[ Tường Lâm ] Thiêu Thân!

Chương 1


9 tháng

trướctiếp

Gợi ý nhạc_:Hương Mai Như Xưa or Mộng Phồn Hoa..)

Ánh đèn mờ mờ...cơ thể bê bết vết thương trở về nhà...những con bọ bay xung quanh ánh đèn, nó bay quanh rồi 1 lúc sau liền rơi xuống đất. Anh lê thân bước vào nhà.

"Anh hai! Anh sao vậy! Bọn họ đánh anh nữa sao!?"_cô gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp chạy lại hỏi thăm anh.

"K..không! Anh..anh không sao!"_anh lắc đầu, như muốn người kìa an tâm.

“Anh hai à!”

Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu, ôm lấy người anh của mình, bộ đồ rách nát, dơ bẩn, cô đau xót rửa vết thương trên cơ thể cho anh.

"Anh hai! Hay mình trốn khỏi đây! Có được không anh!"_cô ấm ức nói, thật khó mà nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Tuấn Linh à! Sẽ khống thoát được đâu em!"_nụ cười chua xót, mệt mỏi nói.

"Hức..anh..anh hai à...e..em sẽ nghỉ học! nghỉ học phụ anh..phụ anh kiếm tiền mà!"_cô oà khóc trước mặt anh trai mình, đau đớn lắm.

"Ngoan nào! Em phải học, anh không sao!"_anh an ủi vô.

“Cứ như vậy! Sao anh chịu nổi! Hức...”

“Có sao đâu! Anh vẫn sống tốt mà!”

Cô nhìn tấm lưng đầy vết bầm tím, anh đứng dậy rồi đi vào phía kia, có cái chiếu rồi nằm xuống, ngôi nhà nhỏ chật hẹp, chỉ có mỗi cái giường nhỏ, là anh cho cô ngủ, còn anh chỉ nằm ở dưới đất với chiếc chiếu mỏng.cô chịu không được mà chạy ra ngoài khóc, anh nằm bên trong, đôi mắt cũng đã rơi lệ, anh rơi nước mắt nhìn lên trần nhà.

"Tại sao! Con lại khổ đến vậy! Hả mẹ!" _giọng nói yếu dần, chứa đầy nổi uất hận.

Cô ở bên ngoài gục xuống khóc, thương cho người anh của mình...Anh đã phải chịu những cảnh này trong suốt 3 năm qua..chỉ vì muốn cho cô được sống tốt.

 

3 năm trước.

 

Anh là 1 nhân viên bán hàng ở 1 trung tâm thương mại lớn, vui vẻ, yêu đời và đầy năng lượng, vào cái ngày anh rằng anh là gay, nó đã thay đổi tất cả mọi thứ...những ánh mắt xung quanh, dần dần thay đổi với anh.

"Tuấn Lâm! Mày bị điên rồi!"_ba anh đánh vào đầu anh.

"Đồ thứ dơ bẩn như mày! Đừng có về nhà nữa!"_ông ta nỡ ra tay đuổi anh ra khỏi nhà.

“Đồ bệnh hoạn!”

Cuộc sống anh như sụp đỗ, và rồi anh có yêu 1 người, người ấy đã luôn ở bên chăm sóc cho anh mỗi khi anh bị ba đánh, bị dì ghẻ hành hạ...tưởng rằng cuộc đời mình sẽ có thể trôi đi như dòng thác...thì thảm kịch xảy ra, ngày hôm đó, anh đang đi từ ra khỏi bệnh viện, trên tay còn cầm tờ xét nghiệm, vừa đi đến cái hẻm của nhà thì bị 1 đám chặn lại.

"Ê tụi bây! Thằng đó là gay đó! Phải thằng Tuấn Lâm không nhỉ?"

"Chơi nó đi!"_người kia vứt điếu thuốc xuống đất, tiến lại chỗ anh đang đứng.

"Các người buông tôi ra! Có ai không! Cứu tôi với! Aaaaa!"_cậu bị bắt lại.

Anh bị 1 đám người xâm hại, anh cầu cứu liền bị họ đánh, đánh đến mặt không thể nhìn ra được, anh cố nén cơn đau, đau đớn về nhà, thì nghe tin.

"Anh hai! Ba mất rồi!"_đứa em gái cùng cha khác mẹ của anh chạy ra, nước mắt nước mũi ướt cả mặt.

Cơ thể như chết đi...ba đã chết rồi, có phải là do anh, anh là gay nên ba mới nhục nhã mà tự tử không, đám tang được diễn ra, đôi mắt vô hồn nhìn mấy người giả tạo đó thấp cho ba 1 nén nhang, rồi xì xào, anh đau khổ ngồi đó..như 1 thứ để cho họ mỉa mai, đổ hết lỗi lên đầu anh.

Sau đám tang, anh cùng hai mẹ con dì về nhà, ngôi nhà bị chủ nợ lấy hết đồ, ba anh làm ăn thất bại, lâm vào nợ nần rồi đổ hết lên đầu anh, đổ hết lên đứa trẻ chỉ mới 22 tuổi, lứa tuổi mà đáng lẻ ra phải ở trường học, để có thể theo mơ ước của bản thân.

"Tuấn Lâm! Giờ phải làm sao đây hả con!"_bà ta quay sang hỏi anh.

Mẹ anh mất khi anh vừa lên 2, ba lấy vợ mới, người mẹ này thường ngày rất ghét anh, bà luôn hại anh nhưng giờ đây, bà lại cầu xin được cứu giúp...Anh ngồi vô hồn nhìn lên bàn thờ...bỗng 1 đám người đạp cửa đi vào.

"Bắt lấy con gái bà ta!"_người trong số đó ra lạnh.

"Đừng! Đừng mà!"_bà ta hoảng loạn, nắm lấy cánh tay con gái.

"Mẹ ơi! Anh hai cứu em!"_cô cầu xin.

"Thiếu nợ thì lấy con gái trả nợ!"_người đàn ông kia nói.

"Tuấn Lâm! Giúp dì đi con! Giúp đi con!Giúp em con đi con! Dì cầu xin con!"

Bà đập đầu cầu xin...cô bị kéo vào trong, bọn chúng định cưỡng hiếp thì…

"Dừng lại đi! Thả em gái tôi ra,tôi sẽ bán thân trả nợ!"_cơ thể cậu lạnh như băng, nói từng chữ.

“Mày! Mày thì làm được gì!”

Đôi mắt cậu ứa nước mắt, thốt lên câu nói..

"Tôi là..là gay!"_câu nói không muốn nói nhất, cuối cùng cũng được cậu nói ra.

“Gay sao!”

"Đại ca! Nghe nói gay chơi còn ngon hơn con gái đó!"

"Đúng đó! Chơi xong bán nó vô bar gay làm việc! Có tiền lắm đó đại ca!"

Tên cầm đầu nghe vậy liền đồng ý, bọn chúng ném cô ra, rồi túm tóc anh vào bên trong, thay phiên nhau mà hãm hiếp anh...chơi xong rồi thì ra ngoài đánh đập bà không thương tiếc...bọn họ chơi xong liền bỏ đi...cô khóc lớn chạy vào trong, thì chỉ thấy toàn là máu...anh bị đánh đập dã mang, máu mũi chảy ra rất nhiều, cô đỡ anh đi ra bên trong, bà ở đây cũng đang thoi thóp sắp chết..

"Tua...Tuấn..La..Lâm!"_bà cố gọi tên anh.

"D..dì..c...con đây!"_anh yếu ớt, nắm lấy tay bà.

“C..d..d..dì x..xin..xin lỗi con!”

"Mẹ ơi! Đừng bỏ con!"_cô rưng rưng.

"...c..con..g..giúp dì..c..chăm sóc..c..cho

"Tua..Tuấn..Linh..g..giúp..dì..n..nha con!"

Anh gật đầu trong nước mắt, bà sau khi ước nguyện cuối cùng hoàn thành, bà tắt thở ngay sau đó, vì vết đánh đập đã va vào đầu và mạch máu của bà...cuộc đời anh cứ như thế mà trôi qua...anh bị bán vào bar gay, ban đầu thì chỉ làm lau công nhưng từ từ thì trở thành 1 dụng cụ tình dục cho mấy tên tàn ác đó...đánh đập, lạm dụng cho đến khi anh gần như sắp chết mới buông tha...anh đã trãi qua mấy đều đó chỉ để cho đứa em gái cùng cha khác mẹ sống tốt 1 chút.…

 

Hiện tại

 

Cô đứng dậy, để mặt tươi tỉnh nhất rồi bước vào nhà…

"Anh hai đã uống thuốc chưa!?"_cô hỏi anh.

“Rồi!”

"Anh đừng tiết kiệm tiền nha! Phải uống thuốc để mau hết bệnh!"

“Ừm..anh hai biết rồi!”

“Hay anh hai đi chữa bệnh đi!”

"Anh đã nói thế nào!? Đợi em tốt nghiệp đại học anh sẽ đi chữa bệnh!"

“Vậy anh phải gáng sống đến lúc em tốt nghiệp!”

“Ừm..! Anh sẽ sống!”

Hai người ôm nhau, có thể trên đời này, anh đã không còn ánh đèn soi sáng nào nữa! Sống trong bóng tối của sự đau khổ đến hết đời.…

 

Hết Chương 1

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp