Sau khi hấp thu Tú Kiếm Đạo Huyền xong, Lý Phàm cũng không quan tâm đến sự khác biệt trong nhẫn trữ vật.
Chẳng qua chỉ là một số linh thạch chế thức, pháp khí cấp thấp mà thôi.
Linh thạch chế thức là linh thạch do Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội cùng liên thủ lại chế tạo ra, có phân chia phẩm cấp khác biệt, tương đương với tiền tệ ở Tu Tiên giới.
Mỗi một viên linh thạch đều có cấm chế phòng giả đặc biệt, không thể bắt chước người bên cạnh.
Thực ra, giá trị của linh thạch chế thức ở chỗ, bởi vì nó được Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội công nhận nên có thể đổi lấp công pháp.
Mà những linh thạch tự tạo thấp kém, lấy linh thạch thiên nhiên từ các loại linh khoáng đều không đáng một đồng.
Nói cho cùng, bởi vì hiện nay Tu Tiên giới, thứ trói buộc một số tu sĩ không phải là các loại tài nguyên như linh khí linh thạch mà là công pháp.
Mỗi một cảnh giới công pháp.
Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội nắm trong tay đại đa số công pháp của thiên hạ nên mới vượt qua toàn bộ quái vật khổng lồ của Tu Tiên giới.
Đến cả những pháp khí hạ cấp kia đa số cũng dùng để tiêu hao trong tranh đấu.
Hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử thực sự chưa thể nói là giàu có.
Cho nên đống pháp khí trên người đều là những món tầm thường, thực sự không có giá trị gì.
Sau khi thu tất cả những món đồ Nguyên Anh kỳ công pháp vào nhẫn trữ vật, Lý Phàm thở hổn hển.
Thân thể này đã già yếu như vậy rồi, nếu còn tiếp tục đứng trong gió lạnh thì bất cứ lúc nào cũng tiêu đời.
Hít sâu một hơi, Lý Phàm mở mắt ra, như muốn khắc sâu sự yếu đuối của bản thân dưới đáy lòng.
Sau đó Lý Phàm không do dự nữa, hắn gọi ‘Hoàn Chân’ ra và kết thúc đời này.
…
Trong bóng tối, từng bức tranh lóe qua rất nhanh, mấy dòng chữ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
‘Lần mô phỏng này kết thúc.’
‘Ngươi có thể chọn một trong các lựa chọn sau để tiến hành bảo lưu:
1.
Nắm giữ một món đồ vật trong lần mô phỏng này.
2.
Cảnh giới tu hành trong lần mô phỏng này.
3.
Ký ức mô phỏng của một nhân viên có quan hệ thân thiết trong lần mô phỏng này.
Ký ức có thể để nhân viên đó kế thừa.
4.
Từ bỏ lựa chọn, tăng tốc tiến độ bổ sung năng lượng.’
Lý Phàm lựa chọn cái thứ nhất.
Đáng tiếc, ở cuối kiếp trước hắn đã bỏ rất nhiều đồ vật vào trong nhẫn trữ vật, thử mưu lợi nhưng không thành công.
Nhẫn trữ vật, Nguyên Anh công pháp, linh thạch, pháp khí, các loại vật phẩm xuất hiện trong đầu Lý Phàm theo thứ tự.
Lý Phàm đương nhiên lựa chọn Nguyên Anh công pháp kia.
Điều khiến hắn cảm thấy vui mừng là sau khi bản thân lựa chọn môn công pháp này thì có thể cầm theo công pháp theo, lấy nó ra và đặt lại trong ‘Hoàn Chân’ bất kỳ lúc nào.
Với lại, công pháp đã thực hiện quan hệ trói buộc theo một ý nghĩa nào đó với hắn.
Môn công pháp này đã hoàn toàn thuộc về hắn, cho dù mô phỏng lần sau mình không chọn mang về thì nó vẫn tồn tại bên trong ‘Hoàn Chân’ mãi mãi.
“Kể từ đó, ngược lại có thể có nhiều hơn một món đồ…” Lý Phàm lấy ngọc giản màu vàng ra, vừa cầm trong tay vuốt ve, vừa suy nghĩ phương án hành động.
“Thời đại di dời lớn đã trôi qua mấy ngàn năm, manh mối liên quan đã bị chôn sâu dưới lòng đất từ lâu.
Mà việc khai quật cổ mộ trắng trợn quá kinh hãi thế tục, trong những kiếp trước, sự kiểm soát của ta với triều đình mạnh đến mức gây ra nhiều sự phản đối.
Nếu triều đình quyết định làm vậy thì sẽ rất khó tiếp tục.”
“Có điều, nếu giờ ta bắt đầu sắp xếp thì phải tốn hai mươi năm, chưa chắc đã có thể thay đổi suy nghĩ của người trong thiên hạ…”
Họ tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Người phàm
Tuổi sinh lý: 20/86
Tuổi tâm lý: 282/1109↑
Tiến độ nạp năng lượng hóa hư: 0%
Tiến độ nạp năng lượng mức neo: 1%
Số lượng điểm neo hiện tại: 1
Vật phâm ràng buộc: ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’
…
Thời gian trôi qua, cuộc đời thứ sáu của Lý Phàm bắt đầu.
Mọi thứ xảy ra theo quỹ đạo cố định, chỉ là dưới sự âm thầm giúp đỡ của Lý Phàm, nhiều thay đổi rất nhỏ đã xảy ra trên thế gian.
Bắt đầu điểm neo ba năm, tin đồn tiên nhân hàng thế ở các nơi ở Đại Huyền các nơi lần lượt truyền ra.
Điểm neo năm nay, Phóng Cổ Học phái ra đời.
Học phái kia mang theo sách cổ vào kinh gặp thánh, bởi vì sách sổ kỳ diệu vô cùng, hiếm có trên đời, chấn động thiên hạ.
Sách cổ có tên là: ‘Dịch’, ‘Đạo đức’, ‘Nam hoa’, ‘Luận ngữ’, ‘Đại học’...
Huyền Kinh thành, Trạng Nguyên lâu.
Một nhóm thư sinh tụ tập lại một chỗ, xem xét mấy quyển sách cổ gây chấn động thiên hạ dạo gần đây.
Kể từ khi sách cổ hiện thế cách đây vài ngày, các hiệu sách trong thành đã lập tức in thêm nhiều bản sản sao.
Tuy vậy, thư tịch san phát ra cung không đủ cầu.
Hôm nay, những thư sinh này cũng rất vất vả mới mua được mấy quyển, cho nên bọn họ đã mời một đám hảo hữu tới đây cùng nhau thưởng thức.
“Thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh.
Diệu, diệu thật.”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, đọc xong là cảm thấy huyền diệu vô tận, quyển kinh này thật bất phàm!”
“Theo ta thấy, chỉ ba ngàn từ này đã có thể bù đắp được tất cả văn chương mà trước đó ta đã đọc qua.”
“Ta cũng có cảm giác này!”
“Không, không, không, theo ta thấy, trình độ tinh diệu của quyển ‘Dịch’ thậm chí còn cao hơn cả ‘Đạo đức’.
Tuy văn tự thâm thúy khó hiểu nhưng từng từ đều là châu ngọc, như thể bao hàm thiên địa chí lý.”
“Đúng là như thế, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! Đạo đã nói lên tiếng lòng của chúng ta!”
Các thư sinh mồm năm miệng mười, nhiệt liệt thảo luận, bày ra dáng vẻ say mê.
Đúng vào lúc này, một người trong số đó chợt thở dài và nói: “Không ngờ rằng một văn tự tinh diệu tuyệt mỹ như vậy, lại bị chôn sâu dưới lòng đất mấy ngàn năm mà không ai biết tới.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, ta đều cảm thấy đau lòng!”
Lời này cũng khiến mọi người hùa theo.