Thẩm Chi thở dài, ra hiệu cho Kỷ Thư Thiệu đi tới nghe Triệu Niệm Niệm thảo luận.
Tạ Mặc Phàm: “... Trong trường hợp khẩn cấp, họ sẽ điều động hai mươi đến ba mươi người đến. Họ mang theo bộ đàm, thuốc an thần và khí gây mê. Không có vũ khí sắc bén…”
Kỳ Nghiên: “... Số nhân viên có võ không quá mười người, một mình Thẩm Chỉ Chỉ có thể xử lý được. Quân tiếp viện sẽ được điều động theo đội. Một đội gồm hai mươi người, đến trong khoảng năm phút. Về cơ bản, các thành viên trong nhóm đều có võ..."
Triệu Niệm Niệm: “... Đội tuần tra ở đây chia làm ba ca, một ca ba đội, một đội mười lăm người. Kỳ Nghiên, em nhớ chú ý thời gian thay ca…”
Kỷ Thư Thiệu và Trương Nghị Hoành nghe thấy thế thì ngẩn người.
“Đấy, dùng não là phải dùng như vậy. Game này rất phức tạp. Anh tưởng mình đang làm đề toán, chỉ cần áp dụng công thức là giải ra sao? Mà cho dù là giải đề thì cũng phải biết linh hoạt áp dụng công thức. Với cái đầu của anh, tôi nghĩ chắc ở trường anh học toán kém lắm nhỉ?”
Điểm toán của cậu ta đúng là không tốt lắm... Ủa khoan! Sao lại bị cô dắt mũi rồi?!
“Tôi thừa nhận là mấy người suy nghĩ rất nhạy bén.” Kỷ Thư Thiệu đẩy kính lên, trông anh có vẻ không phục: “Cô tưởng cô ôm quyển “Ngũ Tam” ngồi giải đề thì hay lắm à? Tôi thấy cô cũng đâu có thông minh gì! Tất cả những gì cô biết chỉ có cắn người lung tung, loại người lưu manh như cô là chết sớm nhất đấy…”
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Chi tối sầm, Tạ Mặc Phàm lo lắng, vội giữ lấy đôi tay sắp thoát khỏi còng của Thẩm Chi:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play