Mặc Quân ôm mối hận thù to lớn với Mặc Chính Thần và Mạch Ly mà rời khỏi bệnh viện, trên đường, gã ta vừa phải tránh sự tìm kiếm của người do cha gã phái tới, vừa phải tìm cách liên lạc với mẹ gã.

Bà Mặc nhận được tin thì vô cùng tức giận.

"Mẹ đã nói với con sao? Bảo con đừng có xúc động chờ thời cơ, con đã làm cái gì vậy hả?"

Mặc Quân tự biết bản thân làm việc qua loa, gã ta nhận lỗi với mẹ gã, sau đó nói bà Mặc mau thực hiện kế hoạch sớm hơn với dự định.

"Vậy được, mẹ sẽ cho người đi làm mọi chuyện ngay, con hãy cẩn thận đó."

"Vâng."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Mặc Quân đổi hướng, gã không đi về nhà nữa mà tiến thẳng về tổng công ti của Mặc thị.

Trên đường đi, gã chú ý đến mớ tin tức loạn xì ngậu lên trên mạng, nhìn Mạch Huyên bị người ta chụp được trong bộ dáng nhếch nhác và chiếc bụng bầu chưa quá rõ ràng, gã đột nhiên cười lạnh.

Mạch Huyên và Mạch Hiểu Phong đã sớm có gì đó mờ ám từ lâu, gã vẫn luôn biết. Trước đây Mạch Huyên là ánh trăng sáng cao cao không với tới được trong lòng gã, nhưng bây giờ, gã chỉ muốn chiếm được Mạch Ly. Gã chỉ muốn chiếm những gì mà gã không có được mà thôi.

Đi thẳng đến trụ sở tổng công ti của Mặc thị, quả nhiên Mặc Quân gã bị chặn đứng ở ngoài. Tuy nhiên gã không ngạc nhiên, Mặc Quân đứng ở một bên chờ thời cơ.

Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe màu đen tuyền chở Mặc Chính Thần cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trên khuôn mặt của Mặc Quân là một nụ cười nham hiểm, gã ta ra hiệu cho người bên trong công ti.

"Mau thực hiện kế hoạch."

Mặc Chính Thần nhìn qua bảng báo cáo trước mắt, hắn đã hiểu sơ qua tình hình. Thằng cháu trai này của hắn đã chờ không kịp mà hành động rồi.

Cùng với động tác này của Mặc Quân, hắn sẽ lôi hết đám người phía sau màn ra ngoài ánh sáng. Đồng thời cũng làm sáng tỏ vụ tai nạn đã khiến cho cha hắn qua đời và khiến hắn phải ngồi xe lăn vài năm trước.

Thật ra hắn đã lờ mờ đoán ra được kẻ chủ mưu phía sau, chỉ có điều hắn đang tìm một cơ hội để cho tất cả cùng nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của kẻ đó mà thôi.

Hôm nay công ti có một cuộc họp quan trọng, hắn nhận lấy bản báo cáo của Mặc thị, để trợ lí đẩy mình đi thang máy cao cấp cho chủ tịch.

Lên đến tầng 60, hắn đi thẳng vào phòng họp.

Nào ngờ cuộc họp diễn ra chưa được bao lâu thì công an đã đột ngột xông vào. Mà theo sau đám người mặc đồ xanh đó chính là Mặc Quân vẫn luôn ra vẻ là một thằng cháu ngoan.

Mặc Quân nhìn người chú tàn tật của mình, nở một nụ cười thoả mãn. Sau ngày hôm nay, vị trí mà Mặc Chính Thần ngồi sẽ là của gã.

"Ngài Mặc, chúng tôi nhận được tố cáo và bằng chứng về việc ngài nhận hối lộ, là chủ mưu của vụ án kinh tế nghiêm trọng, lừa đảo chiếm đoạt một số tiền lớn. Hiện tại mong ngài theo chúng tôi về đồn."

Nói xong, có vài viên cảnh sát muốn đi lên còng tay Mặc Chính Thần lại.

Những người có mặt trong hội đồng quản trị ngày hôm nay cũng phải giật mình, ai nấy đều khó tin mà nhìn Mặc Chính Thần, không nghĩ rằng vị chủ tịch này lại dám làm như thế.

Mặc Quân ở phía sau đám người, cười lạnh.

"Chú ba, cháu rất tiếc khi phải tố cáo những việc xấu mà chú làm, nhưng cháu không thể nhìn người vô tội bị chú chiếm đoạt tiền của được."

Khác với mọi người, Mặc Chính Thần nhìn đến đây thì vẫn rất bình tĩnh, hắn nhướng mày, chỉ ồ một tiếng thật khẽ, sau đó ra hiệu cho trợ lí liên lạc với người khác.

Mặc Quân thấy hành động này của chú ba gã thì không khỏi mỉa mai.

"Dù bây giờ chú có gọi ai vào giúp sức thì kết quả vẫn chỉ như thế mà thôi, nhân chứng vật chứng đã hết sức rõ ràng, chú còn muốn dùng tiền tài quyền thế để ém việc này xuống sao? Chú cũng coi thường pháp luật lắm rồi." Nói xong, Mặc Quân như không nhịn được nữa mà nhắc nhở đám cảnh sát đứng trước mình. "Các người còn chờ gì nữa? Còn không mau bắt người lại?"

"Tôi không biết từ bao giờ cậu có quyền thế lớn như vậy, còn dám ra lệnh cho cảnh sát nữa hả?" Không biết Mạch Ly từ đâu tới, cô đứng chắn trước mặt Mặc Chính Thần như đang che chở cho hắn

Mặc Chính Thần cũng không ngờ cô sẽ xuất hiện, hắn nắm lấy tay cô.

"Sao em lại tới đây?"

"Lo cho anh đó." Thực ra khi Mặc Quân tới đây và tung đòn hiểm, hệ thống đã báo cáo cho cô. Cô vì lo Mặc Chính Thần bị vai chính áp chế nên mới vội vàng chạy tới.

Khi nhìn thấy cảnh sát vây kín cả căn phòng họp cho cấp cao, trái tim cô như nhảy lên tận họng, chỉ sợ đến chậm một chút thì Mặc Chính Thần phải ngồi tù mọt gông và nam chính đứng lên nắm quyền như trong nguyên tác.

Không thể không nói, khoảng thời gian này Mặc Chính Thần đối xử với cô cực kì tốt nên cô có phần cảm động.

Mặc Quân nhìn thấy Mạch Ly thì cũng khá bất ngờ, gã ta đưa tay ra, nói.

"Em đang làm gì ở đó? Hắn ta là tội phạm chuẩn bị vào tù, qua đây với anh."

Mạch Ly có thần kinh mới qua đó với đó, cô dẩu môi, mắng.

"Tôi nhìn mặt anh mới có tướng làm tội phạm đó, còn dám đứng đó nói người khác."

Mặc Quân bị mắng đến ngậm miệng không được, gã ta cực kì tức giận, nhưng nghĩ tới sau khi kéo Mặc Chính Thần xuống thì Mạch Ly cũng phải là của gã mà thôi.

Gã nén nhịn, ra hiệu cho cảnh sát.

Hai người vòng tới bên cạnh Mặc Chính Thần, muốn đeo còng số tám lên tay hắn nhưng bị Mặc Chính Thần ngăn lại.

"Nếu như các người đã nói có bằng chứng, thì giao bằng chứng ra đây trước đi đã."

Mặc Quân biết Mặc Chính Thần sẽ không ngoan ngoãn chịu về đồ, gã ta đương nhiên đã chuẩn bị một file USD. Đầu USD kết nối với máy tính, tất cả những tội ác mà Mặc Chính Thần đã làm lúc này hiện hết lên màn hình lớn ở đầu phòng họp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play