“Không có lửa làm sao có khói, đôi lúc lời đồn hóa ra là chân tướng.” Trong lòng Lý Phàm chấn động: “Dù sao, quan hệ giữa người phàm và tu tiên giả muôn hình vạn trạng.
Lúc trước có tu tiên giả để lại đường lui cho gia rộc người phàm của mình là chuyện bình thường.
Nghĩ lại, có lẽ những người phàm này thông qua đường lui của tu tiên giả lúc trước mới có thể trốn về.”
Khấu Hồng không mấy lạc quan: “Dù thế, mấy ngàn năm đã qua rồi.
Dù thế giới này khá lớn, nhưng cơ hội tìm được là nhỏ của nhỏ.”
“Chỉ cần vẫn còn một tia hi vọng, ta sẽ không từ bỏ.” Lý Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
“Không hiểu tại sao một ông già gần đất xa trời như ngươi có thể hành hạ người khác đến vậy…” Khấu Hồng nhỏ giọng làu bàu.
Lý Phàm giả bộ chưa nghe thấy gì, trịnh trọng nói với Khấu Hồng: “Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được cách tiến về Tu Tiên giới, không những ta sẽ thả ngươi, để ngươi và ta cùng nhau trở về, vật phẩm của ngươi và Đạo Huyền Tử, ta sẽ trả lại toàn bộ.”
“Bao gồm bộ chân công kết anh kia!”
“Ngươi nói thật à?!” Khấu Hồng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt toát ra một tia hi vọng.
“Đương nhiên.” Lý Phàm gật đầu.
“Tốt… Nếu như thế, ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi.” Khấu Hồng khẽ cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm.
Tuy rằng hắn bị Lý Phàm hãm hại mấy lần, không biết lời hứa Lý Phàm có thể tin mấy phần, nhưng hắn giống với Lý Phàm, chỉ cần còn một tia hi vọng, hắn không muốn từ bỏ.
Bị nhốt ở nơi này hơn mười năm, sau đó chết già.
Đây không phải điều Khấu Hồng hắn mong muốn.
…
Vì thế, dưới sự trợ giúp của Khấu Hồng, Lý Phàm thu thập đủ loại điển tịch, sử sách trong thiên hạ, cố đạt tới vài câu ghi lại về thời đại Thượng Cổ, tìm kiếm manh mối về thời đại di dời lớn lúc trước.
Đồng thời, Lý Phàm còn sử dụng quân đội, trắng trợn khai quật cổ mộ, ý đồ tìm được một chút dấu vết sót lại.
Tuy rằng việc này dẫn tới lời kêu ca ngập trời, bách quan hàng ngày khuyên nhủ, nhưng tất cả bị hắn cưỡng ép đè nén.
Điều đáng tiếc là thời đại di dời lớn đã trôi qua quá lâu mà tuổi thọ còn lại của hắn quá ngắn ngủi.
Mười sáu năm sau, cách điểm neo sáu mươi sáu năm, đại nạn Lý Phàm sắp tới, nhưng hắn vẫn chưa thu hoạch được gì.
Sai người thả chạy Khấu Hồng, Lý Phàm lẻ loi một mình đi vào mật thất ngầm trong Thái Sư phủ.
Lý Phàm khẽ động thần niệm, hắn lấy toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật, sắp xếp theo thứ tự
Đầu tiên, ánh mắt Lý Phàm tập trung trên một miếng ngọc giản tỏa ra ánh sáng màu vàng le lói.
Đúng là công pháp Nguyên Anh dẫn tới mâu thuẫn giữa hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử.
“‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’, công pháp Nguyên Anh kỳ, số người tu luyện hiện giờ: 0.”
Lý Phàm cầm ngọc giản lên, một dòng tin tức tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
“Nguyên Anh kỳ à…” Trong lòng Lý Phàm mong ước, đáng tiếc bây giờ hắn vẫn chỉ là người phàm, không có thần thức.
Tuy có thể sử dụng nhẫn trữ vật một cách đơn giản nhưng không thể cố gắng với môn Nguyên Anh chân công này, chỉ có trơ mắt nhìn, không thể nào biết được nội dung cụ thể.
Có bảo vật mà không thể dùng, Lý Phàm đành tham lam nhìn lại mấy lần, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà đặt xuống.
Sau đó Lý Phàm nhìn về thanh kiếm sắt loang lổ rỉ sét bên cạnh.
Đây là đồ của Đạo Huyền Tử Trúc Cơ kỳ, Tú Kiếm Đạo Huyền.
Dựa theo lời Khấu Hồng thì tu sĩ Luyện Khí muốn đột phá cần dùng các kỳ vật thiên địa, đúc thành đạo cơ.
Những kỳ vật thiên địa đều có sự thần diệu riêng, người có duyên mới tìm được.
Mà sau khi bị tu sĩ đúc thành đạo cơ thì cũng sẽ tương ứng với cảm xúc của tu sĩ.
Nếu tu sĩ chết thì kỳ vật cũng biến mất theo cơ thể tu sĩ, mất đi tạo hóa, biến thành một món đồ bình thường.
Lý Phàm đưa tay vuốt ve chuôi kiếm sắt tầm thường này, sự chú ý tập trung vào ‘Hoàn Chân’, đột nhiên hiện ra tin tức.
“Phát hiện đồ vật có thể bổ sung năng lượng: Tú Kiếm Đạo Huyền (tàn).”
“Có tiến hành bổ sung năng lượng không.”
Lý Phàm suy nghĩ một lát rồi chọn đồng ý.
Thanh kiếm rỉ trong tay yên lặng biến mất, sau đó một hàng chữ nhỏ xuất hiện trong đầu Lý Phàm,
“Tiến độ nạp năng lượng mức neo hiện tại: 1%.”
“Số lượng điểm neo hiện tại: 1.”
Trong đầu Lý Phàm suy nghĩ, căn cứ theo tin tức phản hồi của ‘Hoàn Chân’, sau khi tiến độ bổ sung năng lượng mức neo đạt 100% thì sẽ mở ra điểm neo thứ hai.
Sau đó mọi hư cấu hóa sẽ trở về lúc lựa chọn, có thể lựa chọn bất kỳ điểm neo nào để bắt đầu lại.
“Nếu có thể mở ra điểm neo thứ hai, vậy đúng là thuận tiện hơn nhiều.” Lý Phàm mơ mộng, đầy mong chờ.
Giống như hắn đã lặp lại mấy kiếp trong vòng luân hồi, cũng cố gắng có được tu tiên chi pháp trên người Khấu Hồng.
Trước năm mươi năm ánh sáng với hắn mà nói thật ra cũng chỉ là vòng lặp giày vò, càng không cần nói đến biến số không thể kiểm soát sẽ xảy ra.
Nếu như có thể trở thành thái sư, nắm giữ luân hồi của thiên hạ, như vậy hiệu suất cũng cải thiện rất lớn
Suy nghĩ xa hơn, hiện giờ hắn chỉ là người phàm, một vòng luân hồi chỉ có năm mươi năm.
Tuy dài đằng đẵng nhưng Lý Phàm vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Đợi sau khi tiến vào con đường tu tiên, động một tí là hàng trăm ngàn năm, một khi nhận thất bại nặng nề thì tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, lúc này Lý Phàm nghĩ đến mà tê dại cả da đầu.
Thậm chí, nếu như mở ra càng nhiều điểm neo hơn, như vậy Lý Phàm sẽ có nhiều cơ hội thử lỗi.
Như vậy từng bước đi không cần phải cố gắng nữa, mà sẽ mở ra một con đường trường sinh hoàn mỹ, điều này không phải là không thể.
Còn điểm neo ban đầu sẽ xem như là bảo hiểm cuối cùng.
“Tuy kỳ vật thiên địa hiếm thấy nhưng Tu Tiên giới vô cùng rộng lớn, kỳ vật vô vàn.
Chỉ cần có thể rời khỏi vùng đất Tiên Tuyệt này, thoát khỏi ranh giới…” Nghĩ ra đủ thứ, nguyện vọng rời khỏi nơi này của Lý Phàm cũng cháy hừng hực.