Một năm trôi qua trong nháy mắt, Chung Viễn Huỳnh đang học lớp bốn, còn Phó Tẫn đã lên lớp hai.
Sau một năm dùng thuốc và phương pháp giải mẫn cảm, bệnh tự kỷ của Phó Tẫn đã chuyển từ mức độ trung bình thành mức độ nhẹ, một số hành vi rập khuôn đã biến mất.
Nhưng cô phát hiện anh càng lúc càng kỳ lạ.
Cô đối xử với anh như một người bạn tiểu học bình thường nhưng anh thì không.
Chung Viễn Huỳnh sau khi ngủ trưa dậy có hơi tụt huyết áp, hai giờ chiều đến trường sẽ mua vài cây kẹo mềm dưa hấu ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.
Phó Tẫn lập tức đi mua hai hộp kẹo mềm dưa hấu cho cô.
Một khi anh phát hiện cô thích cái gì, sẽ cố gắng đưa cho cô nhiều hết sức có thể.
Nếu chỉ như vậy thì Chung Viễn Huỳnh cùng lắm chỉ cảm thấy ngại ngùng, rồi từ chối với tâm trạng có lỗi.
Nhưng không chỉ có như thế, đối với anh thì đó là một kiểu trao đổi. Anh đem đồ chơi của anh, những món đồ anh có thể mua được, ánh mắt và cả năng lượng đều dành cho cô, thế nên cô cũng phải dành nhiều sự chú ý cho anh hơn.
Chung Viễn Huỳnh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác như bị giam cầm trong ngục tù, trơ mắt nhìn nơi giam giữ dần thu nhỏ lại tới mức không thể nào thở nổi.
Buổi tối anh nhất định phải rúc vào trong lòng cô để ngủ; ngoại trừ việc cùng nhau đến trường đi học, thì trong thời gian ra chơi cô cũng không thể chơi nhảy dây hay thảy đá với bạn mình, bởi vì Phó Tẫn vừa tan học đã chạy tới trước cửa phòng học, chờ cô ra chơi với anh.
Thậm chí vào cuối tuần, cô muốn đi chơi với Bối Trân Giai, anh cũng phải theo sát cô, cô còn chưa chơi với bạn mình được bao lâu thì anh lại bắt đầu cáu kỉnh.
Chung Viễn Huỳnh mở mắt thấy anh, nhắm mắt vẫn thấy anh, đi tới đâu cũng có anh nhưng anh vẫn tham lam yêu cầu sự chú ý của cô.
Dần dần, cảm xúc mâu thuẫn chồng chất trong lòng cô.
Dựa theo lời giải thích của Phỉ Duyệt Nhiên, Phó Tẫn đã đắm chìm vào người mang lại cho anh sự sống, cũng vì điều này, khiến anh không thể nào buông tay.
Chung Viễn Huỳnh là cầu nối giữa thế giới nội tâm của Phó Tẫn và thế giới bên ngoài. Thông qua cô, anh có thể nhìn thấy một số màu sắc, thưởng thức một vài hương vị và rất nhiều cảm xúc phong phú nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Nó vẫn không đủ để giúp anh trở thành một người bình thường trong một thế giới bình thường.
Những thứ phức tạp như khoảng cách, sự thấu hiểu, nhượng bộ,... đều không có trong thể giới của anh.
—
Cuối tuần này, Chung Viễn Huỳnh đã hẹn sẽ đến nhà Bối Trân Giai để chơi. Do hôm nay là sinh nhật của Bối Trân Giai, mẹ Bối đã mua cho cô ấy một chiếc DVD về công chúa Barbie, Chung Viễn Huỳnh muốn đến nhà cô ấy để xem DVD và ăn sinh nhật với cô ấy.
Nhưng nếu dẫn theo Phó Tẫn, thì còn chưa được một tiếng, anh đã muốn náo loạn.
Hơn nữa bọn cô đều là những người bạn lớn lên cùng nhau từ thời mẫu giáo, tình cảm của hai cô bé tốt đến mức không muốn có người thứ ba xen vào. Đặc biệt là trong mắt các bạn nhỏ khác, đây còn là một ngày quan trọng nhất.
Chung Viễn Huỳnh tranh thủ khoảng thời gian Phó Tẫn đi vệ sinh, nhanh chóng đi ra ngoài thay chiếc váy nhỏ, cầm chiếc gấu túi nhỏ chạy xuống lầu, đang đứng ở chỗ huyền quan thay giày thì Phó Tẫn đi theo.
“Hôm nay không thể dẫn em theo được.” Chung Viễn Huỳnh nói.
Phó Tẫn lắc đầu, cũng muốn ngồi xổm xuống thay giày.
Chung Viễn Huỳnh nóng nảy: “Đã nói hôm nay em ở nhà chơi một mình đi!”
Cảnh tượng này bị Chung Lịch Cao đang định đi ra ngoài nhìn thấy, mặt ông tối sầm xuống: “Chơi với A Tẫn không phải là chơi sao? Một là con dẫn thằng bé ra ngoài chơi cùng, không thì con đừng có đi nữa.”
Phó Tẫn nghe thấy giọng điệu của ông không tốt, tức khắc chắn trước mặt Chung Viễn Huỳnh, vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm ông.
Sau đó Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy, người đàn ông giây trước còn hung dữ với cô, giây sau đã ngồi xổm xuống, cười vô cùng dịu dàng ấm áp: “A Tẫn, chú không có hung dữ với cháu, đừng hiểu lầm nhé.”
Một cơn giận xộc lên, thiêu cháy cả ruột gan, Chung Viễn Huỳnh dùng sức đạp hai phát xuống đất, cũng không thèm quay đầu lại mà đẩy cửa chạy ra ngoài.
Cô mặc kệ người phía sau có theo kịp mình hay không, cứ chạy tới căn cứ bí mật mà cô và Bối Trân Giai tình cờ phát hiện ra.
Nơi đó vốn dĩ là một nhà trẻ nhưng sau này không tiếp tục xây dựng nữa mà bị người mua lại phá bỏ đi, định xây thành một tòa nhà tư nhân. Cuối cùng không biết có phải là vì vấn đề tài chính hay lý do nào khác nên không thể xây được, để lại một đống phế liệu, còn có một hố cát lớn.
Trước đây khi Chung Viễn Huỳnh bị Chung Lịch Cao đánh đến nỗi đau nhức toàn thân, cô sẽ cùng Bối Trân Giai tới đây chơi cát, chơi mãi cho tới khi trời tối, rồi lại tới nhà Bối Trân Gia ăn ké.
Trong vô thức, nơi này đã biến thành chỗ để cô trút bỏ mọi cảm xúc.
Chung Viễn Huỳnh nhảy vào bồn cát, nắm lấy cát và đá nó.
Phó Tẫn không còn hành vi rập khuôn theo một lộ tuyến cố định nữa, anh ngồi xuống cạnh hố cát, nhìn Chung Viễn Huỳnh đang không vui.
Anh không hiểu vì sao cô lại không vui, có rất nhiều cảm xúc phức tạp anh không thể hiểu được.
Trong thế giới của anh chỉ có hai cảm xúc đơn giản nhất - ham muốn và tùy ý. Cảm xúc đầu tiên được sinh ra vì cô, bởi vậy dần dần tăng thêm cảm giác chán nản, khó chịu, mất mát, sung sướng và vui vẻ.
Hạt cát rất nhẹ, không bao lâu sau, Chung Viễn Huỳnh mệt mỏi, cơn tức đã giảm đi không ít, cảm xúc cũng chìm theo hạt cát.
Không khí oi bức, mây mù dày đặc bao phủ bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng còn có một cơn gió kéo đến, cuốn theo mùi tanh của đất.
Chung Viễn Huỳnh bước ra khỏi hố cát, phủi sạch cát dính trên tay và đùi, cô vừa đi được hai bước, Phó Tẫn lại đuổi theo.
“Sao vẫn muốn đi theo thế?” Chung Viễn Huỳnh tức giận nói: “Tự em về nhà đi, chị không muốn chơi với em.”
Phó Tẫn lắc đầu, vẫn bước theo.
Chung Viễn Huỳnh không còn cách nào, đành phải nói: “Chị có chôn một viên kẹo dưới hố cát, nếu em có thể tìm được, sau này chị sẽ luôn dẫn em đi chơi.”
Hai mắt Phó Tẫn sáng lên, không chút do dự nhảy vào hố cát, bắt đầu tìm kiếm.
Thật ra mọi sự chú ý của anh đều đặt lên người cô, anh cũng không hề thấy cô chôn kẹo nhưng lời cô nói ra, anh đều tin tưởng.
—
Chung Viễn Huỳnh đi vào nhà Bối Trân Giai.
Bối Trân Giai hướng mắt ra đằng sau cô: “Em trai nhỏ kia không tới sao?”
“Không”. Chung Viễn Huỳnh lại nói: “Đã nói là hôm nay chỉ có hai chúng ta chơi thôi mà.”
Bối Trân Giai mở TV và đầu đĩa ra, bỏ đĩa vào trong: “Mau tới xem.”
Chung Viễn Huỳnh quét mắt nhìn: “Dì đâu rồi?”
“Mẹ vẫn chưa tan làm”. Bối Trân Giai mở túi đồ ăn vặt ra: “Có lẽ khoảng sáu giờ chiều sẽ trở về.”
Chiếc đĩa chiếu được một nửa, bầu trời hoàn toàn tối đen, gió lớn đánh ầm ầm vào cửa sổ, một tia chớp xẹt ngang qua chân trời, mang theo vài tiếng sấm rền, mưa rơi xuống rào rào, giống như một một tấm lưới bạc khổng lồ bao phủ cả thành phố.
Bối Trân Giai nhấn nút tạm dừng, đứng dậy bật đèn lên, cô ấy bị cơn mưa này làm cho lo lắng: “Sao mưa to thế, mẹ của tớ vẫn chưa trở về.”
Chung Viễn Huỳnh có chút bồn chồn khó tả.
Hai người đột nhiên không còn hứng thú nữa, nhìn vào màn hình bắt đầu thất thần.
Qua một hồi lâu, tiếng mở cửa vang lên, Bối Trân Giai bật dậy chạy tới cửa, thấy mẹ Bối ướt sũng, không nhịn được mà nói: “Sao mẹ không mang theo dù?”
Mẹ Bối lau đi nước mưa trên mặt, lấy câu dù từ phía sau ra: “Mẹ có mang theo nhưng mưa lớn thế này, dùng cũng như không.”
Chung Viễn Huỳnh ra cửa chào hỏi.
“Viễn Huỳnh tới đó à, dì đi thu dọn một chút, đợi lát nữa sẽ nấu cơm cho các con nhé.”
Mẹ Bối thu dọn đồ đạc sơ qua, ném quần áo ướt vào trong máy giặt, rồi bắt đầu nấu cơm.
Ba người ăn xong cơm chiều, Bối Trân Giai vô cùng vui vẻ ôm lấy bánh kem lấy ra từ trong tủ lạnh.
Sau khi cầu nguyện rồi ăn bánh kem xong, mẹ Bối thu dọn phòng khách, hai đứa nhỏ tiếp tục ầm ĩ.
Một lúc lâu sau.
Điện thoại của mẹ Bối reo chuông, tên người gọi là Chung Lịch Cao nhưng khi nghe máy thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
“Vâng, tôi là mẹ của Bối Trân Giai, đúng rồi, Viễn Huỳnh đang ở nhà tôi,” Mẹ Bối đưa điện thoại cho Chung Viễn Huỳnh: “Người nhà của cháu tìm này.”
Chung Viễn Huỳnh liếc mắt nhìn hiển thị trên màn hình, cảm thấy hơi bất ngờ, sao Chung Lịch Cao lại tìm cô chứ. Quả nhiên, người nói chuyện là Phó Lăng Thanh: “Viễn Huỳnh, các con chơi thế nào rồi, có vui hay không, bây giờ cũng có hơi trễ rồi, mẹ kêu chú Lý đón các con về, có được không?”
“Nếu con vẫn còn muốn chơi với bạn thì mẹ đón A Tẫn về trước, thằng bé không thể ở qua đêm bên ngoài được, có lẽ sẽ không quen.”
Chung Viễn Huỳnh lúng túng hỏi: “Phó Tẫn chưa trở về sao?”
Phó Lăng Thanh cũng sửng sốt: “A Tẫn không ở chung với con sao?”
Sau một khoảng trầm lặng, Chung Viễn Huỳnh nói một cách nặng nề: “Em ấy không có ở đây...”
—
Bầu trời u tối, mưa vẫn xối xả không ngừng, từng tiếng sấm như đánh vào lòng người, khiến người ta không khỏi bất an.
Nước mưa đập vào cửa kính xe, tạo thành những vệt nước loang lổ. Ánh đèn và bóng cây lướt qua, trông như những tia sáng vặn vẹo khiến người ta có ảo giác như đang bước nhầm vào một thế giới kỳ quái.
Chung Viễn Huỳnh ngồi trên ghế phụ lái chỉ đường, cả người như ngồi trên đống lửa, trái tim thắt lại đến mức không thở mạnh được, không dám quay đầu ra nhìn Chung Lịch Cao và Phó Lăng Thanh đang ngồi ở ghế sau.
Khi bọn họ tới đón cô, vẻ mặt Chung Lịch Cao rất tức giận, còn Phó Lăng Thanh lại trông bình tĩnh, còn liên tục an ủi Chung Viễn Huỳnh không sao cả.
Màn đêm xả xuống cơn mưa nặng hạt khiến mọi cảnh vật trở nên mơ hồ, giống như đang dùng bút chì tô lên đường viền của những bóng ma.
“Chỗ đó!” Chung Viễn Huỳnh giơ tay chỉ về phía nhà trẻ bị bỏ hoang.
Chú Lý đáp lại, vững vàng chạy sang đó.
Xe vừa dừng lại, mọi người đã vội vàng xuống xe, không ai kịp lấy dù để che mưa. Nước mưa lạnh lẽo, nhanh chóng thấm ướt quần áo, lạnh thấu xương.
Bên hố cát kia truyền tới động tĩnh rất lớn, không cần Chung Viễn Huỳnh chỉ đường, bọn họ đã chậm rãi chạy qua.
Nơi đó có ba người qua đường tốt bụng đang đứng bên cạnh nhìn, còn có hai người cảnh sát, một người bung dù, một người cầm đèn pin.
“Bạn nhỏ à, cháu tên gì vậy? Nhà ở đâu? Bọn chú đưa cháu về, có biết cách thức liên lạc với cha mẹ không?”
Cho dù cảnh sát có hỏi thế nào, anh vẫn không phản ứng lại, hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình. Âm thanh hay động tĩnh xung quanh, cơn mưa xối xả, gió dữ dội đều chẳng hề liên quan tới anh.
Có một người qua đường nói: “Đứa bé này đã đào cát ở đây từ chiều cho giờ, không về nhà cũng không nói tiếng nào, cha mẹ cũng chẳng thấy tới đón.”
Sợ xảy ra chuyện gì, người dì qua đường để ý hồi lâu, sau đó mới báo cảnh sát.
Khi cảnh sát muốn mang Phó Tẫn ra khỏi hố cát, anh lập tức điên cuồng giãy giụa.
Chung Lịch Cao biết đã tới thời điểm thể hiện rồi, làm gương nhảy vào hố cát, muốn ôm Phó Tẫn ra.
Ai ngờ anh lại cực kỳ kháng cự, giống như dã thú phát điên, trực tiếp cắn chảy máu tay Chung Lịch Cao.
Chung Lịch Cao hít sâu một hơi, cố nhịn không phát ra tiếng kêu, lập tức buông tay ra.
Đột nhiên có một tia chớp xẹt ngang qua bây trời, khiến cả trời đất sáng như ban ngày.
Hồ cát tích đầy nước, đục ngầu dơ bẩn. Cơ thể gầy gò của Phó Tẫn bị nước bùn vùi lấp hơn phân nửa, từ đầu đến chân đều lấm lem bùn đất, chật vật đến mức không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Đôi mắt của anh cũng trở nên đỏ ngầu vì dính bùn cát nhưng anh lại hồn nhiên không nhận ra, chỉ liên tục lặp lại động tác tìm kiếm.
Phó Lăng Thanh nhìn tới mức đỏ hoe mắt: “A Tẫn, A Tẫn!”
Anh vẫn không hề có phản ứng.
Chung Viễn Huỳnh mặc kệ sự ngăn cản, cũng nhảy vào hố cát, nói: “Phó Tẫn!”
Tuy nhiên, anh giống như một tên ngốc, chỉ biết chấp nhất tìm kiếm thứ gì đó.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Chung Viễn Huỳnh, cô lập tức móc ra một viên kẹo mềm dưa hấu từ trong túi, đặt lên bãi bùn gần anh.
Bởi vì không còn sức lực, tay chân Phó Tẫn bò trong hố cát giống như con quái vật nào đó sống trong đầm lấy, chỉ là không có một quái vật nào bướng bỉnh giống như anh.
Cuối cùng, Phó Tẫn cũng tìm được viên kẹo kia.
Anh sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt luôn khuyết thiếu cảm xúc, vậy mà lại hiện lên vẻ vui sướng trong đôi mắt.