Môn thi cuối cùng rốt cục cũng kết thúc, các cô cậu sinh viên giống như những con chim bị nhốt trong lồng trong một thời gian dài, khó khăn lắm mới được thả ra, gần như không thể chờ đợi được mà kéo vali rời khỏi trường, chuẩn bị về nhà để đón một cái Tết tốt lành.

Buổi học cuối cùng của khoa vật lý bọn họ là vào chiều nay. Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri đều mua vé tàu để về nhà vào ngày hôm sau.

"A a a, rốt cục cũng thi xong rồi."

"Chúc mừng năm mới nha, cả nhà!"

Ba người cùng nhau trở lại ký túc xá. Tằng Ngữ mở cửa sổ ký túc xá ra, hướng ra bên ngoài cất tiếng hét vang. Bên dưới tầng có không ít người đi ngang qua đều ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ muốn xem thử là con khùng nào.

Phạm Tri Tri kịp thời kéo Tằng Ngữ trở lại, đóng cửa sổ lại, nói: "Mùa đông lạnh như vậy, mở cửa sổ lớn như thế, cậu không lạnh nhưng tớ lạnh."

"Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, sau đó lại đi hát karaoke, mấy cậu thấy thế nào?" Tằng Ngữ đề nghị: "Dứt khoát chơi thâu đêm luôn đi, coi như là ăn Tết sớm vậy."

Phạm Tri Tri đẩy đẩy gọng kính: "Chỉ cần buổi trưa có thể trở về là được, tớ mua vé khởi hành lúc một giờ chiều."

"Kịp mà." Tằng Ngữ nói: "Của tớ là mười hai giờ, còn sớm hơn cả cậu nữa kìa."

Hai người ngoại địa đều không có ý kiến gì, thì người địa phương như Trịnh Tây Tây lại càng không có khả năng có ý kiến.

"Các cậu muốn ăn cái gì?" Tằng Ngữ cầm lấy điện thoại di động bắt đầu lựa chọn phòng karaoke: "Bữa tối thì cứ mua đồ vào đó rồi ăn ngay tại phòng karaoke đi, chỗ này có một quán ở gần trường học, còn có phiếu giảm giá nữa nè."

Trong ba người, Tằng Ngữ là người sành ăn và sành chơi nhất, cô ấy nhanh chóng đặt chỗ, sau khi chia đều chi phí, những người khác đều chuyển khoản qua Wechat cho Tằng Ngữ.

Trịnh Tây Tây gửi tin nhắn cho Cố Duẫn, thông báo dự định của mình, thuận tiện gửi cho anh một lời nhắc nhở ăn cơm đúng giờ.

Cố Duẫn đang bận, cũng không lập tức trả lời lại tin nhắn của cô, vì thế nên Trịnh Tây Tây bèn cất điện thoại đi.

Trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ vẫn luôn chung sống với nhau như vậy. Trịnh Tây Tây nhớ tới cái gì thì sẽ gửi tin nhắn cho Cố Duẫn, Cố Duẫn có thể tận mấy tiếng đồng hồ sau mới trả lời tin nhắn của cô.

Cố Duẫn cũng sẽ nhắn tin cho Trịnh Tây Tây, nếu như Trịnh Tây Tây đang thi, cũng là mấy tiếng sau mới trả lời tin nhắn của anh.

Trịnh Tây Tây cũng không cảm thấy kiểu đối thoại không phải ngay và luôn như này có cái gì không tốt, có đôi khi trong lúc ôn tập có chút thời gian rảnh lại lướt một cái, còn có thể vô thức mà cong khóe miệng, sau đó lại bị Trịnh Tây Tây ép xuống.

Họ đi ra ngoài trường để mua gà rán, khoai tây chiên, coca, vài lon bia, và một đống đồ ăn nhẹ, đặt trong ba lô đeo sau lưng, sau đó thì lén lút mang vào phòng karaoke.

Bởi vì vừa mới thi xong, cuối cùng cũng được giải phóng khỏi việc ôn tập thâu đêm suốt sáng trong tuần thi, cả ba người đều có tinh thần và trở nên phấn khởi hơn bình thường rất nhiều.

Tằng Ngữ trở thành bà hoàng cầm mic, Trịnh Tây Tây chọn mấy bài mình biết hát, ngay cả Phạm Tri Tri thoạt nhìn không có tế bào âm nhạc nhất cũng cống hiến mấy ca khúc kinh điển.

Sau khi ăn uống hả hê, mọi người bắt đầu buôn chuyện với nhau.

Tằng Ngữ cầm một ly coca, hút một hơi, cảm khái nói: "Thật không ngờ, học kỳ đầu tiên của đời sinh viên cứ như vậy mà trôi qua rồi. Nào, cùng cạn một ly, gửi lời chúc sớm tới mọi người, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới!"

Ba người cụng một phát, uống một ngụm đồ uống, Tằng Ngữ nói: "Không nghĩ tới một học kỳ cũng đã trôi qua rồi, vậy mà tất cả chúng ta lại vẫn còn FA, ha ha ha, nhất là cậu đấy, Tây Tây, cậu là hoa khôi của khoa mình, ấy thế mà cũng không thoát được kiếp FA."

Trịnh Tây Tây lắc đầu: "Ngay từ đầu tớ đã không có ý định yêu đương khi còn đang học đại học rồi."

"Cậu đúng thật là quá khó để theo đuổi rồi, nhất là khi cậu còn ngày ngày ở cùng một chỗ với anh Cố, có người để so sánh rồi, sau này cậu muốn tìm bạn trai lại càng khó hơn."

Phạm Tri Tri gật đầu tán thành: "Theo tớ ấy, Tây Tây, cậu đừng hòng thoát kiếp FA nữa."

Cô ấy đẩy đẩy gọng kính, nói: "Tuy rằng tớ không có ai theo đuổi, nhưng yêu cầu của tớ về giá trị nhan sắc hình như cũng tăng lên rồi đấy."

Tằng Ngữ gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, trước kia tớ cảm thấy trong trường chúng ta có rất nhiều trai đẹp, nhưng bây giờ nhìn lại thì tớ cảm thấy chẳng có ai đẹp trai cả, ai cũng không đẹp trai bằng anh Cố được, anh Cố thật sự là đẹp trai ngất trời luôn ý."

Trịnh Tây Tây bị cô ấy chọc cười, mặc dù trong lòng cô cũng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nào có khoa trương như vậy chứ."

"Haizz, lại nói tiếp, hồi trung học, tớ còn rất dễ dàng có thiện cảm với người khác đấy." Tằng Ngữ nói: "Thế nhưng đến khi lên đại học rồi thì lại chẳng thấy thích một người nào hết."

"Có lẽ là có liên quan đến việc cậu cứ ru rú xó nhà cả ngày đấy." Trịnh Tây Tây nói: "Không tiếp xúc với người khác, tất nhiên là sẽ không dễ dàng gì mà sinh ra hảo cảm với người khác được rồi."

"Cũng đúng, nhưng cứ ở trong nhà như vậy rất thoải mái mà."

Cô nói xong liền nhìn về phía Phạm Tri Tri: "Tri Tri, cậu có người trong lòng không thế? Chắc là không có rồi, cậu chắc chắn là chỉ thích học tập thôi."

Ai ngờ Phạm Tri Tri ấy vậy mà lại lắc đầu: "Không phải, tớ từng thích một người, còn từng thổ lộ với người đó nữa."

Lần này đến lượt Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ kinh ngạc.

Phạm Tri Tri nói thẳng, không hề văn vẻ một chút nào: "Anh ấy là bạn thân từ nhỏ của tớ, hai đứa bọn tớ cùng nhau lớn lên. Mấy cậu biết rồi đấy, tính cách của tớ có đôi chỗ khiếm khuyết, không được mọi người yêu thích cho lắm."

"Làm gì có." Tằng Ngữ bĩu môi nói: "Tụi tớ rất thích cậu mà. Lại còn không cho phép mọi người có tính cách không giống nhau chắc."

Trịnh Tây Tây gật đầu tán đồng.

Phạm Tri Tri cười một cái rồi nói tiếp: "Nhưng tớ đúng thật là không được người khác yêu thích, trong một đám trẻ con cũng là đứa không được hoan nghênh nhất."

"Thương quá đi, sau đó thì sao?"

"Hai đứa tớ quen nhau từ khi còn rất nhỏ. Anh ấy là người duy nhất trêu chọc tớ, chơi với tớ và mua quà cho tớ. " Trên mặt Phạm Tri Tri xuất hiện một thoáng hoài niệm: "Tụi tớ thường xuyên cãi nhau, nhưng rất nhanh sẽ làm lành, thành tích của anh ấy không tốt lắm, nhưng bản thân anh ấy lại rất hoạt bát. Lúc tớ đọc sách thì anh ấy thường xuyên đến làm phiền tớ, còn biết làm một vài thứ kỳ lạ cổ quái, luôn cười hì hì, rất có sức sống, đại khái chính là bổ sung cho tớ đi."

"Từ rất lâu trước kia, tớ đã nhận ra rằng mình thích anh ấy rồi."

Trên mặt mọi người đều bắt đầu nghiêm túc, trong lòng Trịnh Tây Tây càng trở nên căng thẳng.

"Sau đó thì sao?" Tằng Ngữ nhịn không được mà hỏi.

"Khi học trung học cơ sở, tụi tớ thi đỗ vào các trường khác nhau. Tớ đã làm bài thi rất tốt, nhưng tớ lại không cảm thấy vui vẻ tẹo nào cả. Có lẽ tớ đã thực sự thích anh ấy vào thời điểm đó rồi."

Trong giọng nói của Phạm Tri Tri xuất hiện một cảm giác dao động không dễ phát hiện: "Thành tích của anh ấy không tốt, lại vô tình vô nghĩa, tớ hy vọng anh ấy cố gắng hơn một chút, trong lòng tớ luôn mong muốn rằng, trong tương lai, tớ và anh ấy có thể được học đại học ở cùng một thành phố."

"Tớ không biết nên khuyên anh ấy như thế nào, cũng không dám nói tâm tư của mình với bất cứ ai khác, có một đoạn thời gian, thành tích của tớ tụt dốc không phanh."

"Sau đó, tớ thổ lộ với anh ấy."

Phạm Tri Tri cười khổ một tiếng: "Thật ra tớ cũng rất rối rắm, khi đó rõ ràng tuổi tác cũng không lớn, nhưng luôn cảm thấy không thổ lộ thì sẽ phải tiếc nuối cả đời."

"Sau đó, không hề bất ngờ chút nào, tớ đã bị từ chối. Anh ấy chỉ coi tớ như một người bạn chơi chung mà anh ấy quen biết từ khi còn nhỏ, anh ấy chưa bao giờ thích tớ cả."

Phạm Tri Tri tháo kính ra, dụi mắt rồi đeo lại kính trước khi nói: "Sau đó, mối quan hệ của bọn tớ dần dần xa cách. Anh ấy có một người bạn gái ở trường trung học, có một lần bị tớ đụng phải, anh ấy theo bản năng né ra một chút, có vẻ như rất muốn tránh né tớ vậy."

"Tớ cũng không có tìm gặp anh ấy nữa, hiện tại ngoại trừ năm mới đi theo người lớn trong nhà là gặp mặt nhau ra, thì bình thường đều chẳng còn liên lạc gì với nhau nữa."

Vừa nói xong, hốc mắt của cô ấy đã đỏ hoen lên.

Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy một mặt cảm tính như thế này của Phạm Tri Tri. Trịnh Tây Tây đưa khăn giấy cho Phạm Tri Tri, rồi vỗ vỗ bả vai của cô ấy.

Phạm Tri Tri tháo kính xuống, nhận lấy khăn giấy lau mắt, lúc đeo lại kính thì biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy đã bình tĩnh trở lại: "Tớ không sao, chuyện cũng qua rất lâu rồi."

Sở dĩ nhớ lâu như này, là bởi vì cô từ nhỏ đến lớn đã thích một người như vậy, từng động tâm một lần như thế, cho nên mới đặc biệt khắc sâu.

Cảm xúc của Phạm Tri Tri tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô vốn là người có tính tình khá là nguội lạnh, nên sẽ không tốn nhiều thời gian để thương xuân bi thu (1). Đeo kính lên, lại là Phạm Tri Tri chỉ thích ngâm mình trong thư viện.

Tằng Ngữ không nghĩ tới tùy tiện vừa nói một câu là đã chọc ra chuyện thương tâm của Phạm Tri Tri, vội vàng mở rộng đề tài, đi hỏi Trịnh Tây Tây: "Tây Tây, chỉ còn lại cậu không nói rõ, mau nói, có từng yêu đương hay không, hay là người trong lòng gì đó cũng được."

Trịnh Tây Tây suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

"Tớ biết, cậu chỉ thích anh Cố của cậu thôi." Tằng Ngữ cười trêu chọc: "Hay là cứ dứt khoát cưa đổ anh Cố của cậu luôn đi, ở chung với anh ấy luôn cho rồi."

"Không thích." Trịnh Tây Tây nói: "Yêu đương còn có thể chia tay, nhưng anh trai thì không."

"Vậy sau này anh Cố của cậu yêu người khác rồi, thì cậu biết làm sao bây giờ?" Tằng Ngữ cũng không dễ dàng buông tha cho cô: "Anh ấy cũng không thể nào độc thân đến hết đời được đâu. Đợi đến khi anh ấy yêu đương rồi, chẳng lẽ anh ấy còn có thời gian rảnh mà quan tâm đến cậu sao?"

Trịnh Tây Tây sửng sốt, cả người đều cứng đờ.

Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hoặc là nói, không phải là chưa từng nghĩ tới, mà là ở trong tiềm thức của mình, cô vẫn luôn cố ý lọc qua những vấn đề mà mình không muốn đối mặt.

Qua một hồi lâu, rốt cục cô cũng tìm lại được hô hấp của mình, khó khăn nói: "Đó cũng là chuyện của sau này."

Ngày hôm sau, Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri đều về nhà.

Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc của mình, trở về dinh thự Dục Minh.

Đột nhiên nhàn rỗi, Trịnh Tây Tây có chút không quen, vì thế nên cô đã thay đổi rất nhiều công thức khác nhau để làm ra những món ăn ngon cho Cố Duẫn.

Nơi cô ở khá gần với công ty của Cố Duẫn, đi đưa cơm cho anh cũng thuận tiện. Không quá mấy ngày, người ở tầng mười hai gần như đều quen mắt với Trịnh Tây Tây.

Vì để không quấy rầy công việc của Cố Duẫn, ngày thường Trịnh Tây Tây chỉ đơn giản là đến đưa cơm, chỉ có vào cuối tuần, Cố Duẫn phải tăng ca thì cô mới có thể đi theo, ở cùng với Cố Duẫn trong văn phòng để tăng ca.

Cố Duẫn làm việc, Trịnh Tây Tây bèn ở cách đó không xa đọc sách.

Văn phòng Cố Duẫn đủ lớn, có sô pha và bàn làm việc, bên trong còn có một phòng nghỉ.

Trịnh Tây Tây đứng lên, rót thêm một ly nước cho Cố Duẫn, thuận tay cầm lấy tư liệu trong tay Cố Duẫn nhìn vài lần, cách ngành như cách núi, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Vì vậy, cô đột nhiên nghĩ: "Anh ơi, sang năm hai, em chuyển ngành có được không? Anh xem xem chỗ anh còn thiếu chuyên ngành gì nữa, chờ em tốt nghiệp rồi làm trợ lý cho anh."

Trịnh Tây Tây càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Duẫn.

Cố Duẫn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Không phải em rất thích vật lý à? Anh vẫn còn đang chờ đợi nhà mình xuất hiện một học giả hoặc là một giáo sư nữa kìa."

"Vậy, em thay đổi suy nghĩ của mình rồi, không được sao? Cơ hội chỉ một lần, bỏ lỡ rồi anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu đấy."

"Đúng là có hơi động tâm thật." Cố Duẫn buông bút ký trong tay xuống, nở một nụ cười, anh cong ngón tay cụng lên trên trán Trịnh Tây Tây một cái, nói: "Thế nhưng anh lại không nỡ sai khiến em."

Dạo này gần tới cuối năm, Cố Duẫn bận đến mức chân không chạm đất. Trịnh Tây Tây phụ trách một ngày ba bữa cho anh, cuối tuần còn tới tăng ca với anh, bây giờ lại còn muốn làm trợ lý cho anh nữa.

Cố Duẫn cảm thấy nếu xuất hiện bảng xếp hạng nữ sinh đáng yêu nhất, thì Trịnh Tây Tây nhất định sẽ nằm ở đầu bảng.

Sao lại ngoan ngoãn như vậy cơ chứ?

"Chờ anh hết bận rộn anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi." Cố Duẫn nói: "Em nghĩ xem Tết này em muốn đi đâu... A, đúng rồi, cũng phải làm hộ chiếu cho em nữa."

Cố Duẫn vốn định gọi người làm giúp cô, Trịnh Tây Tây nói là cô có thể tự mình làm được.

Cố Duẫn bận rộn đến hai mươi chín Tết, tham gia hội nghị thường niên của công ty, một năm công tác như vậy mới hoàn toàn kết thúc.

Trịnh Tây Tây ngồi trong xe cùng với chú Lâm, ở trước tòa nhà công ty chờ Cố Duẫn, hai người đã hẹn nhau cùng đi mua sắm tết.

Trước cửa công ty, Trịnh Tây Tây đã nhìn thấy cha của Cố Duẫn.

Đó là một người đàn ông phong độ thanh cao, cho dù đã lớn tuổi thì mị lực vẫn không hề giảm sút, ngũ quan thậm chí có vài phần giống Cố Duẫn. Đương nhiên, Trịnh Tây Tây cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với ông ta cả.

Ông ta đang nói gì đó với Cố Duẫn, trên mặt Cố Duẫn có vài phần bất cần đời và thờ ơ, rất châm chọc mà nở nụ cười, nói một câu gì đó, sau đó bèn đi về phía xe.

Cha Cố ngẩng đầu, nhìn về phía này. Trịnh Tây Tây ngồi trong xe, cách cửa sổ, lại phảng phất giống như có một ánh mắt tựa như thực thể, xuyên qua cửa kính, rơi vào trên người cô.

Cố Duẫn mở cửa xe đi vào.

Trịnh Tây Tây lo lắng nhìn về phía anh: "Anh à, anh không sao chứ."

"Anh thì có thể có chuyện gì được." Anh bảo chú Lâm lái xe, sau đó mệt mỏi tựa vào ghế.

"Em gái à." Sau một thời gian, anh đột nhiên nói: "Có em ở bên, thật là tốt quá đi."

...

Chú Lâm lái xe đến trung tâm thương mại để sắm đồ Tết.

Gần Tết, trên đường phố khắp nơi đều treo câu đối, giăng đèn kết hoa, không gian ngập tràn màu đỏ tốt lành, hạnh phúc.

Người đến trung tâm thương mại mua sắm Tết cũng rất nhiều, người đi đường đông như nêm cối, khắp nơi đều là đầu người chen chúc nhau.

Trịnh Tây Tây mặc áo khoác vào, được Cố Duẫn ra hiệu quấn khăn quàng cổ lên, cùng Cố Duẫn xuống xe.

Nhìn thấy cảnh tượng tươi mới trên đường, còn có người đi đường vui vẻ qua lại, Cố Duẫn còn có loại cảm giác hoảng hốt.

Mấy năm trước anh vẫn luôn một mình ở nước ngoài, chỉ đón Tết qua loa cẩu thả, năm nay xem như là cái Tết nguyên đán nghiêm chỉnh đầu tiên mà anh trải qua sau khi trưởng thành.

Có chút bối rối, cũng có chút hoài niệm.

Trịnh Tây Tây đẩy xe mua sắm, miệng lẩm bẩm: "Mua hai bức câu đối, có thể treo thêm mấy cái đèn lồng đỏ, à, phải mua thêm mấy bao lì xì nữa..."

Cô đẩy xe, vừa đi vừa xem bản ghi nhớ của mình, Cố Duẫn giúp cô lấy đồ ở trên kệ hàng, lúc có người đẩy xe ngang qua, anh còn giúp đỡ bảo vệ một chút.

Trịnh Tây Tây lựa đồ xong, lại lấy thêm không ít đồ ăn, lúc đi ngang qua một góc đường nào đó, một chiếc xe đẩy đại khái bởi vì quá cồng kềnh, rẽ không cẩn thận, suýt nữa đã đụng phải xe đẩy của Trịnh Tây Tây.

"Xin l..." Lời xin lỗi của đối phương mới nói được một nửa thì đột nhiên lại ngây ngẩn cả người, sau đó là một giọng nói vô cùng kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng: "Cố Duẫn!"

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đang đứng ở góc đường.

Cô gái ấy có mái tóc xoăn màu nâu vàng, mắt to, khi cười rộ lên thì có hai lúm đồng tiền nổi bật, là kiểu mỹ nữ mà vừa nhìn qua đã cảm thấy rất xinh đẹp rồi.

Sau khi cô ta xuất hiện không lâu, một người khác cũng đi ra từ phía sau lưng cô ta, chính là người đã từng tới để ăn ké cơm: Chu Hoành.

"Chu Âm Lan." Cố Duẫn thờ ơ nói.

Chu Âm Lan bĩu môi: "Lâu như vậy không gặp, giọng điệu của anh sao lại lạnh nhạt như vậy hả?"

Cô ta nói xong liền nhìn về phía Trịnh Tây Tây, tặng cho cô một khuôn mặt với nụ cười thật lớn: "Em chính là 'em gái' Tây Tây phải không, chị nghe Chu Hoành nhắc tới em rồi. Xin chào, chị là Chu Âm Lan, là em họ của Chu Hoành."

Cô ta nói xong thì vươn tay ra, Trịnh Tây Tây đưa tay nắm chặt tay cô ta một cái: "Xin chào, tôi là Trịnh Tây Tây."

"Tay em gái lạnh quá đi." Chu Âm Lan nắm tay Trịnh Tây Tây, lục lọi trong ba lô của mình, lấy ra một đôi găng tay, đặt thẳng lên trên tay Trịnh Tây Tây: "Tặng cho em đấy, nhớ kêu Cố Duẫn mua găng tay cho em nhé."

Cô ta nói xong lại cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Thật ra Trịnh Tây Tây mặc rất nhiều, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng tay cô suốt bao nhiêu năm nay đều rất lạnh, không liên quan gì đến việc mặc bao nhiêu cả. Cô và Cố Duẫn nam nữ khác nhau, Cố Duẫn không có khả năng không có việc gì lại đụng vào tay cô, cho nên điểm này ngay cả Cố Duẫn cũng không biết.

Nhưng mà không đợi cô phản ứng lại, đối phương đã tặng cô một bộ găng tay, hơn nữa còn sai Chu Hoành đi lấy đồ giúp cô.

Trịnh Tây Tây và Chu Âm Lan ở trong cùng một nhóm Wechat, Chu Âm Lan thỉnh thoảng sẽ ngoi lên, mỗi lần ngoi lên đều làm cho đống cá cảnh trước giờ vẫn im thin thít ngạc nhiên, là người có nhân duyên rất tốt. Giờ đây, Trịnh Tây Tây đã có chút hiểu được vì sao Chu Âm Lan lại nổi tiếng đến như vậy rồi.

Đây là một cô gái rất đáng yêu, vui vẻ, hướng ngoại,có vẻ ngoài rất xinh đẹp, gia thế lại tốt.

Ngay cả người bận rộn như Chu Hoành cũng có thể bị cô ta gọi ra để cùng cô ta đi dạo trung tâm thương mại, có thể thấy được, Chu Âm Lan ở nhà cũng rất được yêu chiều.

"Em gái?"

Bên tai truyền đến giọng nói của Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Cố Duẫn đang nhìn cô.

"Có lạnh không?" Cố Duẫn hỏi, lấy găng tay của cô, đưa tay nắm lấy tay cô.

Tay Cố Duẫn rất ấm, Trịnh Tây Tây bị nhiệt độ trên tay làm cho bỏng rát, theo bản năng co rụt lại một chút, lại bị Cố Duẫn nắm chặt hơn.

Anh nhíu mày: "Sao lại lạnh cóng như thế này chứ?"

Tay Trịnh Tây Tây lạnh như khối băng, so sánh với nhiệt độ trên tay Cố Duẫn thì lại càng thêm rõ ràng.

"Không có việc gì đâu." Vì không muốn Cố Duẫn lo lắng, Trịnh Tây Tây trấn an nói: "Tay em từ nhỏ đã như vậy rồi, không dễ gì ấm lên được đâu, ngay cả mùa hè cũng là như vậy, em không lạnh."

Cố Duẫn lại lo lắng thăm dò nhiệt độ trên trán Trịnh Tây Tây: "Sau khi trở về, anh sẽ bảo bác sĩ đến xem một chuyến."

Trịnh Tây Tây đã quen với nhiệt độ này từ lâu, nếu không phải là Chu Âm Lan đột nhiên nói ra, cô thậm chí còn không cảm thấy tay mình lạnh buốt như vậy thì có chỗ nào không đúng. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây đành nuốt lời từ chối trở về.

Bởi vì gặp được người quen, hành trình hai người cùng nhau mua sắm Tết đã biến thành bốn người.

Trịnh Tây Tây lấy xong thứ mình cần, Chu Âm Lan nhìn qua, nhìn thấy đồ ăn bên trong bèn hỏi: "Buổi tối hai người muốn tự mình nấu cơm sao?"

Ánh mắt cô ta sáng lên: "Hay là cho chị đến ăn ké với, chị còn chưa từng nếm qua tay nghề của em gái đâu đấy."

Chịu ảnh hưởng của Cố Duẫn, Chu Âm Lan vẫn giữ nguyên xưng hô với Trịnh Tây Tây là 'em gái'.

Trịnh Tây Tây vốn dĩ đã có tài nấu nướng không tồi, trong khoảng thời gian này lại thay đổi nhiều công thức nấu ăn cho Cố Duẫn, tay nghề đầu bếp tiến bộ hơn rất nhiều. Bữa tối bọn họ quả thật có dự định tự mình làm, chẳng qua là họ không có chuẩn bị phần của người khác, mấy thứ chọn mua cũng đều là những thứ mà Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn thích ăn.

Cô còn chưa nói gì, Cố Duẫn đã mở miệng trước, vừa mở miệng chính là phát ngôn đậm chất chém gió xàm xí của Cố Duẫn: "Cuối năm rồi, nhà địa chủ cũng không còn lương thực nữa rồi."

Anh nói xong liền cười một cái: "Gạo nhà tôi có chút không đủ dùng, chỉ đủ cho hai người trong nhà ăn thôi, vậy nên sẽ không giữ mấy người ăn ké nữa đâu."

Trịnh Tây Tây bị cái cớ không hề có tính thuyết phục này của anh làm cho hơi xấu hổ.

Chu Âm Lan đã quen với sự vô sỉ của Cố Duẫn từ lâu rồi. Cố Duẫn là một người mà một khi anh muốn cự tuyệt bạn thì tuyệt đối sẽ không khách sáo nhận lời. Xem ra tối nay muốn ăn ké cơm là điều không thể rồi.

Nhưng Chu Âm Lan vẫn khó chịu: "Cố Duẫn, anh có biết vì sao anh vẫn độc thân không?"

Chu Âm Lan nói xong, không biết nghĩ tới cái gì, thế nhưng lại không nói tiếp, chỉ 'Hừ' một tiếng, nói: "Anh cứ chờ đấy."

Ra khỏi trung tâm thương mại, hai bên đều trở về nhà.

Trước khi rời đi, Trịnh Tây Tây trả lại găng tay cho Chu Âm Lan, nói lời cảm ơn cô ta, sau đó bèn đuổi theo Cố Duẫn, lên xe.

Mặc dù Trịnh Tây Tây luôn miệng nói rằng mình không sao, tay lạnh có thể là vấn đề thể chất, nhưng Cố Duẫn cũng không yên tâm.

Sau khi về đến nhà, Cố Duẫn gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình quen thuộc của mình, đại khái nói về triệu chứng của Trịnh Tây Tây, bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi giới thiệu cho Cố Duẫn một vị bác sĩ Trung y đáng tin cậy.

Trường hợp của Trịnh Tây Tây thật ra rất phổ biến, nói thông tục một chút, chính là thể hàn, không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, uống ít thuốc rồi kết hợp với việc ăn uống hợp lý, tăng cường bồi bổ là được.

Sau khi bác sĩ đến, hỏi chi tiết các triệu chứng của Trịnh Tây Tây và một số thói quen ăn uống, cân nhắc rằng năm mới sắp tới nên cũng không kê toa thuốc cho cô, nhưng lại cho cô một 'đơn thuốc' điều trị bằng thực phẩm.

Trịnh Tây Tây mười tám năm qua ăn ở cũng không tính là tốt, còn phải chú ý cân bằng giữa công việc bán thời gian và việc học tập, cũng chỉ nửa năm gần đây tình trạng này mới được cải thiện, dù ít dù nhiều thì cũng có để lại một vài tật xấu.

Cố Duẫn ghi nhớ tất cả những điều cần chú ý, tự mình tiễn bác sĩ ra ngoài, tặng cho ông một phong bao lì xì năm mới dày cộp.

Hai người vốn dĩ dự định buổi tối cùng nhau nấu cơm.

Cố Duẫn thật vất vả mới được nghỉ, ăn nhiều bữa cơm Trịnh Tây Tây tự tay xuống bếp như vậy, buổi tối bèn tính toán tự mình xuống bếp, Trịnh Tây Tây xung phong muốn giúp anh một tay.

Chỉ có điều, kế hoạch theo không kịp thay đổi nhất thời, tuy rằng bọn họ đã mua nguyên liệu làm bữa tối nhưng hiện tại bác sĩ đã kê cho một đơn thuốc trị liệu bằng thực phẩm, mua nguyên liệu nấu cơm thêm một lần nữa thì không còn kịp nữa rồi.

Trịnh Tây Tây cảm thấy có thể để tới ngày mai rồi lại bắt đầu làm theo phương thuốc kia cũng được, nhưng Cố Duẫn không đồng ý, gọi điện thoại cho nhà hàng mình thường ăn, để cho người ta làm đồ ăn theo yêu cầu rồi đưa tới.

Chờ mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa thì bên ngoài trời đã tối hẳn.

Xa xa thỉnh thoảng có truyền đến vài tiếng pháo nổ, tranh thủ khoảng thời gian này, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đem câu đối vừa mua về ra ngoài cửa rồi dán lên, sau đó lại treo hai cái đèn lồng màu đỏ.

Lần gần đây nhất được dán câu đối đã trở thành ký ức xa xôi, Cố Duẫn cầm câu đối khoa tay múa chân: "Như này đã được chưa?"

Trịnh Tây Tây đứng cách đó không xa, nhìn một cái bên trái, lại nhìn một chút bên phải, nói: "Anh ơi, hình như hơi bị lệch rồi, nghiêng sang bên phải một chút đi."

"Thêm một chút nữa... Ừ, tạm ổn rồi."

Cố Duẫn dán câu đối bên phải, tiếp đó bèn dán đến cái bên trái.

Trịnh Tây Tây tiếp tục đóng vai trò là quan sát viên ở phía xa.

Chờ tất cả các câu đối đều dán xong, Trịnh Tây Tây chạy trở về: "Không hổ là câu đối do em chọn, tưng bừng khí phách."

Cố Duẫn thì có vẻ thực tế hơn: "Bởi vì nó là cái đắt nhất."

Trịnh Tây Tây: "..."

Không lâu sau, bữa tối đã được đưa đến.

Mặc dù chỉ có hai người nhưng có rất nhiều loại thức ăn, bày ra đầy một bàn lớn.

Cố Duẫn mở một đoạn nhạc nhẹ, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vốn định rót nước trái cây cho Trịnh Tây Tây nhưng cô lại nói: "Anh ơi, em cũng muốn uống rượu."

Cố Duẫn do dự một lát: "Uống ít thôi."

Anh rót cho cô một ly nhỏ.

Bên ngoài, sắc trời đã tối mịt, còn có thể nghe được tiếng gió lớn gào thét, thế nhưng trong phòng lại ấm áp thoải mái.

Khoảng thời gian trước, Cố Duẫn bởi vì nguyên nhân công việc nên thần kinh rất căng thẳng. Anh vốn dĩ không hề nhiệt tình với công việc như vậy. Lúc về nước, tuy rằng đã tính toán qua rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn là muốn làm cho Cố Chính Vĩ càng thêm ngột ngạt.

Nhưng hiện tại có thêm một Trịnh Tây Tây cần phải nuôi, sự nghiệp của Cố Duẫn cũng trở nên nặng nề hơn.

Một mình anh cảm thấy hết thảy đều không sao cả, bây giờ lại có thêm một người thì chỉ muốn cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất. Muốn đứng cao một chút, muốn cho tất cả mọi người hâm mộ cô, muốn người nhà họ Trịnh sau này nhìn thấy cô thì sẽ phải hối hận vì đã từng vứt bỏ cô, muốn cô ở bên cạnh mình, có thể tùy tâm sở dục (2) đi làm chuyện mà mình muốn làm.

Nhưng, những chuyện này Cố Duẫn lại không hề nói ra.

Anh đè xuống tất cả cảm xúc, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu: "Cạn ly không? Em gái của anh."

"Cạn ly." Trịnh Tây Tây nâng ly rượu lên, rất nhẹ nhàng mà chạm vào ly của Cố Duẫn một cái, hai chiếc ly cụng vào nhau phát ra một tiếng vang thanh thoát, ánh đèn trong phòng sáng rọi, tiếng vang này, không biết là đã gõ vào lòng ai mất rồi.

Chú thích:

(1) Thương xuân bi thu: Tức cảnh sinh tình, đau buồn vô cớ.

(2) Tùy tâm sở dục: được như ý muốn/ muốn làm gì làm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play