ của muội nhưng đại hôn đâu cần như thế.” Ta im lặng, hắn ta không cảm thấy xấu hổ còn ban rượu hợp cẩn.

Cuối cùng ta mới ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Sư huynh nên nhớ rõ, tửu lượng của ta không tốt.”

Hắn ta đứng nhìn: “Rượu này, không thể không uống.”

Sau đó, không có sau đó nữa.

Đêm đó, ta bị Tiêu Ngôn dùng rượu có cho hạc đỉnh hồng giết chết.

Nguyên nhân là vì, trong triều có không ít quan viên, dân gian có không ít thư sinh cầu xin Tiêu Ngôn tha mạng cho ta, cho ta quay về triều. Trước lúc chết đi, ta mới nhận ra câu nói của sư phụ, chúng ta khác Tiêu Ngôn.

Hắn ta là quân, còn ta là dân.

Sinh ra đã đối lập nhau, Tiêu Ngôn hạ thủ giết chết ta, lại còn mang vẻ mặt đau khổ, nói với bên ngoài rằng ta tự sát. Thánh chỉ kia chính là: Hoàng hậu Tống Khuynh Từ vị Trung Cung tự sát, làm ô danh hoàng gia, hủy linh hoàng thành, theo luật chôn cất nơi hoang dã, tước đi phong hào, không được vào hoàng lăng. Khâm thử!

Khi hạ chỉ hắn ta còn nở nụ cười sung sướng, rất tùy ý, hại ta sau khi chết cũng không có chỗ chôn thân cho tốt.

====

BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC VÀ APP TYT  🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play