Cố Duẫn luôn cảm thấy bản thân thẳng thắn vô tư.

Có lẽ vì Trịnh Tây Tây là em gái Trịnh Hoài, lần đầu tiên anh nhìn thấy Trịnh Tây Tây trong nhà họ Trịnh, anh đã tự động xếp cô vào vị trí em gái, từ đó đến giờ vẫn luôn như vậy.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy sự thẳng thắn vô tư của mình dường như có chút lung lay.

Vừa hay Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên nhìn anh, cong mắt với anh, ôm đàn hỏi: “Anh, anh muốn chơi đàn không?”

Tiếng “anh” khiến anh giật mình, âm thanh ma quỷ trong đầu bị dọa sợ.

Cố Duẫn mất tự nhiên, ho khan một tiếng: “Không, anh còn có chút việc chưa làm xong.”

Nói xong, anh trở lại phòng làm việc như bị thứ gì đó đuổi theo.

Anh dựa lưng vào ghế, lấy tay che mắt – Không, vừa rồi nhất định là ảo giác, anh không thể cầm thú như vậy được.

Chắc hẳn là do thời gian trước công việc quá bận rộn, không thư giãn nên mới có thể xảy ra việc thần kinh rối loạn này.

Để trấn an bản thân, sau khi ăn xong cơm trưa, Cố Duẫn đề nghị cùng cô đến sở thú chơi.

Trịnh Tây Tây thực sự hơi khó hiểu.

Dù sao tuyết mới rơi, mấy ngày này bên ngoài rất lạnh, cô cảm thấy nên chọn lúc thời tiết ấm áp hơn thì tốt hơn. Nhưng cô luôn khó khăn với việc từ chối đề nghị của Cố Duẫn, vì thế cô chỉ rối rắm trong lòng một chút rồi đồng ý.

Hôm nay là ngày nghỉ, trong sở thú đông người hơn cô tưởng tượng, phần lớn là các bậc phụ huynh đưa con đến chơi.

Cố Duẫn mua vé rồi dẫn Trịnh Tây Tây vào sở thú.

Sở thú rất lớn, Trịnh Tây Tây đeo một chiếc balo đựng đồ ăn vặt và nước uống mà cô tự mang theo. Hai người đi vào bên trong dọc theo con đường quan sát do sở thú đặt ra.

Giữa một nhóm lớn các bậc phụ huynh và trẻ em, Cố Duẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng “anh” của Trịnh Tây Tây, anh dần dần lấy lại cảm giác làm phụ huynh, lông mày ban đầu cau lại cũng hơi giãn ra.

Cố Duẫn tạm thời trút bỏ lo lắng, cuối cùng lại có tâm trạng trêu đùa em gái.

Trịnh Tây Tây đang cho lạc đà Alpaca ăn. Con Alpaca này rất ngoan, bộ lông trắng muốt, lúc đầu khi Trịnh Tây Tây cho nó ăn, cô sợ rằng nó sẽ cắn mình, nhưng sau đó cô phát hiện ra mặc dù cô có thể cảm nhận được sự thô ráp khi con Alpaca chạm vào mình nhưng nó sẽ không cắn cô.

Cô cho nó ăn rất vui vẻ, nhân cơ hội sờ đầu con Alpaca, sau đó quay đầu lại, đang định chia sẻ niềm vui với Cố Duẫn thì một chiếc mặt nạ với khuôn mặt hung tợn đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Trịnh Tây Tây giật mình, lùi lại một bước, kết quả giẫm phải chai nước khoáng, cả người mất thăng bằng, tay vùng vẫy giữa không trung hai cái. Cố Duẫn nhanh chóng đưa tay ra ôm cô lại.

Mặt nạ của Cố Duẫn vốn dĩ do chính tay anh đeo vào, khi thả tay xuống, mặt nạ cũng tự nhiên được cởi ra.

Ngay từ đầu Trịnh Tây Tây đã đoán được đó là Cố Duẫn, cô vừa tức giận vừa buồn cười, lời mắng mỏ anh đã đến đầu lưỡi nhưng cô lại nhìn thấy đôi mắt đẹp của anh.

Cố Duẫn có khuôn mặt mê hồn nhất mà Trịnh Tây Tây từng được thấy, đôi mắt phượng dài và hẹp, khi anh nhìn người khác một cách chăm chú, sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất thâm tình, khi nheo mắt lạnh lùng, thì lại mang đến cảm giác lạnh lùng.

Trịnh Tây Tây vẫn duy trì động tác nghiêng người bị Cố Duẫn ôm vào lòng, nhìn gần khuôn mặt này, hiệu quả được phóng đại vô số lần, những gì cô vốn muốn nói đã quên hết dưới sự tấn công chí mạng của sắc đẹp.

“Không sao chứ?” Cố Duẫn đỡ cô dậy.

“Anh.” Trịnh Tây Tây hoàn hồn, vội vàng thoát ra khỏi lòng Cố Duẫn, dường như ngại quá thành giận mà giậm chân: “Sao anh lại trẻ con thế?”

“Trẻ con à?” Cố Duẫn nhướng mày, nhặt thêm một cái mặt nạ và đưa đến trước mặt cô: “Làm sao bây giờ, anh mua cho em một cái nhé?”

“Loại mặt nạ này chỉ có trẻ con năm tuổi mới đeo.” Trịnh Tây Tây cao giọng: “Anh, anh mới ba tuổi, sao có thể chơi đồ chơi nguy hiểm như vậy?”

Vừa dứt lời, Trịnh Tây Tây đã cười trước.

Cô quay đầu chỉ về phía tay đang cầm của Cố Duẫn: “Cậu bạn nhỏ ba tuổi đi theo sát em nào.”

Nụ cười của Trịnh Tây Tây rất đẹp, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh dường như chứa vô số ngôi sao nhỏ tỏa sáng.

Cố Duẫn sửng sốt tại chỗ một lúc rồi mới đi theo sau.

Sau khi trở về từ sở thú, Cố Duẫn lập tức rời đi, Trịnh Tây Tây cũng trở lại trường học.

Trần Minh Viễn đã cô đơn suốt một khoảng thời gian dài gửi tin nhắn cho Cố Duẫn: Người anh em, ra ngoài chơi không?

Sau khi Đỗ Phong và Trịnh Hoài bắt đầu hẹn hò, Cố Duẫn tuy không yêu đương nhưng anh mê mẩn với việc nuôi em gái, không thể tách ra được. Trần Minh Viễn lập tức mất ba người anh em, thực sự trở thành một cẩu độc thân, còn không thể đối phó với việc phụ huynh ngẫu nhiên sắp xếp cậu ta đi xem mắt.

Lần này ngay cả tết cũng không thoát được, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mẹ cậu ta đã cuống cuồng sắp xếp bốn buổi xem mắt cho cậu ta. Sau khi Trần Minh Viễn vất vả thoát khỏi nhà thì đã lập tức gọi điện thoại cho bạn bè, muốn an ủi trái tim bị tổn thương của mình.

Vốn tưởng rằng Cố Duẫn lại muốn trốn tránh, không nghĩ rằng mấy giây sau lập tức đáp lại: “Gửi địa điểm cho tôi.”

Trần Minh Viễn nhanh chóng gửi vị trí sang.

Khi Cố Duẫn đến, Trần Minh Viễn đang chơi game.

Từ xa Cố Duẫn đã nghe thấy tiếng cậu ta hét lên phấn khích.

“Giết hắn đi, giết giết giết.”

“Nhanh, ở bên này, tôi bị bao vây rồi.”

“Sau tường có người, đừng lại đây... Mẹ kiếp, lại chết rồi.”

...

Gần đây Trần Minh Viễn không tìm được ai đi chơi cùng, thỉnh thoảng lại bị mẹ kéo đi xem mắt nên chỉ có thể làm bạn với điện thoại, vì vậy dạo này bắt đầu mê chơi game.

Bản thân cậu ta là tay mơ, chơi game một mình cũng không có kinh nghiệm, may mắn là cậu ta có rất nhiều tiền nên mời một đám bạn chơi cùng, trong game vây quanh che chở cậu ta như một công chúa nhỏ, kinh nghiệm trò chơi ngay lập tức cải thiện.

Sau vài ngày ngồi mát ăn bát vàng, cuối cùng Trần Minh Viễn cũng hơi kiêu ngạo, quyết định từ bỏ sự bảo vệ chu đáo như vậy, cậu ta muốn tự mình ra ngoài chinh chiến, kết quả đã nhanh chóng bỏ mạng.

Cậu ta đặt điện thoại xuống, nhìn thấy Cố Duẫn, lập tức vẫy tay: “Cố Duẫn, mau đến đây, chơi một ván không?”

“Không.”

Sau khi Cố Duẫn đi vào, nhìn thấy đồ Trần Minh Viễn gọi trên bàn, anh cầm ipad trên bàn lên và đặt rất nhiều rượu.

“Cậu làm gì vậy?” Trần Minh Viễn lấy lại tinh thần: “Tìm men say hả? Cậu không yêu đương, cũng không đến lượt cậu thất tình mà?”

Những lời này không biết chọc đúng nỗi đau nào của Cố Duẫn, anh vốn đặt xong rồi, lại cầm ipad lên đặt tiếp, đặt xong đẩy nó đến trước mặt Trần Minh Viễn: “Cậu đặt đi.”

“Mẹ kiếp? Cậu cho rằng tôi ngàn chén không say giống như cậu sao.” Trần Minh Viễn lấy lại ipad, sau đó lần lượt hủy bỏ những loại rượu anh đã đặt: “Người anh em, cậu có gì đó không ổn lắm.”

Cố Duẫn không nói gì, rót nước chanh vào cốc mình.

Trần Minh Viễn nhìn xung quanh, nói thêm: “Tại sao không dẫn em gái của cậu đi cùng, lần trước tôi đã nói với em ấy là bảo cậu đưa em ấy ra ngoài chơi.”

Vừa hay lúc đó người phục vụ bưng rượu đi vào, hình như Trần Minh Viễn nghĩ đến điều gì, cậu ta thay đổi giọng, học theo cách nói chuyện của Trịnh Tây Tây.

“Anh bảo em không được uống rượu nhưng lại bản thân lại đến quán bar.”

Cậu ta ngường ngùng liếc nhìn Cố Duẫn một cái: “Anh xấu quá đi mất.”

Cố Duẫn suýt chút nữa phun nước trong miệng ra ngoài, lúc mạnh mẽ nuốt xuống lại bị sặc, ho một lúc lâu: “Trần Minh Viễn, cậu muốn tôi thấy ghê tởm mà chết, sau đó kế thừa tài sản của tôi sao?”

“Tôi thấy cậu trong rất hưởng thụ thì có.” Trần Minh Viễn đột nhiên nghiện diễn kịch, liếc nhìn Cố Duẫn bằng ánh mắt một lời khó nói hết.

Nhưng cậu ta cũng cảm thấy mình học không tốt lắm: “Tôi không học được ánh mắt sùng bái và tin tưởng của em gái cậu, có phải khiến cậu cảm thấy rất thỏa mãn không. Chậc chậc, khó trách ngày nào cậu cũng trêu chọc em ấy, buộc em ấy trở thành em gái mình.”

Cố Duẫn ho càng mạnh hơn.

“Cậu đừng nói linh tinh.” Cố Duẫn nói.

Rượu đã được mở ra, Cố Duẫn không để người phục vụ ở lại trong phòng bao, tự rót cho mình một ly, cũng rót cho Trần Minh Viễn một ly.

Trần Minh Viễn đột nhiên hiểu rõ: “Cố Duẫn, cậu cãi nhau với em gái sao?”

Cậu ta nhìn trạng thái hiện tại của Cố Duẫn, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Tôi nói cho cậu biết, làm người không thể làm như vậy, nếu làm anh trai của người ta thì phải làm đến nơi đến chốn.”

Trước đây cậu ta không quen Trịnh Tây Tây nhưng lại gặp Trịnh Hoài khá nhiều lần, cho nên không muốn dây dưa vào chuyện gia đình Trịnh Hoài, hồi đó hoàn toàn nhìn những lời đàm tiếu về hai cô gái nhà họ Trịnh dưới góc độ của người ngoài cuộc.

Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Trần Minh Viễn có ấn tượng không tệ với Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây xinh đẹp, hiểu chuyện, tính cách vui vẻ, hơn nữa nhiều lúc khiến người khác phải đau lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Cố Duẫn, anh không phản bác lại, Trần Minh Viễn tiếp tục nghiêm túc thuyết phục anh: “Tôi thấy hiện tại Trịnh Tây Tây thân với cậu hơn cả anh trai ruột, em ấy khách sáo với Trịnh Hoài hơn nhiều. Em ấy cũng không dễ dàng, dù cho có chỗ nào chọc giận cậu, cậu cũng đừng so đo quá. Nếu hiện tại cậu với em ấy đường ai nấy đi, nói thật, ngay cả tôi cũng coi thường cậu...”

Trình Minh Viễn nói không ngừng, có lẽ để khuyên anh đừng tức giận nữa.

Cố Duẫn không nhịn được nữa, gắp một miếng dưa lưới trong đĩa trái tây bịt miệng cậu ta: “Câm miệng, chúng tôi không cãi nhau.”

“Vậy gọi em ấy đến đi.” Trần Minh Viễn vừa ăn vừa nói.

“Không được.” Cố Duẫn đành phải giải thích: “Em ấy về trường rồi, sáng mai phải đi học.”

Nghe vậy, Trần Minh Viễn không đề cập đến nó nữa.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch là kỳ nghỉ dài ngày cuối cùng trong năm.

Sau năm mới, càng ngày càng gần với tết thật sự, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đều bắt đầu bận rộn.

Một học kỳ sắp kết thúc, trong trường, các khóa học bắt đầu đuổi chương trình, cơ bản đều một tiết một chương, chương trình học kết thúc một cách nhanh chóng, sau đó bắt đầu khua chiêng gõ mõ sắp xếp thời gian kiểm tra.

Sau khi hoàn thành toàn bộ chương trình học, đại học Văn bước vào tuần thi căng thẳng, bận rộn với các loại phụ lục, báo cáo kết thúc chương trình.

Cố Duẫn càng bận rộn hơn, công ty bước vào cuối năm, rất nhiều việc phải làm, rắc rối cũng rất nhiều. Cố Duẫn bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề khác.

Hai người họ ai cũng bận việc riêng, cả tuần cũng không có thời gian gặp nhau.

Trịnh Tây Tây đã hoàn toàn ở lại trường học, mỗi ngày cùng Phạm Tri Tri và Tằng Ngữ đến thư viện. Ký túc xá, thư viện và nhà ăn quanh đi quẩn lại ba chỗ đó.

Thỉnh thoảng trong lúc ôn tập, cô sẽ không khỏi bị phân tâm, suy nghĩ miên man rồi lại định thần lại, sau khi phục hồi lại tinh thần thì phát hiện ra chỗ đáng lẽ là ghi lại quá trình tính toán trên giấy lại trở thành một bức tranh chân dung.

Kỹ năng vẽ tranh của Trịnh Tây Tây không tốt lắm, khuôn mặt điên đảo chúng sanh của Cố Duẫn vào tay Trịnh Tây Tây lập tức trở nên xiêu vẹo xấu xí.

Trịnh Tây Tây không khỏi nhịn được cười, cũng không nỡ vứt đi, vì vậy cô xé tờ giấy nháp và cất vào cặp sách của mình.

Sau khi kết thúc tuần thi, Trịnh Tây Tây phát hiện ra chỗ giấy nháp cô xé ngày càng nhiều, đủ lấp đầy cả một ngăn kéo.

Những bức chân dung của Cố Duẫn cũng từ xiêu vẹo xấu xí dần dần trở nên bình thường hơn một chút, còn có một bức không biết có phải lúc vẽ được thần vẽ nhập vào hay không, thế mà vẽ khá đẹp.

Vì vậy Trịnh Tây Tây chụp lại bức tranh tự nhận vẽ đẹp nhất lại, gửi cho Cố Duẫn.

Cố Duẫn:? Nhân vật hoạt hình?

Trịnh Tây Tây: Không phải, người quen mà, em vẽ đó, đẹp trai không?

Cố Duẫn vừa mới xử lý trong tài liệu trong tay, hiếm khi được nghỉ ngơi một lúc, nhìn thấy câu trả lời của Trịnh Tây Tây thì lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Trong lòng anh thậm chí còn nghĩ liệu có phải Trịnh Tây Tây thầm thích ai đó ở trường, muốn thử hỏi anh hay không.

Vì vậy, Cố Duẫn sau đó gõ một đoạn văn dài, thầm tấn công vẻ ngoài của người trong tranh.

Ví dụ như đôi mắt quá hung dữ, người này có thể tính cách không tốt, môi mỏng, là người bạc tình, không đẹp trai,...

Trịnh Tây Tây đợi nửa ngày, cuối cùng nhìn thấy đánh giá của Cố Duẫn, tâm trạng suy sụp.

Trịnh Tây Tây: Anh à, cho dù em vẽ không đẹp, anh cũng không cần phải công kích bề ngoài của mình thế chứ.

Cố Duẫn:?

Cố Duẫn nhìn lại bức chân dung một lần nữa, không nhìn thấy tên xấu xí đó giống chính mình chỗ nào nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Duẫn: Anh cho em một cơ hội nữa.

Cố Duẫn: Vẽ lại đi.

Trịnh Tây Tây:...

Trịnh Tây Tây: Anh đối xử với bản thân tốt một chút đi.

Anh nghĩ rằng bức tiếp theo sẽ đẹp hơn chắc?

Không, đây đã là phát huy vượt ngoài khả năng rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Duẫn: Hoài nghi nhân sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play