1.
Sau khi nằm dưới đất mười năm, bỗng nhiên quan tài của tôi bị người ta xốc lên.
Tôi chưa kịp phản ứng lại, bỗng có đôi tay sở hữu khớp xương rõ ràng sờ soạng xuống dưới. Đầu ngón tay ấm áp sờ lên mặt ta, sau đó di chuyển xuống bả vai.
Sau đó, lướt qua xương sườn của ta. Thời gian trôi qua rất lâu, ta cảm thấy lỗ tai của mình cũng đã nóng lên.
Ta đành tốt bụng duỗi tay ra, không đúng, nên nói là dùng khớp xương tay đặt lên bàn tay của hắn. Nói: “Cố tướng quân, ngươi sờ cái gì đó?”
Người phía trên ngơ ngẩn, không thể tin tưởng được, đưa đôi mắt cứng đờ nhìn vào trong quan tài. Trong chốc lát, bốn mắt cùng nhìn nhau.
Lúc nhìn thấy ta, hắn ngây ngẩn cả người!
Cố nhân xa cách suốt mười năm, theo lý mà nói nên cầm tay khóc lóc kể lể, họng nghẹn ngào không thốt nên lời. Nhưng lúc này….
Ta với hắn, một người, một bộ xương khô, ở bãi tha ma tay nắm chặt tay— Ngạc nhiên đến mức há to miệng! Rốt cuộc, ta đã chết mười năm, trên mộ cỏ dại đã mọc um tùm.
2.
Ta tên là Tống Khuynh Từ, mặc dù trở thành linh hồn phiêu bạt quanh bãi tha ma chẳng có thành tựu gì.
Nhưng lúc sinh thời, ta từng là vị thượng thư trẻ tuổi nhất Đại Ngụy, là cái loại nữ giả nam trang ý, là nhân vật có thể ảnh hưởng tới khoa thi cử. Mà hôm nay người chạy tới quật mồ ta là đồng liêu*, Cố Tử An, đã từng là Trấn Viễn tướng quân tiếng tăm lẫy lừng của Đại Ngụy.
*Đồng liêu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưa.
Dùng từ ‘Đã từng’ bởi vì nghe nói bây giờ hắn chỉ là ông chủ bán giày rơm mà thôi.
Từ chuyện hắn tới đây đào mồ ta, các vị có thể nhìn ra được, đồng liêu của ta cũng không tốt đến mức như thế.
Khi ta mới gặp Cố Tử An, là lúc tiếp nhận được bức thư từ sư huynh Tiêu Ngôn, rồi che giấu thân phận nữ tử xuống núi gia nhập con đường làm quan.
Nhạn Sơn cách kinh thành xa xôi, lúc xuống núi không cẩn thận tiêu hết lộ phí, bất đắc dĩ phải ở trên núi bắt con gà rừng đi sòng bạc chọi gà.
Lúc đó, con gà rừng của ta đã thắng Tướng Quân vô địch đánh đâu thắng đó, bỗng nhiên ‘loảng xoảng’ một tiếng, không biết ai đã đá văng cửa phòng. Ta ôm con gà rừng cùng với bạc trong tay đứng ở đó run bần bật.
Còn Cố Vũ An hiên ngang đứng giữa sòng bạc chướng khí mù mịt, dáng người cao lớn thẳng tắp. Chỉ một bóng hình đã khiến cho toàn bộ người trong sòng bạc hiểu được, thế nào là long là phượng.
Hắn bẻ khớp xương ngón tay rồi vẫy vẫy. Sòng bạc bị bao vây.
Ta không có gà rừng, bạc cũng chẳng có, chuyện cho gà rừng uống thuốc kích thích cũng bị bại lộ. Bị mọi người trong sòng bạc mắng chửi không thương tiếc, đến nỗi phải lấy tay áo che mặt sợ có người nhận ra mình.
Cố An Tử lại nhíu mày lại chặn tay ta, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt sau đó móc thỏi bạc trong người đưa cho ta: “Dân cờ bạc như ngươi mà biết được đạo lý mất mặt thì cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa. Đã có bản lĩnh này sao không đi đường chính đại đi?” Mặc dù trường hợp lúc đó hỗn loạn vô cùng nhưng ta vẫn nhớ rõ mặt hắn dù chỉ mới gặp thoáng qua.
3.
Sau đó, ta thi đậu, hồng bào cắm cung hoa, đến yến tiệc hoa đào ra mặt thiên tử. Giữa bữa tiệc có sư danh, có trâm anh thế phiệt, còn có… Cố Tử An.
Giữa màu sắc của hoa đào, ta mặc hồng bào như lửa, còn hắn thì y phục đen đầu đeo quan ngọc*.
*Quan ngọc: Viên đá quý gắn vào mũ của người có chức việc thời xưa.
Ta chưa kịp phất đi vài sợi tóc rơi ra khỏi mũ sa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Ta không ngờ, tiểu tướng quân mình từng gặp ở nơi hoang dã như sòng bạc lại là đại tướng quân quan tam phẩm. Hắn cũng ngạc nhiên mà nhìn ta.
Không ngờ tới, dân cờ bạc làng trên xóm dưới lại là tân khoa Trạng Nguyên. Trường hợp này khiến ta tới tận bây giờ mỗi lần nhớ đến là chỉ muốn tìm khe đất để chui xuống.
Cung yến kết thúc, ta gân cổ bước nhanh chân đuổi theo Cố Tử An, muốn trả lại số ngân lượng mà hắn cho ta lúc trước.
Cố Tử An cưỡi ngựa đi ra đầu đường nhộn nhịp, chỉ quay đầu liếc ta một cái.
Ánh mắt hắn xa cách lạnh nhạt: “Tống Trạng nguyên yên tâm, bản quan không có hứng thú với việc tư của ngươi.”
Ồ, hắn còn cho rằng, ta là một người không có tác phong cá nhân tốt. Còn tưởng rằng ta đuổi theo hắn là vì tiểu nhân chột dạ muốn nhờ hắn im lặng. Khụ khụ khụ… Mặc dù đúng là ta có băn khoăn đó.
4.
Lúc ta nhập sĩ là lúc thế cục trong triều rối như tơ vò.
Đại thể là chia làm ba phe, phe thứ nhất là của Thái tử Tiêu Ngôn, phe thứ hai là của tứ hoàng tử Tiêu Thống và cuối cùng là phe của Quý phi. Trong triều đình, ngoại trừ hoàng đế và vài vị lão thần không ở trong đó mà thôi.
À còn có mỗi một mình Cố Tử An đứng ra thành một hàng không theo phe ai.
Mười sáu tuổi hắn đã đỗ Trạng Nguyên, mười bảy tuổi xuất chinh, nhất chiến thành danh được chức Đô Úy, mười chín tuổi được phong làm Trung Quân đại tướng quân. Cả triều đình đều dính lấy lợi hại chỉ có hắn là sạch sẽ không dính chút nước bùn.
Mà ta lại không giống thế.
Mười lăm tuổi đậu Trạng Nguyên nhận chức Hàn Lâm thất phẩm, mười bảy tuổi lên chức Lễ Bộ thị lang, mười chín tuổi làm Lộ Bộ thượng thư tam phẩm. Vào triều làm bốn năm, am hiểu nhất là chi thuật của triều đình.
Tiêu Ngôn chỉ ta đánh chỗ nào là ta đánh chỗ đó, ở trên triều đại sát tứ phương, có tiếng là quyền thần. Toàn bộ thành Trường An không người nào là không biết bản quan.
Bên ngoài có lời đồn đãi:
“Bên phe Thái Tử có Tống Khuynh Từ, âm mưu sâu, quyền lợi lại nhiều. Vì bảo toàn tính mạng không thể giao lưu được.” Có điều nói thế nào thì có không ít đồng liêu ở bên ngoài đều đối xử với ta rất tốt.
Chỉ có Cố Tử An, thấy ta là tránh còn không kịp.
Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân đến từ thanh danh hiển hách của ta ở trong triều đình. Còn một phần nhỏ khác là đến từ lời đồn đãi của dân gian—
Tống thượng thư đoạn tụ!
Thật ra chuyện này phải kể đến năm ta thi Trạng Nguyên.
Năm ấy, ta chưa đến kinh thành, trong kinh thành cũng bắt đầu có vương công hậu duệ quý tộc bắt đầu chuẩn bị bắt tế (bắt chồng) trong bảng. Mặc dù ta biết trong lòng bản thân tới đây chỉ dốc lòng cho sự nghiệp chứ không phải tới để cưới tiểu thư.
Nhưng lúc đó ta mới vừa vào kinh, lại là kẻ thấp cổ bé họng không thể đắc tội quyền quý, đành phải mỉm cười từ chối một cách uyển chuyển: “Nhận được sự nâng đỡ của các vị đại nhân là niềm vinh dự, chỉ là tiểu sinh thật sự…. Thật sự có nỗi niềm khó nói, không thể cưới được thê tử.” Ta tùy tiện nói như vậy xong lời đồn đã rất nhanh biến thành như vầy.
“Trạng Nguyên kia nhìn kiều mị uyển chuyển đó thực chất là do không cho long dương.”
“Tống thượng thư có quyền có thế, quý vô cùng, lớn lên có dáng vẻ ưa nhìn lại không gần nữ sắc. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được đến cuối cùng là vì sao.”
????
Ta có thể làm gì đây, lời do mình nói ra hậu quả đành tự mình khiêng thôi chứ sao?
“Tống Trạng Nguyên có bệnh kín khó nói sao?”
“Đúng đúng, ta không có long dương.”
“Tống đại nhân là đoạn tụ ư?”
“Phải phải phải, ta đoạn tụ.”
“Tống thượng thư định dựa vào phong thái quyến rũ của mình để đi câu dẫn Cố tướng quân ư?”
Đúng đúng đúng, bản quan đang ỷ vào phong thái mị kiều của bản thân mà…. Không không không, bản quan không có ý đi câu dẫn Cố tướng quân. Lời đồn nào ta cũng nhận nhưng bảo ta câu dẫn Cố Tử An?
Thật sự là ta không dám đâu!
5.
Thật ra, ta đối với Cố Tử An có chút khác thường. Nhưng về quan điểm bất đồng thì không phải ta thấy sắc là sa đọa.
Với lại, đa phần là bởi vì ta và Cố Tử An đều làm quan trong triều, tất nhiên cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Ta là vị quan rất nhiệt tình, mục đích chính là một ngày có thể một tể phụ*.
*Tể phụ: là một từ Hán Việt, được tạo thành từ hai chữ "tể" và "phụ". Từ "tể" có nghĩa là người đứng đầu, người có quyền lực, còn từ "phụ" có nghĩa là cha. Vì vậy, "tể phụ" thường được hiểu theo nghĩa là quan lớn quyền khuynh triều dã ví dụ như tể tướng.
Mà bước đầu tiên để làm tể phụ là gì? Tất nhiên là làm tể tướng có thể chống đỡ bụng thuyền rồi!
Ta có thể dựa thế để thắng con thuyền lớn Cố Tử An này.
Giờ đây, mặc dù Cố Tử An đối với ta lãnh đạm nhưng ta vẫn đối xử với Cố Tử An rất tốt.
Ví dụ như trên cung yến, rượu qua ba tuần, ta đứng dậy gật đầu với hắn: “Tiểu đệ muốn đi ra ngoài hóng gió, không biết Tử An công có muốn đi cùng không?” Cố Tử An nắm chặt chén rượu, sắc mặt lạnh như khối băng: “Không đi.”
Sau khi hạ triều, ta cùng đồng liêu hẹn đến hoa tửu ăn uống.
“Dẫn Phong Lâu có vị hoa nương tài mạo vô song, Cố huynh có muốn đi cùng không?” Cố Tử An vẫn mím môi như cũ, nhẹ mấp máy: “Không đi.”
Hắn phân rõ ranh giới với ta, chẳng những là một đường thẳng không có cách nào vượt qua còn đôi khi buộc tội ta vài câu. Quan võ buộc tội quan văn, hiếm lạ lắm đúng không?
Nhưng Cố Tử An thực sự làm được. Hắn buộc tội ta tư sấm Đông Cung làm lơ cung cấm.
Buộc tội ta thân là quan mà ăn chơi lêu lổng hằng ngày, lúc nào cũng trà trộn vào nơi hoa lâu tửu nguyệt, chẳng có dáng vẻ gì là tấm gương tốt, còn buộc tội ta ở ngoại ô ăn trộm bắp ức hiếp dân thường.
Mỗi lần hắn buộc tội ta, ta sẽ bị lão hoàng đế chỉ vào mặt mắng mấy câu rồi bị phạt mấy tháng bổng lộc.
Thường xuyên như thế, đối với lời buộc tội của hắn ta đã chết lặng, nghe lỗ tai này ra lỗ tai khác.
Còn nhớ có một ngày, hắn buộc tội ta xong, ta mơ màng đứng dậy khỏi giấc ngủ từ đá cẩm thạch rét lạnh, không ngờ, đầu gối tê mỏi, mới nhô lên đã run rẩy ngã lên người hắn.
Nháy mắt, cơ thể của Cố Tử An cứng đờ. Toàn bộ triều đình đều hít hà một hơi.
Vì thế, lần hạ triều đó kéo dài hơn bình thường cả canh giờ.
Chuyện ta lấy sắc dụ đối thủ Cố Tử An cứ thế truyền ra ngoài.
6.
Sau chuyện đó, ta có thể thấy được tia cổ quái ở trong mắt Cố Tử An.
Quái chỗ nào thì ta không thể nói được.
Cho đến ngày đó, các quan lại đi theo hoàng đế săn thu, ngẫu nhiên gặp phải bảy con sói, hắn vì hộ giá mà bị cắn thương.
Ta là một đồng liêu có nhãn lực rất tốt, không thể không nhanh chóng chạy lại dìu hắn xuống ngựa: “Cố tướng quân, ngươi có bị thương không?” Sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên, giãy giụa từ trên mặt đất đứng dậy: “Ta không sao.”
Ta liếc hắn từ trên xuống dưới một cái, thấy vết máu in trên ống quần của hắn, nhìn qua dáng vẻ kiên cường kia. Nhìn mà xem, nam tử nào cũng như vậy cả, luôn không chịu thừa nhận sự yếu ớt của mình.
Có điều ta là một đồng liêu am hiểu lòng người, nói: “Nào, Cố tướng quân, để ta băng bó cho ngươi.”
“Không cần.”
“Ai da, Cố tướng quân cần gì khách khí, từ nhỏ ta đã lớn lên trong núi, cách băng bó cực kỳ thành thạo…”
“Thật sự không cần.”
“Phải cần.”
Ta dùng một tay kéo bàn tay kia của hắn qua vai sau đó đỡ hắn đi vào.
….
Hic, vết thương dài đến tận đùi.
Miệng vết thương nhuốm máu đỏ, còn chân, ồ, trắng bóng nha!
Ta vẫn nhìn miệng vết thương của hắn không nhúc nhích, trên mặt hắn dần xuất hiện tầng đỏ ửng.
Gương mặt của ta cũng không nhịn được mà nóng lên nhưng việc đã đến nước này, ta chỉ có thể xé một mảnh vải từ trong y phục quấn lên miệng vết thương của hắn: “Chúng ta đều là nam nhân với nhau, ngươi sợ cái gì?”
Cố Tử An không nói lời nào, hình như là cực kỳ xấu hổ.
Ta không thể không kéo thêm việc để che giấu đi bầu không khí xấu hổ này. Ta nói: “Ừm… Cố tướng quân?”
“Chân của ngươi đúng là trắng lắm nha!”
…..
Một con đao bằng ánh mắt lia tới kìa!
“.........” Cố Tử An đẩy ta ra, nhanh chóng bỏ quần xuống, làm thế muốn đứng dậy kết quả hai tay đẩy lên ngực của ta….
Hắn đẩy ngực của ta đó!
Da đầu ta tê rần, cánh tay Cố Tử An cứng đờ trong chớp mắt. Hắn nhìn ta, vẻ mặt sững sờ cổ quái, cuối cùng chỉ nói: “Làm phiền Tống đại nhân sau này cách xa ta một chút.”
À……
Ta không chắc Cố Tử An có phát hiện ra cái gì đó không, hay là nói, hắn thực sự là…
Ta đang đau khổ đến mức rụng tóc thì Tiêu Ngôn lại tới tìm ta nói: “A Từ, muội đến đây giúp ta chút.”
7.
Từ nhỏ ta đã là cô nhi, may mắn được sư phụ đang đi chơi nhặt về Nhạn Sơn.
Trên núi còn có một vị sư huynh xấp xỉ tuổi ta, Tiêu Ngôn.
Mới đầu ta cũng không biết hắn ta là hoàng tử, chỉ nghĩ đó cũng là cô nhi tuổi nhỏ nhiều bệnh nên bị vứt bỏ. Chúng ta cùng nhau leo lên nóc nhà lật ngói, cùng mò xuống sông bắt cá.
Đi đến trấn uống rượu, cùng nhau bẻ khóa của sư phụ. Cho đến năm mười ba tuổi, hắn ta bị phụ thân đưa đi. Khi Tiêu Ngôn rời đi, ta có phiền muộn vài ngày.
Không phải vì hắn ta đi rồi, mà vì trước khi đi, hắn ta còn thiếu ta năm lượng bạc chưa trả.
Ai ngờ hai năm sau, Tiêu Ngôn gửi một bức thư đường xa đến, khẩn cầu sư phụ cho ta xuống núi giúp hắn ta một tay. Sau khi ta xuống núi, sư phụ nói câu thấm thía: “Tiểu Từ, Tiêu Ngôn không giống như chúng ta.” Khi đó ta còn là thiếu niên thanh xuân, không hiểu được thâm ý của người, chỉ nghĩ xuống núi gây dựng sự nghiệp.
Lúc ta vào kinh, Tiêu Ngôn đứng ở cửa cung tiếp đón: “A Từ, muội tới rồi, ta sẽ không phải cô độc một mình ở trong thâm cung nữa.”
Tiêu Ngôn là người có dã tâm trong triều tuyệt đối không có nữ nhi tình trường. Còn nhớ rõ khi ở Nhạn Sơn, dưới chân núi có vị thợ rèn y chang Tây Thi. Dù ta thân là nữ tử nhưng mỗi lần đi qua là không nhịn được phải leo tường nhìn vài lần.
Hắn vẫn ngậm đuôi cỏ ngựa nghiêng đầu chờ nói ta tục tằng nông cạn.
Sau khi ta làm quan, mặc dù thường thấy những người ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh Tiêu Ngôn, giai nhân đủ đầy. Nhưng hắn ta đi qua bụi hoa mà không hề dính mùi bông nào.
Ta cảm thấy e là hắn ta cũng bị đoạn tụ, còn lo lắng sau này khi hắn ta lên làm hoàng đế thì giang sơn sẽ có ai được nối truyền tiếp đây.
Đúng lúc này trong kinh có vị công chúa của Thạch Dương Bộ đến, Tốc Tốc.
Ta đã thấy Tốc Tốc, nàng ấy không giống như nữ tử Trung Nguyên bọn ta.
Khi nàng ấy cười không cần đưa tay che mặt, đi đường không cần gật đầu rũ mi, nét mặt tươi đẹp giống đóa hướng dương, rực rỡ không tỳ vết.
Đương nhiên, điều đặc biệt là nàng ấy là người duy nhất dám đối nghịch với Tiêu Ngôn. Tiêu Ngôn thường hay oán giận với ta, công chúa Tốc Tốc này làm đầu hắn ta bực vô cùng.
Nhưng khi Tốc Tốc chuẩn bị cho rằng hắn ta là kẻ đoạn tụ, nghĩ ta và Tiêu Ngôn có gian tình thì….
Tiêu Ngôn đã không ngần ngại để lộ thân phận nữ tử của ta, xách ta đi tới trước mặt Tốc Tốc để giải thích. Hắn ta nói: “A Từ, Tốc Tốc rất quan trọng đối với ta, ta nhất định phải cưới nàng ấy.”
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊