Tưởng Lệnh Vi theo bản năng quay đầu, nhưng trong phòng chỉ có mình cô ấy.
Cô ấy cũng không thể nói rõ giây phút đó cô ấy đang mong đợi điều gì, nhưng khi mong đợi qua đi, càng cảm thấy mất mát.
Cát chảy ra khỏi kẽ ngón tay, cuối cùng không còn lại gì.
Khi tỉnh táo lại khỏi ảo tưởng của mình, Tưởng Lệnh Vi cười tự giễu, đặt hoa về chỗ cũ.
Nhưng khi cô ấy đặt nó trở lại, nhìn thấy trên mặt bàn còn có thứ khác.
Một hạt châu nhỏ sáng lấp lánh.
Tưởng Lệnh Vi kinh ngạc nhìn vài giây, lập tức chạy ra cửa hỏi phục vụ phòng: "Vị khách ở phòng này đâu rồi?"
Đối phương trả lời cô: "Anh ấy cũng không ở lại đi, chỉ đến ngồi một lúc rồi đi."
Tưởng Lệnh Vi: "Đi rồi? Đi lúc nào?"
"Một tiếng trước."
"..."
Tưởng Lệnh Vi nhanh chóng xuống lầu, tìm kiếm khắp đại sảnh khách sạn, cô ấy nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là người tới tới lui lui, qua lại không ngừng trước mắt cô ấy.
Giờ khắc này, như thế cả thế giới đều là anh ấy, lại không phải là anh ấy.
Tất cả kìm nén của Tưởng Lệnh Vi bùng phát vào lúc này, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng người tấp nập ra vào khách sạn, lần đầu tiên đối mặt với trái tim mình.
Cô ấy nhớ anh ấy.
Mỗi ngày.
Tưởng Lệnh Vi đặt chuyến bay sớm nhất đến New York.
Địa chỉ mà cô ấy đã xem đi xem lại hàng nghìn hàng vạn lần trong lòng, cuối cùng cô ấy cũng có dũng khí bước một bước đầu tiên về phía anh.
Tưởng Lệnh Vi không biết điều gì đang đợi mình, nhưng khoảnh khắc đó, giống như những gì Châu Nha nói, tất cả tâm tư đều đang nói với cô rằng... Hãy đi tìm anh.
Đi tìm anh.
Dù xa cách bao nhiêu đi chăng nữa.
Danh thiếp của Ôn Thanh Hữu là Tưởng Lệnh Vi vô tình nhìn thấy ở chỗ em trai Tưởng Vũ Hách, lúc đó cô ấy đã chụp trộm lại.
Sau này vào vô số đêm mất ngủ, cô ấy đều sẽ nhìn địa chỉ trên danh thiếp đến ngẩn người.
Sau một năm mơ mơ hồ hồ, bây giờ, cô ấy rốt cuộc cũng đứng ở đây.
Tưởng Lệnh Vi ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nghĩ đến Ôn Thanh Hữu mỗi ngày đều ra vào nơi này để làm việc, như thể trở về thế giới của anh ấy, trong lòng có một tia nắng, sáng lên.
Cô ấy bình tĩnh đứng trước cửa tòa nhà làm việc, nghĩ đến những gì có thể xảy ra.
Là nói một câu đã lâu không gặp, hay là nhiệt tình lao đến ôm lấy anh ấy.
Nhưng như Tưởng Lệnh Vi đã nói, qua một năm, rất nhiều thứ cũng chỉ còn là cảnh còn người mất.
Cảnh tượng mà cô ấy nghĩ đến cũng không xảy ra.
Cô ấy đợi được Ôn Thanh Hữu.
Nhưng không phải một mình anh ấy.
Bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng trong sáng thuần khiết, mái tóc dài mềm mại, nụ cười cũng thật dịu dàng, ánh mắt nhìn anh ấy cũng tràn ngập tình yêu.
Mà anh ấy đi bên cạnh, tuy không có biểu cảm gì, nhưng cũng im lặng lắng nghe cô ấy nói.
Anh ấy không hề thay đổi, vẫn như vậy, sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, trông còn trưởng thành chững chạc hơn cả trước đây.
Trong dòng người, Tưởng Lệnh Vi cảm giác tim mình ngừng đập mấy giây, cô ấy bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì sự xuất hiện bốc đồng của mình, nhưng khi định nhanh chóng rời đi, hai người kia đã đến trước mặt.
Cô ấy không có đường lui.
Chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Khoảnh khắc bốn mặt chạm nhau, thời gian như bị đóng băng trong khung cảnh này.
Đám đông đến đến đi đi, chỉ có đối phương là tiêu điểm duy nhất.
Vẻ mặt Ôn Thanh Hữu hơi sững sờ, nhưng đôi mắt sau cặp kính không có chút cảm xúc nào, tựa hồ chỉ xao động vài giây, rồi nhanh chóng chìm trong tiếng ồn ào xung quanh, khó mà tìm ra bất kỳ dao động nào.
"Đi công tác sao?" Anh chủ động lên tiếng.
Tưởng Lệnh Vi cố gắng nở nụ cười: "Đúng, thật trùng hợp."
"Khách sạn ở gần đây?"
"Ừm."
"Vậy, không quấy rầy nữa."
"... Được."
Tưởng Lệnh Vi tận mắt nhìn Ôn Thanh Hữu thu lại tầm mắt, cuối cùng lướt qua cô ấy.
Đây là kết quả mà cô ấy muốn sao.
Cô ấy vội vàng quay người lại, nhìn bóng lưng Ôn Thanh Hữu, càng lúc càng rời xa mình.
Như thể quay lại đêm ở quán bar hôm đó, Tưởng Lệnh Vi không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận...
Có thể có những cái quay người, thật sự chính là lần cuối cùng.
Sẽ không quay đầu lại.
Tưởng Lệnh Vi cứ như vậy đứng bên đường, lần này, cho dù là rời đi, cô ấy cũng muốn nhìn rõ bóng dáng anh ấy một chút.
Nhưng anh ấy dừng lại.
Cuối cùng anh ấy vẫn dừng lại.
Gió từ bên đường thổi qua làm rối mái tóc dài của Tưởng Lệnh Vi, cô ấy cũng không dám cử động, như thể sợ mình vừa động một chút, hình ảnh trước mắt sẽ biến mất như bọt biển vậy.
Trên đường phố đông đúc, Ôn Thanh Hữu xoay người.
Anh ấy nhìn cô ấy, cách sự hối hả nhộn nhịp, cách sông núi, cách một khoảng cách không thể vượt qua.
Cuối cùng vẫn không thể kìm lòng, xuyên qua biển người đi đến trước mặt cô ấy.
"Vì sao còn xuất hiện trước mặt anh chứ."
Tưởng Lệnh Vi không nói nên lời, chỉ biết là, nếu đây là cái ôm cuối cùng của bọn họ.
Cô ấy nhất định sẽ cố gắng, dùng hết sức để ôm chặt lấy anh ấy.
Không buông tay.
Ngày đó, trái tim đã sống ở nơi không cố định của Tưởng Lệnh Vi trong xuống một năm qua, cuối cùng nặng nề quay lại vị trí ban đầu.
Cô ấy không dám dễ dàng hứa hẹn điều gì, càng để ý, lại càng sợ mình sẽ khiến đối phương thất vọng.
Nhưng ít nhất lần này, cô ấy nguyện ý chủ động thử.
Sau đó một năm, Tưởng Lệnh Vi tìm thấy một công việc khác ở New York, ở lại bên cạnh cha mẹ.
Ở lại bên cạnh Ôn Thanh Hữu.
Bọn họ vẫn giống như quá khứ, cuối tuần sẽ tay trong tay đi xem phim, có thời gian rảnh sẽ cùng nhau đi du lịch, mỗi đêm đều sẽ càng nhiệt tình yêu đối phương hơn cả ngày trước.
Khác biệt chính là.
Ôn Thanh Hữu không còn nhắc đến chuyện kết hôn nữa.
Mỗi lần cũng đều nghiêm ngặt dùng biện pháp an toàn.
Bọn họ cẩn thận không đề cập đến quá khứ, trải qua một năm yên bình hạnh phúc.
Trong thời gian này, Tiểu Thập của Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ra đời.
Sau đó, Ôn Dịch An cũng thành công lấy lại được trái tim của vợ cũ, hai người tiếp tục mối duyên trước, khiến cho nuối tiếc thời thơ ấu của Ôn Thanh Hữu được bù đắp lại phần nào.
Mọi người đều đã viên mãn, chỉ còn lại bọn họ.
Thời gian chậm rãi trôi, lại thêm một năm nữa qua đi, bộ phim mới của Ôn Dư sắp công chiếu, Tiểu Thập cũng bất tri bất giác tròn một tuổi.
Năm đó, Tưởng Lệnh Vi và cha mẹ cùng nhà về nhà đón năm mới.
Ôn Thanh Hữu cũng theo cô ấy về nước, nhưng khi Tưởng Lệnh Vi đề nghị cùng nhau đến nhà họ Tưởng đón năm mới anh ấy lại từ chối.
Anh ấy viện cớ: "Anh có hẹn với bạn."
Nhưng Tưởng Lệnh Vi biết rõ, anh ấy là không muốn tạo áp lực cho cô ấy trước mặt trưởng bối.
Mấy năm nay anh ấy vẫn luôn như vậy, bình tĩnh thấu đáo, cũng chưa từng nhắc đến hôn nhân nửa lời.
Đêm tết nguyên tiêu, mọi người trong nhà đều trở về biệt thự nhà họ Tưởng, Tiểu Thập đã được một tuổi, ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn thấy Tưởng Lệnh Vi sẽ dùng giọng điệu trẻ con mà gọi một tiếng "cô".
Tưởng Lệnh Vi phát hiện, cô ấy bất tri bất giác cũng bị giọng nói như vậy làm tan chảy, yêu thích từ tận đáy lòng.
Cô ấy không biết, có phải mình cũng sắp có được một cuộc sống như vậy không.
Một tuần trước cô ấy bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, kỳ kinh nguyệt cũng không đến.
Mấy năm nay cô ấy không còn ăn chơi, ít uống rượu, dạ dày cũng đã khỏe từ lâu, cho nên lần này, Tưởng Lệnh Vi cảm thấy hẳn là nguyên nhân khác.
Mặc dù lần nào bọn họ cũng dùng biện pháp an toàn, nhưng cô ấy biết, biện pháp an toàn cũng không có tác dụng một trăm phần trăm.
Có lẽ, xác suất nhỏ như vậy cũng bị cô ấy gặp phải.
Trong tết nguyên đán, niềm vui tràn ngập khắp nơi, Tưởng Lệnh Vi không đến bệnh viện, thầm nghĩ đợi qua tết nguyên tiêu mới đi kiểm tra một chút.
Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên ở nhà cha mẹ, Ôn Thanh Hữu đến đón cô ấy.
Bọn họ đã hẹn cùng nhau đến một công viên giải trí ở ngoại ô ngắm hoa đăng.
Đêm đó, họ đi dạo giữa hoa đăng rực rỡ, như một đôi yêu nhau bình thường nhất, nắm tay, chụp ảnh, gửi gắm mong đợi với năm mới.
"Thanh Hữu."
Ôn Thanh Hữu thấy vẻ mặt cô không đúng, lập tức đỡ lấy cô: "Sao vậy?"
Tưởng Lệnh Vi vốn định nói gì đó, nhưng có lẽ là buổi tối ăn hơi nhiều, chưa kịp nói gì đã xoay người nôn ra.
Ôn Thanh Hữu biết Tưởng Lệnh Vi có bệnh bao tử, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô ấy nôn dữ dội như vậy, căn bản không nghĩ đến phương diện kia, lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.
Phòng cấp cứu về đêm rất yên tĩnh, mọi người đều đang chìm đắm trong bầu không khí vui tươi của tiết nguyên tiêu.
TV trước giường bệnh đang phát lại Gala đêm nguyên tiêu, các ngôi sao trên sân khấu ca hát náo nhiệt, mà bên cạnh Tưởng Lệnh Vi, đã có một người vững chắc nhất bầu bạn.
Còn chưa có kết quả kiểm tra, Ôn Thanh Hữu đã mua trà gừng làm ấm bụng, vừa pha vừa nói với Tưởng Lệnh Vi:
"Có phải tối nay lại uống rượu ở nhà không."
"Anh không ở đó em lại làm càn."
"Uống hết ly trà này trước đi."
Ôn Thanh Hữu thổi thổi, nhấp một ngụm để xác nhận nhiệt độ rồi mới đưa tới cho cô ấy.
Nhìn thấy trà gừng đưa tới trước mặt, Tưởng Lệnh Vi đột nhiên cảm nhận được lời Châu Nha nói lúc trước.
"Có người biết cậu ấm lạnh, lúc cậu bệnh, có một bờ vai để dựa vào, là một chuyện rất hạnh phúc."
Trước giờ Tưởng Lệnh Vi luôn cảm thấy mình có thể ung dung đối mặt với tất cả, cho dù là lúc này, cô ấy ở bệnh viện một mình, cũng chẳng là gì.
Nhưng, nếu có một người sẵn sàng đi cùng cô ấy, sao cô ấy lại phải từ chối chứ.
Rõ ràng bọn họ có thể đồng hành cùng nhau, nương tựa vào nhau.
Giờ khắc này, Tưởng Lệnh Vi bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng cô ấy và Ôn Thanh Hữu cùng nhau già đi, có lẽ đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Lúc đầu gặp lại, cô ấy quả thật không dám dễ dàng hứa hẹn điều gì.
Trong lòng để ý, nhưng không thể lập tức đánh đổ quan niệm trường tồn tận đáy lòng bấy lâu nay.
Nhưng may mắn thay, Ôn Thanh Hữu đã bao dung cho cô ấy.
Anh ấy đã cho cô ấy thời gian vài năm không hề áp lực, cũng chính sự đồng hành này giúp cho Tưởng Lệnh Vi cuối cùng cũng nhìn rõ lòng mình khi năm tháng thấm thoát trôi đi.
Cô ấy có thể, cũng sẵn sàng đi cùng anh ấy mãi mãi.
Đi đến hết cuộc đời này.
Cô ấy chắc chắn hơn bao giờ hết, anh ấy chính là người phù hợp nhất trong cuộc đời mình.
Tuy rằng đó là một hành trình dài, nhưng cũng may, bọn họ đã nắm tay nhau vượt qua.
"Thanh Hữu." Tưởng Lệnh Vi chưa bao giờ nhìn Ôn Thanh Hữu với vẻ chắc chắn như vậy, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Chúng ta kết hôn đi."
"..."
"Coi như là em đang cầu hôn đi."
Tưởng Lệnh Vi lấy thứ mà Ôn Thanh Hữu đã để lại trên tủ đầu giường của khách sạn.
Là hạt châu rớt ra từ váy của cô ấy.
Một viên nhỏ, nhưng đã gắn liền với vận mệnh của bọn họ từ đầu đến cuối.
Ngày đó, Ôn Thanh Hữu vốn muốn đến khách sạn để nói lời tạm biệt, hoàn toàn từ bỏ Tưởng Lệnh Vi, thử chấp nhận cô gái gia đình giới thiệu.
Không ngờ hôm sau lại gặp cô ấy.
Khoảnh khắc cô ấy lần nữa xuất hiện, mọi thứ đều u ám, nhưng dường như lại tươi sáng, đầy màu sắc trở lại.
Ôn Thanh Hữu chỉ dùng khoảng cách vài bước đó liền biết...
Cả đời này anh ấy cũng không thể buông tay.
Trong phòng bệnh im lặng, Tưởng Lệnh Vi đặt hạt châu vào tay Ôn Thanh Hữu, trong giọng nói mang theo ý cười...
"Em muốn gả cho anh."
"Anh sẽ lấy em chứ."
...
Tháng mười hai cùng năm, Tưởng Lệnh Vi sinh ra một bé trai đáng yêu.
Hôn lễ diễn ra rất náo nhiệt, đứa bé là hoa đồng cho bọn họ, ngẩn ngơ ngồi trên xe đẩy, trao cho cha mẹ mình chiếc nhẫn đính ước cả đời.
*Hoa đồng: Người tung cánh hoa trước mặt cô dâu chú rể trong đám cưới, hoặc xách váy cưới cho cô dâu.
Một đêm nào đó nhiều năm sau, Tưởng Lệnh Vi nằm trong lòng Ôn Thanh Hữu, hỏi anh ấy.
"Năm đó ở dưới lầu văn phòng của anh, nếu anh không quay đầu lại nhìn em, có phải chúng ta sẽ cứ như vậy bỏ lỡ nhau không."
Nhưng điều Tưởng Lệnh Vi không biết chính là.
Ngay từ lúc chia tay ở quán bar, Ôn Thanh Hữu đã quay đầu chờ cô ấy.
Cho dù sau bao nhiêu lâu gặp lại, anh ấy vẫn sẽ như trước.
Chỉ cần cô ấy còn ở đó.
Bọn họ sẽ không rời xa nhau.
Anh trèo đèo lội suối,
Em là phong cảnh duy nhất.
Anh yêu em, trước giờ đều thân bất do kỷ.