Phó Lăng Thanh không muốn làm lớn chuyện, để lãnh đạo nhà trường nắm vào lý do Phó Tẫn có bệnh ở khía cạnh nào đó, không cho anh tiếp tục đi học, chẳng muốn dây dưa dài dòng gì nhiều.
Phó Lăng Thanh không để Phó Tẫn xin lỗi, mà tự mình xin lỗi, sau đó còn ra một số tiền đủ lớn, gấp mười lần chi phí chữa bệnh và bồi thường thiệt hại tinh thần đã đề cập tới, để thằng nhóc béo chuyển đến một trường học khác, nhà họ Phó sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt tiểu học.
Chuyện này đối với nhà họ Phó chỉ như con trâu rụng một cọng lông, không là gì cả, có thể giải quyết vấn đề một cách trực tiếp và hiệu quả mới là tốt nhất.
Cha mẹ thằng nhóc béo vui ra mặt, hớn hở đồng ý, cũng đồng ý sẽ giữ bí mật.
Còn trong mắt các bạn học khác, Phó Tẫn đánh nhau vô cùng lợi hại, nếu đối phương dám đánh trả, còn bị chuyển đến trường khác.
Kể từ đó, rất ít người dám trêu chọc Phó Tẫn.
Phó Lăng Thanh đưa Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn lên xe, rời khỏi trường học.
Chiếc xe chạy vững vàng một lúc lâu, Phó Tẫn đột nhiên gõ cửa sổ xe, động tác để lộ tín hiệu lo âu.
Phó Lăng Thanh kêu tài xế tấp xe vào lề, nhìn về phó Phó Tẫn, hỏi: “Làm sao thế?’
Phó Tẫn liên tục lắc đầu.
“Em không sao chứ?” Chung Viễn Huỳnh không hiểu được ý của anh.
Phó Lăng Thanh trầm ngâm một lúc, hỏi thứ: “Con không muốn tới bệnh viện?” Tuyến đường này không phải hướng về nhà, mà là hướng tới bệnh viện, anh biết.
Phó Tẫn gật đầu.
Phó Lăng Thanh suy nghĩ một chút, gọi điện cho Phỉ Duyệt Nhiên, kể lại mọi chuyện một lần.
“Đánh nhau?” Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Trước đây không phát hiện nó còn có khuynh hướng này.”
“Nếu nó không muốn tới bệnh viện của tôi, vậy để nó đến nhà tôi đi, ở đó cũng có đồ để kiểm tra.”
Phó Lăng Thanh: “Ở bên chỗ cô tôi cũng có mua một ngôi biệt thự có môi trường tốt hơn một chút, cô xem thử coi cần thiết bị gì, tôi bảo người sắp xếp, sau này cũng thuận tiện cho cô dẫn Phó Tẫn tới đó trị liệu, còn về các chứng bệnh nhẹ khác, có bác sĩ gia đình lo.”
Tuy không nói rõ Phó Tẫn vì sao lại đột nhiên không muốn tới bệnh viện, nhưng chỉ cần anh không bài xích việc trị liệu là được.
Trong một trình độ nhất định, gia đình nhà họ Phó đều sẽ nhượng bộ theo ý của anh, giảm bớt áp lực về mặt tâm lý cho anh, nếu đến trình độ nhất định phải đi bệnh viện, vậy chắc chắn là do tình trạng cơ thể của anh có vấn đề.
“Cũng được,” Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Như vậy sẽ thuận tiện với mọi người hơn.”
Xe chạy hơn một tiếng liền đến nhà Phỉ Duyệt Nhiên, nhà cô ta không lớn giống như biệt thự của nhà họ Phó, có phong cách tinh xảo của Nhật Bản.
Trước khi đến đây, Phó Lăng Thanh đã nói với Chung Viễn Huỳnh: “Lát nữa sẽ đến nhà dì Phỉ, bởi vì Phó Tẫn bị thương không chịu đến bệnh viện, nên phải tới chỗ dì để băng bó, nhưng trước đây thằng bé chưa bao giờ tới đó, sợ sẽ không quen, A Huỳnh có thể đi cùng với thằng bé được không, nếu cháu không muốn cũng không sao, dì sẽ đưa cháu về nhà nghỉ ngơi trước.”
Phó Tẫn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Lăng Thanh, không hiểu vì sao bà ấy lại nói như thế, rõ ràng trước kia anh đã tới đây vài lần, không được coi là xa lạ, cũng sẽ không sợ hãi.
Chung Viễn Huỳnh gật đầu đồng ý, tuy cô không ghét Phỉ Duyệt Nhiên, nhưng vừa nhìn thấy cô ta, đều theo bản năng muốn trốn đi.
Phỉ Duyệt Nhiên mở TV lên, bật lên bộ phim hoạt hình, lại ôm ra hai con mèo nhỏ dễ thương ngoan ngoãn.
“Chú mèo quýt này tên là Tiểu Ái, còn một con tam thể kia tên là Hoa Hoa,” Phỉ Duyệt Nhiên đem cây gậy chọc mèo đưa cho Chung Viễn Huỳnh, “Cháu có thể chơi với chúng nó bằng cái này.”
Chú mèo nhỏ cọ xung quanh chân Chung Viễn Huỳnh, liếm liếm ngón tay cô, cô khẽ cười lên, thả lòng thần kinh đang căng chặt.
Bác sĩ trường chỉ xử lý đơn giản miệng vết thương của Phó Tẫn, Phỉ Duyệt Nhiên lại băng bó kỹ càng thêm một lần nữa, sau đó mới đưa anh tới một gian phòng khác.
Ba tiếng trôi qua, Phỉ Duyệt Nhiên bước ra, đi tới ban công cùng Phó Lăng Thanh trò chuyện hai ba câu.
“Phó Tẫn không có khuynh hướng bạo lực,” Phỉ Duyệt Nhiên dùng tay đẩy mắt kính lên, “Nhưng nhận thức của nó về thế giới bên ngoài khá thấp, hành vi không bị hạn chế, rất dễ dàng vượt qua giới hạn mà thế giới bên ngoài định nghĩa.”
Phó Lăng Thanh: “Vậy tình hình bây giờ của nó là thế nào?”
“Tôi đã kiểm tra hai lần, tình trạng là những gì mà chúng ta hy vọng, có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch trị liệu.”
Phó Lăng Thanh: “Khi nào A Tẫn mới có thể mở miệng nói chuyện.
Đây là một bước quan trọng trong quá trình anh trở lại làm một đứa trẻ bình thường.
“Chuyện này rất khó nói,” Phỉ Duyệt Nhiên nói tiếp: “Bởi vì nó cảm thấy không cần thiết, trạng thái không nói lời nào của nó cũng đủ để thỏa mãn việc nó và Viễn Huỳnh ở chung với nhau, cứ từ từ, thói quen nhiều năm nay đã trở thành xiềng xích, muốn đột phá không phải là điều dễ dàng, trừ khi nó xuất hiện mong muốn nói chuyện một cách mãnh liệt.”
Phó Lăng Thanh hướng mắt nhìn về phía phòng khách.
Phỉ Duyệt Nhiên hiểu ý: “Bà đem đứa trẻ kia đến đây, còn không phải là vì lo lắng tình trạng của cô bé sao, cứ yên tâm, tôi biết nên làm gì, cô bé còn quá nhạy cảm, không thể để cô bé biết được, nếu không sẽ gây ra cảm xúc mâu thuẫn.”
Phỉ Duyệt Nhiên chậm rãi đi vào phòng khách, lộ ra vẻ mặt buồn rầu: “Viễn Huỳnh à, A Tẫn sợ trị liệu một mình nên không chịu phối hợp, vì để gương mặt của thằng bé không có vết sẹo nào, cháu vào trong đó cùng kiểm tra với thằng bé, có được không?”
Không ở một mình với Phỉ Duyệt Nhiên, Chung Viễn Huỳnh vẫn cảm thấy ổn, hơn nữa với tâm trạng giúp đỡ người khác, cũng khiến cô bớt cảnh giác hơn.
Căn phòng Chung Viễn Huỳnh để cô bước vào không giống với những căn phòng bình thường trong nhà, bức tường màu xanh lá cây nhạt, trần nhà màu xanh lam đậm với những ngôi sao và đèn mặt trăng được treo trên trần nhà, những bức tranh xếp hình được treo trên tường, thảm hình hoạt hình, có thể thấy được gối ôm màu vàng nhạt và ghế lười ở khắp nơi, đủ món đồ chơi được đặt trên những chiếc tủ thấp có nhiều hình dạng khác nhau.
Khiến người khác cảm thấy thả lỏng.
Phó Tẫn ngồi trên chiếc ghế lười, mặt không cảm xúc, chỉ khi Chung Viễn Huỳnh bước vào, tầm mắt mới dừng trên người cô.
Đợi Chung Viễn Huỳnh chơi được một lúc, Phỉ Duyệt Nhiên mới giống như vô tình hỏi vài vấn đề, Chung Viễn Huỳnh nghĩ tới cái gì liền trả lời cái đó.
Phỉ Duyệt Nhiên lấy ra hai phiếu kiểm tra, để hai đứa nhỏ điền vào.
Chung Viễn Huỳnh biết nhiệm vụ sắp tới, vì để Phó Tẫn phối hợp kiểm tra, cô không chút do dự, lập tức điền vào thị phạm.
Hai đứa trẻ điền rất ít chữ vào trong phiếu kiểm tra tâm lý, chủ yếu là các hình vẽ có thể hiểu được, đáp án có thể là chữ viết, hoặc cũng có thể là vẽ ra nội dung mà mình suy nghĩ.
Phó Tẫn không rõ tại sao mình vừa điền xong một tờ, lại phải điền thêm một tờ này.
Nhưng điều thần kỳ chính là anh thường xuyên viết nguệch ngoạc, nhưng mỗi lần ra kết quả lại chính xác đến không ngờ.
Phỉ Duyệt Nhiên kiên nhẫn đợi bọn họ điền đơn, sau khi lấy lại và nhìn, liền kéo một tấm rèm màu xanh lam ra, để lộ một căn phòng nối liền khác, bên trong có rất nhiều dụng cụ.
“Viễn Huỳnh tới đây.”
Thấy những dụng cụ lạnh băng màu bạc kỳ quái đó, Chung Viễn Huỳnh có chút do dự, sau đó mới bước vào.
Phỉ Duyệt Nhiên kéo rèm lên, còn không quên nói: “Viễn Huỳnh thật dũng cảm, vừa rồi dì Phỉ phải khuyên thằng bé tận hai tiếng đồng hồ, nhưng thằng bé vẫn không dám làm, cũng may có cháu làm mẫu cho thằng bé.”
Cô bấm mở công tắc trên dụng cụ, để Chung Viễn Huỳnh nằm trên đó.
“Em ấy bị bệnh gì thế ạ?” Chung Viễn Huỳnh hỏi.
Phỉ Duyệt Nhiên nghiêm mặt nói: “Là bệnh không nói được, nếu không phối hợp trì liệu thì thằng bé sẽ mãi không nói nên lời được.”
Bệnh không nói được nhất định rất nghiệm trọng, Chung Viễn Huỳnh lập tức phối hợp nằm lên đó, “Cháu làm, vậy em ấy cũng sẽ làm theo sao?”
“Đương nhiên,” Phỉ Duyệt Nhiên cười nói: “Có Viễn Huỳnh làm tấm gương tốt, thằng bé nhất định sẽ phối hợp trị liệu.”
Chung Viễn Huỳnh không có mâu thuẫn tâm lý, nghe theo sự chỉ thị của Phỉ Duyệt Nhiên, làm xong mọi kiểm tra.
Cuối cùng, Phỉ Duyệt Nhiên lại kêu Phó Tẫn vào trong kiểm tra một lần.
Làm xong mọi thứ, Phó Lăng Thanh dẫn hai đứa nhỏ về nhà, trên đường về thì nhận được tin nhắn của Phỉ Duyệt Nhiên.
[ Viễn Huỳnh hồi phục khá tốt, chứng lo âu có dấu hiệu chuyển biến nhẹ, không cần dùng thuốc trừ khi có trường hợp cần thiết, hằng ngày cứ hỗ trợ điều tiết tâm lý cho cô bé là được.”
—
Chung Lịch Cao rất bận, bị Phó Lăng Thanh sắp xếp không ít việc nên không có thời gian lo Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh cùng nhau trải qua những ngày tháng đến trường cùng Phó Tẫn, ăn dưa hấu cùng nhau, học kỳ này nhanh chóng kết thúc, chào đón Tết Âm Lịch.
Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua.
Nhưng vào những thời gian này, trong nhà lại khá vắng vẻ, ngoại trừ chú Lý tài xế, các cô bảo mẫu sau khi nhanh chóng làm xong việc ban ngày, sẽ về nhà sớm để đoàn tụ với gia đình, Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao đều phải ứng phó với các bữa tiệc rượu, mượn những ngày này để đàm phán giai đoạn hợp tác tiếp theo.
Gió lạnh lồng lộng, tiếng pháo lụp bụp truyền đến từ phía xa xa, người dẫn chương trình trong TV đang đọc diễn văn chúc mừng năm mới.
Hai đứa trẻ ngồi trên một bàn ăn to, ăn xong bữa cơm chiều.
Chung Viễn Huỳnh nhảy xuống ghế, bắt đầu mặc quần áo và quấn khăn quàng cổ, “Chị muốn đến cầu Văn Hội xem pháo hoa, em đi không?”
Trong ấn tượng, Mạnh Mai Quyên đã dẫn cô đi coi hai lần.
Phó Tẫn gật đầu.
Chung Viễn Huỳnh thấy anh chỉ mặc một chiếc áo lông khá mỏng, liền cho anh mặc chiếc áo bông đỏ thẫm của mình.
Cô liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, vừa lòng nói: “Được rồi, đi thôi.”
Chú Lý lái xe chở bọn họ đi, thời gian này xe không thể đi qua cầu Văn Hội được, cho nên đành phải tìm chỗ dừng xe ở đầu cầu.
Mùa đông ở thành phố Nam Thanh không có tuyết rơi, nhưng lại lạnh đến buốt giá, Chung Viễn Huỳnh vừa xuống xe, đã không nhịn được vùi hơn nửa khuôn mặt của mình vào trong khăn quàng cổ.
Hai đứa nhỏ đều mặc áo bông màu đỏ rực, cùng với rất nhiều vải nhung bên trong, trông có vẻ rất phùng phình mập mạp, nhưng mặc lên người bọn họ thì lại có vẻ đáng yêu, giống như hai quả táo nhỏ hòa vào dòng người.
Trên lối đi bộ của cầu Văn Hội có rất nhiều quầy hàng tạm bợ bán đồ chơi nhỏ, lòng đèn nhỏ, que nhựa huỳnh quang,...
Rất nhiều bạn nhỏ đang xúm quanh quầy hàng không chịu rời đi, ánh mắt sáng lấp lấp lánh viết chữ muốn trên đó, chỉ cần cha mẹ chịu mua, bọn họ có thể vui vẻ cả một đêm.
Chung Viễn Huỳnh ngồi xổm bên một gian hàng, xoắn những thanh nhựa huỳnh quang kia, những thanh nhựa trong suốt này còn mỏng hơn cả ngón út, bên trong có một dải màu, nếu như gấp hoặc xoắn lại, chúng sẽ phát sáng lên thành màu, đỏ, vàng, cam, lục.
Chủ sạp là một ông chú có khuôn mặt vừa dài lại vừa gầy, ông ta xụ mặt nói: “Oắt con này đừng vặn nữa, tôi còn phải buôn bán, kêu cha mẹ nhóc tới đi mua một ít về chơi đi.”
Chung Viễn Huỳnh mím môi, không hé răng, chắc chắn Chung Lịch Cao sẽ không mua đồ chơi cho cô, còn người sẽ mua đồ chơi cho cô là mẹ thì đã không còn.
Cô móc ra hai đồng tiền xu từ trong túi, đây là cô cố ý lôi ra từ trong chú heo đất, đối với cô nó là một số tiền rất lớn.
Năm mao một que nhựa huỳnh quang, cô chỉ có thể mua được bốn chiếc.
Trong lúc Chung Viễn Huỳnh vẫn còn rối rắm nên mua hai chiếc hay bốn chiếc, Phó Tẫn đã móc ra mấy tờ tiền lớn màu đỏ, muốn mua cả thùng que nhựa kia.
“...” Chung Viễn Huỳnh cản anh lại, “Đợi lát nữa chúng ta còn phải xem pháo hoa, khiêng cả một thùng không phải rất mệt sao?’
Cái gì Phó Tẫn cũng nghe theo cô, chỉ trả tiền cho mười cái.
Chung Viễn Huỳnh đặt ba thanh nhựa huỳnh quang màu vàng thành một vòng tròn, đội lên đầu Phó Tẫn.
Cô nhìn một lát, không nhịn được mà cười nói: “Em thật sự rất đẹp đó nha, đội cái vòng sáng này trông giống như thiên sứ nhỏ trong phim hoạt hình vậy!”
Đúng vào lúc đó, vài chùm pháo hoa bay lên trời, từng tầng ánh sáng nở rộ trên bầu trời, người trên cầu lập tức ồn ào.
Ánh sáng rực rỡ đang xen với ánh sáng bạc rơi xuống, những thanh nhựa huỳnh quang cũng chiếu sáng khuôn mặt và bàn tay cô.
Đôi mắt cô sáng ngờ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thiên sứ nhỏ, năm mới vui vẻ.”
Phó Tẫn ngẩng ngơ nhìn cô, cảm xúc ấm áp như kẹo bông gòn chạy khắp tứ chi và xương cốt, cuối cùng mềm như bông hóa thành ngọt ngào trong tim
Anh hơi há miệng, lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ muốn nói chuyện.
Anh muốn nói với cô, chúc mừng năm mới.
Nhưng lần này không thành công.
…
Sau khi xem xong pháo hoa, chú Lý dưa bọn họ về nhà.
Chung Viễn Huỳnh lên lầu tắm rửa, khi đi ra không thấy Phó Tẫn đâu, đang định gọi anh thì đã thấy anh bước ra từ cạnh cửa, vẫy tay bảo cô xuống lầu.
Dưới lầu có một chiếc xe đang đậu, anh mở cốp xe ra, ánh huỳnh quang xanh đỏ vang cam lập tức chiếu sáng cả một khoảng cửa tối tăm.
Anh cõng ánh sáng huỳnh quang, đôi mắt đen nhánh sáng lên nhìn cô.
Thì ra, sau khi bọn họ về nhà, anh và chú Lý đã đến cầu Văn Hội một lần nữa.
Anh mua tất cả các que nhựa huỳnh quang trên cầu Văn Hội về cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT