Đến một ngày, cô sẽ điều tra rõ những chuyện đã xảy ra mà cô không biết.
Bởi vì lá thư này, bầu không khí trong nhà Thẩm gia trở nên nặng nề suốt buổi sáng, bố Thẩm mẹ Thẩm vào phòng đóng cửa lại nhỏ giọng nói gì đó, Thẩm Tông Húc nhốt mình trong phòng chơi game, Thẩm Minh Châu chán nản muốn chơi với Thẩm Chi nhưng lại bị Thẩm Chi trừng mắt dọa sợ nên chạy về phòng.
Ngay sau đó, Thẩm Chi nhận được điện thoại của Tạ Mặc Phàm.
“Chi Chi, em vẫn muốn tham gia game này sao?”
Thẩm Chi đọc đi đọc lại lá thư, cụp mắt xuống nói: “… Không tham gia.”
Dù cô có thừa khả năng để tham gia, cô cũng rất hứng thú với loại game mạo hiểm này.
Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ có một mạng, cô có đủ cơm ăn áo mặc, không nhất thiết phải đánh cược mạng sống của mình.
Hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm ở thế giới thực.
Tuy nhiên, câu trả lời của Tạ Mặc Phàm lại khiến Thẩm Chi ngạc nhiên:
“Anh, anh muốn tiếp tục tham gia game này.”
Thẩm Chi đã không nhất thiết phải tham gia thì Tạ Mặc Phàm lại càng không có lý do gì để tham gia. Anh là con một, là thiếu gia, trong nhà có rất nhiều tài sản đang chờ anh kế thừa.
Thẩm Chi không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.
“... Đợi ngày mai anh về Du Châu, anh sẽ kể trực tiếp chi tiết cho em nghe.”
Vừa hay Thẩm Chi cũng có rất nhiều chuyện muốn cùng thảo luận với Tạ Mặc Phàm về game nên hai người hẹn nhau tại một quán lẩu, định ngày mai sẽ gặp nói chuyện. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Sau khi cúp máy, Thẩm Chi nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Người này muốn gặp cô Thẩm Chi.” Dì Trương dắt một người đàn ông mặc vest, đi giày da, vẻ mặt tinh tế: “Anh ta nói là luật sư gì đó, cô Thẩm Chi, cô có biết anh ta không?”
Trong mắt dì Trương bảo mẫu, Thẩm Chi chỉ là một đứa con gái quê mùa, còn vị luật sư này trông khá lịch thiệp, tràn ngập khí chất thượng lưu, không thể nào là khách của Thẩm Chi được.
Hơn nữa, Thẩm Chi cũng không biết người này.
“Xin chào, thưa cô Thẩm Chi, tôi là luật sư riêng của cô Triệu Niệm Niệm. Tôi đến đây để thay cô Triệu Niệm Niệm truyền đạt một số vấn đề.”
Triệu Niệm Niệm.
Thẩm Chi chợt nhớ, cô bạn gái đầu tiên của Thẩm Thời Lễ hồi đại học cũng có tên này.
Năm đó, họ bị bố Thẩm mẹ Thẩm phản đối là vì hoàn cảnh gia đình. Nghe nói sau khi chia tay, Triệu Niệm Niệm đã trở thành một nữ minh tinh, dù huyện Phong Đô không quá phát triển, nhưng người ta cũng hay nhắc đến tên Triệu Niệm Niệm.
“… Chú muốn nói chuyện gì với tôi?”
Luật sư nở nụ cười chuyên nghiệp, thân thiện nói: “Nói về vấn đề phân chia di sản thừa kế của cô Triệu.”
Khi Thẩm Thời Lễ lên đại học, hầu như tháng nào anh cũng dành thời gian đến núi Bình Đô thăm Thẩm Chi.
Phí sinh hoạt hàng tháng Thẩm gia gửi cho Thẩm Thời Lễ không phải ít, nhưng đối với gia đình như Thẩm gia thì bấy nhiêu đó không gọi là nhiều. Thẩm Thời Lễ không bao giờ tiêu xài bừa bãi, thậm chí anh còn tiết kiệm tiền làm thêm của mình để mua đồ cho Thẩm Chi.
Anh nghĩ con gái nhà người ta được mặc rất nhiều quần áo đẹp, em gái anh xinh như thế nên cũng phải được mặc những bộ quần áo lộng lẫy lấp lánh trong tủ kính ở trung tâm thương mại kia.
Có điều, mắt thẩm mỹ của Thẩm Thời Lễ đối với đồ nữ chứng minh anh đúng là trai thẳng.
Thực ra Thẩm Chi không thích đầm ren nơ bướm chút nào, nhưng mỗi lần Thẩm Thời Lễ mua nó đều hào hứng nói: “Anh nhất định em sẽ thích cái này”, lại còn “Anh thấy cái này rất hợp với em”, Thẩm Chi chỉ có thể giả vờ mình thật là thích để khiến anh vui thôi.
Sau này, cũng không biết từ khi nào, mắt thẩm mỹ của Thẩm Thời Lễ giống như có chất gì xúc tác mà nhảy vọt. Thẩm Chi nhạy bén cảm nhận được điểm thay đổi kỳ lạ, hỏi mãi Thẩm Thời Lễ mới chịu nói:
“... Anh có bạn gái rồi. Lần tới… anh sẽ đưa cô ấy đến gặp em.”
Thẩm Thời Lễ mỉm cười ôn nhu, khuôn mặt thanh tú tràn đầy niềm khao khát về tương lai tươi đẹp.
Đáng tiếc, Thẩm Thời Lễ đã không thể đưa Triệu Niệm Niệm đến gặp Thẩm Chi. Nửa năm sau khi hai người hẹn hò, bố Thẩm đã chia rẽ hai người vì tuy Triệu Niệm Niệm xinh đẹp, học giỏi, có thành tích tốt nhưng lại không có gia thế sáng chói.
Bố Thẩm nghe người ở quê nhà nói mẹ Triệu Niệm Niệm là gái làng chơi, dù có thật hay không, dù bố mẹ Triệu Niệm Niệm đã qua đời bao nhiêu năm thì họ cũng sẽ không đồng ý cho hai người yêu đương.
Lúc đó Triệu Niệm Niệm còn trẻ, còn nỗ lực theo đuổi đam mê, sau khi biết chuyện cô đã chia tay với Thẩm Thời Lễ. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp, cô được người đại diện hiện tại chọn trở thành minh tinh, nên xem như là cắt đứt quan hệ.
Vì vậy, Thẩm Chi không ngờ cái tên Triệu Niệm Niệm này lại đến với cô, lại còn liên quan đến “di sản”.
“… Di sản… Ý chú là sao?” Thẩm Chi vẫn chưa hiểu được: “Chị ấy đã…”
“À, cô Thẩm yên tâm, cô Triệu vẫn chưa qua đời. Sau này nếu có thời gian, cô có thể cùng tôi đi gặp cô Triệu.”
Nghe luật sư nói như vậy, Thẩm Chi càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
“Không phải… Người đang sống sờ sờ sao lại nói chuyện di sản…”
Luật sư ngước nhìn mẹ Thẩm đang từ từ xuống lầu. Chắc chắn bà đã nghe dì Trương kể lại chuyện ở dưới tầng nên nhìn luật sư bằng ánh mắt cảnh giác.
“Luật sư gì chứ? Hay là lừa đảo?”
Dường như đã đoán trước được phản ứng của Thẩm gia, luật sư khẽ mỉm cười nói với Thẩm Chi:
“Sau khi chia bất động sản, cổ phiếu và chứng khoán cô Triệu Niệm Niệm đứng tên thành nhiều phần, cô Thẩm sẽ được nhận khoảng… một trăm triệu nhân dân tệ.”
Mẹ Thẩm nín thở.
Quả thực, hiện tại Thẩm gia không còn giàu có như xưa, tổng số tài sản cũng chỉ còn vài trăm triệu.
Nhưng nó hoàn toàn khác với việc ăn không ngồi rồi mà vẫn được một trăm triệu!
Nếu lấy được một trăm triệu này, Thẩm gia một bước sẽ lên hương ngay!
“... Triệu Niệm Niệm… Là cô bạn gái cũ của Thẩm Thời Lễ đây mà.” Mẹ Thẩm mỉm cười, bỗng nhiên vui vẻ: “Nghe nói hiện tại con bé rất thành công, trở thành một đại minh tinh, vậy mà vẫn nghĩ đến việc chia di sản cho Chi Chi sao? Tiếc là Thẩm Thời Lễ nhà tôi đi sớm quá… Đúng rồi, sức khỏe của con bé không tốt à? Sao bây giờ lại nóng lòng muốn chia di sản như vậy chứ…”
Sắc mặt mẹ Thẩm thay đổi nhanh đến mức khiến Thẩm Chi cảm thấy xấu hổ thay.
Luật sư vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chỉ nói qua loa Triệu Niệm Niệm hình như mắc bệnh gì đó, muốn lập di chúc trước và hy vọng có thể gặp Thẩm Chi.
Khi mẹ Thẩm cảm thấy di sản này có hy vọng nhận được, lập tức không phản đối gì, vội vàng yêu cầu Thẩm Chi thu dọn đồ đạc rời đi cùng luật sư, sự ân cần của bà chẳng khác nào bán con gái mình vậy.
Thẩm Chi phớt lờ mẹ Thẩm, thay quần áo rời khỏi Thẩm gia. Sau khi lên xe đi theo luật sư, cô mới biết điểm đến của họ là Bệnh viện số 1 thành phố Du Châu.
Khu VIP của bệnh viện rất sạch sẽ và ngăn nắp, số phòng có bệnh nhân chỉ được nửa tầng, khiến cho nơi này có vẻ có chút vắng vẻ.
Thẩm Chi vừa lên tầng này đã ngửi thấy mùi gì đó thoang thoảng…
Là mùi lẩu.