Khi Tiểu Thập được một tuổi, Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư đưa cô bé lên núi Thanh Vân ở thành phố H chơi.
Núi Thanh Vân là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố H, tập đoàn khách sạn của Kỳ Tự đã xây dựng một khu nghỉ dưỡng hàng đầu ở đó. Khi Tiểu Thập được một tuổi là đúng vào mùa hè nóng nực nhất, Tưởng Vũ Hách đã đặc biệt xin nghỉ mấy ngày đưa vợ con lên núi tránh nóng.
Khi đó cả nhà Kỳ Tự cũng đang đi nghỉ mát trên núi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dư tới đây, không khí trong lành, có núi có nước, phong cảnh tươi đẹp, cảm giác như làn da được tưới nước, thoải mái dễ chịu.
Kỳ Tự tiếp đón bọn họ bằng lễ nghi đối đãi khách quý, đặc biệt phái trực thăng từ trên núi xuống đón.
Trên đường lên núi, Ôn Dư hỏi Tưởng Vũ Hách: “Nghe nói giám đốc Kỳ đã cầu hôn chị Minh Dao trên núi này à?”
Tưởng Vũ Hách “Ừ” một tiếng: “Còn bắt anh đến chứng kiến nữa.”
Ôn Dư cười tủm tỉm: “Vậy anh có đi không?”
“Có.”
“Hiện trường có cảm động không?”
“Không biết.”
“?”
Ôn Dư khó hiểu: “Anh đi rồi mà không biết sao?”
Tưởng Vũ Hách thản nhiên nói như không có việc gì: “Lúc anh đến thì họ đã cầu hôn xong rồi.”
“… Vậy anh đến làm gì?”
“Xem nhà.” Tưởng Vũ Hách dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Ôn Du: “Anh mua trước cho em.”
Ôn Dư nghe không nổi nữa: “Anh cứ bốc phét đi, khi đó em còn là đại tiểu thư ở Giang Thành, chúng ta còn chẳng quen biết nhau.”
Khi Kỳ Tự cầu hôn, hắn đã mời tất cả người thân và bạn bè đến núi Thanh Vân để tận mắt chứng kiến. Tưởng Vũ Hách ban đầu không muốn đến, anh không thích tham gia những dịp thế này, nhưng lại không chịu nổi sự nài nỉ năm lần bảy lượt của Kỳ Tự nên anh cuối cùng đã đồng ý.
Ngày cầu hôn, anh thong thả đến tham dự, vừa lúc nhìn thấy một căn biệt thự chưa bán được ở địa điểm cầu hôn.
Khi mới ra mắt, khu nghỉ dưỡng này gần như cháy hàng, chỉ trừ một, hai căn có vị trí đặc biệt đẹp là không bán được vì giá quá đắt.
Căn biệt thự lọt vào mắt của Tưởng Vũ Hách là một căn có tổng giá hơn 200 triệu nhưng cảnh quan rất dễ chịu đẹp mắt.
Ban công với tầm nhìn hướng về núi 270 độ, ta có thể ngắm bình minh và hoàng hôn khi mở cửa sổ, có thể nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tốt và âm thanh mát lạnh của thác nước vờn quanh bên tai, có cảm giác được lạc trong núi sâu mây cao vô cùng kỳ diệu.
Tưởng Vũ Hách bỗng nhiên lại mơ tưởng về một tương lai ngắm bình minh và hoàng hôn ở đây cùng với bạn gái.
Mặc dù lúc đó anh vẫn còn độc thân, cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào có thể khiến anh bị thu hút.
Nhưng lạ lùng là cuối cùng anh vẫn mua căn biệt thự đó, mang lại một nguồn thu lớn cho dự án của Kỳ Tự.
Không ngờ, mua biệt thự chưa được bao lâu, anh đã gặp Ôn Dư.
Vì vậy Tưởng Vũ Hách lúc này mới nhìn Ôn Du, khẽ nói: “Dù em có tin hay không, thì nó vốn dĩ là mua cho em.”
Ôn Dư mấp máy môi, nắm lấy tay anh: “Em tin.”
Bé con ngơ ngác ngồi ở giữa nhìn chằm chằm vào bàn tay đan vào nhau của bố mẹ trong hai giây, bi ba bô lô cái gì đó rồi liền dùng bàn tay nhỏ bé của mình chen vào tách hai người ra.
Sau đó liền nắm lấy tay bố, như muốn nói con cũng muốn nắm tay.
Ôn Dư cố nén cười: “Tưởng Hi Vấn làm sao vậy?”
Tưởng Hi Vấn là tên của Tiểu Thập, cô bé theo họ của cha mẹ mình, có một từ Hi, có nghĩa là cô bé là niềm hy vọng của cha mẹ, nhưng ý nghĩa sâu xa hơn của cái tên do Tưởng Vũ Hách đặt này là...
Ôn Dư sẽ mãi là bảo bối của Tưởng Vũ Hách.
So với con gái, cô còn quý giá hơn.
Tiểu Thập bấy giờ được Tưởng Vũ Hách ôm vào lòng, cô bé dựa đầu vào vai cha, mơ màng chớp mắt, tự ăn tay mình.
Ôn Du khoanh tay trước ngực, ra vẻ ghen tị: “Em mặc kệ, em cũng muốn ôm.”
Phi công ở đằng trước: “...”
Tưởng Vũ Hách dường như đã quen với cảnh tượng này, anh vẫn bình tĩnh ôm lấy Tiểu Thập bằng tay trái, rồi duỗi tay phải về phía Ôn Dư.
Ôn Dư hài lòng nghiêng người, tựa vào bờ vai bên kia của anh.
Một bên là con gái, một bên là vợ, Tưởng Vũ Hách không nỡ làm mất lòng ai, chỉ có thể dỗ dành cả hai.
Nếu không thì một lớn một nhỏ mà làm ầm lên, anh có một trăm cái đầu cũng không chịu nổi.
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống đồi.
Cả nhà ba người Kỳ Tự đang đợi dưới đất, thấy Tưởng Vũ Hách và Ôn Du bế con xuống, Kỳ Tự cúi xuống nói với con trai Kiwi: “Con xem, em gái tới kìa.”
Kiwi ba tuổi chớp chớp mắt trốn sau lưng Minh Dao: “Tại sao em ấy lại cần được bế?”
Minh Dao nói: “Em gái còn nhỏ, em ấy chỉ mới một tuổi thôi.”
Kiwi cầm chiếc xe hơi đồ chơi trong tay: “Ôi, con không muốn chơi với em ấy.”
Cậu dừng một chút: “Em ấy còn nhỏ quá.”
Kỳ Tự cụp mắt xuống: “Nhưng vào ngày sinh nhật tròn một trăm ngày của em ấy, con đã nói muốn em ấy làm bạn gái của mình mà.”
Hiển nhiên là Kiwi không nhớ được lời nói ấu trĩ của mình, cậu ngẩng đầu hỏi Kỳ Tự: “Bạn gái là ý gì ạ?”
Minh Dao ngắt lời hai cha con: “Đừng có cà lơ phất phơ nữa, dạy con cái gì hay hơn đi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì Tưởng Vũ Hách và Ôn Du đã ôm đứa nhỏ đi tới.
Nhìn thấy Kỳ Tự, Tưởng Vũ Hách vô cùng hiếm thấy mở lời: “Không ngờ cây vạn tuế cũng có ngày nở hoa, cậu thế mà lại chịu cho trực thăng tới đón tôi cơ đấy.”
Kỳ Tự: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng liên quan gì đến cậu cả, chủ yếu là để đón Ôn Du và Tiểu Thập thôi.”
Tưởng Vũ Hách: “Lát nữa tôi sẽ gửi phong bì cho cậu, vậy là huề, không ai là bị lỗ.”
Kỳ Tự: “Lại là một tệ à?”
Tưởng Vũ Hách: “Có bao giờ tôi gửi cho cậu hơn hai tệ chưa?”
Minh Dao nghe mà bật cười: “Hai người có cần bủn xỉn với nhau như vậy không, lát nữa chúng ta thành lập một nhóm nhỏ bốn người, tôi gửi phong bì cho hai người giật.”
Ôn Dư hỏi Minh Dao: “1 tệ là chuyện gì thế? Sao em không biết.”
Minh Dao nói với cô: “Chị và Kỳ Tự từng có xích mích, đăng lên vòng bạn bè. Kỳ Tự nhờ chồng em giả làm người qua đường vào bình luận, cứ mỗi một bình luận là được 1 tệ. Thế là từ đó sự tích 1 tệ được hình thành.”
Ôn Du: “...”
Không ngờ Tưởng Vũ Hách lại thoải mái như vậy trước mặt anh em tốt của mình.
Theo lời Minh Dao kể, cả hai còn khá giỏi tán tỉnh nhau nữa.
Ừ, còn thân hơn cả vợ.
Ôn Dư khẽ tặc lưỡi: “Nếu không nhờ chị thì có lẽ em đã tưởng rằng bọn họ là một đôi rồi.”
Minh Dao bật cười thành tiếng: “Nói thật với em, lúc trước chị còn âm thầm ghép đôi bọn họ đấy.”
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự quen nhau từ thuở thiếu thời, họ nổi tiếng là có mối quan hệ tốt trong giới minh tinh Bắc Kinh. Mặc dù hai người họ, một người thì cao quý lịch lãm, một người thì nham hiểm lạnh lùng, nhưng họ đều là những người đàn ông ưu tú và thông minh bậc nhất trong xã hội chỉ biết đến lợi ích này.
Đó là lý do vì sao một người thì hô mưa gọi gió trong ngành giải trí, còn người kia thì vững vàng ở vị trí hàng đầu trong ngành khách sạn trong nước.
Hai người quen nhau từ thời mười mấy tuổi, đến nay đều đã có gia đình và con cái, bây giờ có lẽ quan hệ sẽ còn có thể tiến xa hơn.
Ví dụ như - Kiwi và Tiểu Thập.
Hai gia đình trước tiên đến biệt thự của Kỳ Tự trên núi để tham quan, nơi có “Dao trì hạ giới” mà hắn làm ra cho Minh Dao, là suối nước nóng tự nhiên duy nhất ở núi Thanh Vân, khiến Ôn Dư nhìn mà phải ghen tị.
Khi những người lớn đang ngồi trò chuyện cùng nhau, Minh Dao thản nhiên nói: “Kỳ Gia Diệu, con nhớ canh chừng em gái đấy nhé.”
Kỳ Gia Diệu là tên thật của Kiwi.
Kiwi ba tuổi mới đầu không thích Tiểu Thập một tuổi lắm, huống hồ đó còn là một cô bé mũm mĩm hồng hào nữa.
Làm gì có chuyện con trai chơi với con gái chứ.
Chán quá đi mất.
Khi đó, Tiểu Thập mới tập đi, nhưng đi không vững, sau lưng cô bé có một cặp cánh chống ngã nhỏ, cô bé vừa loạng choạng bước đi vừa vịn vào ghế sô pha.
Cô bé đi đến trước mặt Kiwi, nhìn chiếc ô tô đồ chơi trên tay cậu, cô bé vươn tay ra muốn được chơi cùng, nhưng Kiwi đã lập tức tránh đi: “Không.”
Tiểu Thập xấu hổ thu bàn tay nhỏ lại, chớp chớp mắt, tự mình ngồi xuống, nhìn Kiwi nghịch xe đồ chơi.
Thật ra sau khi nói câu “Không” đó, Kiwi đã cảm thấy hơi hối hận, dù sao cha cậu cũng đã dạy cậu phải lễ phép và nhường nhịn em gái. Cậu cứ nghĩ rằng sau khi bị từ chối, em gái sẽ đến giật lấy đồ chơi, hoặc khóc lóc gì đó, nhưng cô bé không làm vậy.
Kiwi bắt đầu vừa chơi đồ chơi vừa lén đánh giá em gái từ khóe mắt.
Mái tóc cô bé mềm mại và rất ngắn, được buộc thành hai bím, kẹp bằng kẹp nơ, làn da trắng nõn, đôi mắt rất to, nhìn như búp bê trong cửa hàng vậy.
Thấy Kiwi đang lén nhìn mình, Tiểu Thập chợt nhoẻn miệng cười.
Kiwi thầm nghĩ, cô em gái này cũng khá ngoan đấy chứ.
Vì vậy mà cậu cũng ngồi xuống, đưa xe cho cô bé: “Em có biết chơi không?”
Khi Tiểu Thập nhận được xe, việc đầu tiên cô bé làm là cho chiếc xe vào miệng rồi gặm cắn bằng mấy chiếc răng sữa.
Kiwi: “...”
Kiwi lập tức giật chiếc xe lại: “Đây không phải là đồ ăn!”
Tiểu Thập tất nhiên không hiểu, ở tuổi của cô bé, cái gì cũng có thể ăn được.
Kiwi đi ra xa một chút, đặt xe xuống đất, chợt có tiếng xe trượt tới chân Tiểu Thập bộp một cái.
Lúc đầu Tiểu Thập có chút sợ hãi trước món đồ chơi phóng tới trước mặt mình một cái vù, nhưng sau khi Kiwi chơi vài lần thì cô bé đã dần quen và thích nó.
Mỗi khi Kiwi chơi xong một lượt là cô gái nhỏ lại vui vẻ cười khúc khích.
Tưởng Vũ Hách đang nói chuyện với Kỳ Tự thì nghe thấy tiếng cười của con gái, anh khẽ quay đầu lại rồi hỏi: “Tính cách Kiwi giống ai?”
Kỳ Tự liếc anh một cái: “Đương nhiên là giống tôi rồi.”
Tưởng Vũ Hách lập tức quay đầu đi, lộ ra vẻ chán ghét.
Kỳ Tự: “... Ý cậu là gì?”
Đến chiều, Kiwi đã chơi thân với Tiểu Thập. Tiểu Thập chỉ ngủ trưa có mấy tiếng ngắn ngủi mà Kiwi làm như đã chờ cả năm trời: “Sao em ấy còn chưa dậy?”
Vậy nên khi Tiểu Thập tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Ôn Dư đã yên tâm giao con gái cho Kiwi. Hai đứa trẻ đang chơi trong khu vui chơi được vây lại bằng hàng rào ngăn cách ở góc phòng khách, có bong bóng, cầu trượt và các loại đồ chơi.
Thật hiếm khi bốn người bọn họ tụ họp với nhau, lại còn là ở một nơi tuyệt đẹp như vậy, nên tất nhiên là có vô số chuyện để nói.
Thỉnh thoảng Ôn Dư cũng có xem thử, hai đứa trẻ đang chơi xếp hình để xây nhà, khung cảnh cũng khá hài hòa.
Nhưng mười phút sau, đột nhiên có một tiếng khóc phát ra từ khu vui chơi nhỏ.
Đó là Tiểu Thập.
Bốn người lớn sửng sốt, đồng loạt nhìn sang, còn chưa kịp di chuyển thì họ đã thấy Kiwi vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Thập: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, anh sai rồi, anh lỡ va vào nhà em, không phải là cố ý đâu.”
Vừa nói, cậu vừa di căn nhà mình xây xong đến trước mặt Tiểu Thập: “Đây, anh cho em ở nhà của anh.”
Bốn người lớn: “...”
Nhưng Tiểu Thập ở nhà được nuông chiều, ít nhiều gì cũng thừa hưởng một chút tính thích làm mình làm mẩy của Ôn Dư, chắc chắn là sẽ không dễ dỗ như vậy.
Cô bé vừa khóc vừa nhìn về phía người lớn, cố gắng tìm sự an ủi từ bố mẹ.
Ôn Du quay người giục Tưởng Vũ Hách: “Còn không đi đi?”
Tưởng Vũ Hách đứng dậy đi về phía khu vui chơi, chuẩn bị ôm con gái lên dỗ dành.
Kỳ Tự cũng đi theo.
Nhưng hai người vừa đi tới cửa hàng rào đã nhìn thấy Kiwi vừa vỗ về Tiểu Thập vừa thở dài nói: “Anh đã xin lỗi rồi mà.”
Dừng một chút, cậu đột nhiên đi tới hôn lên má Tiểu Thập một cái: “Em gái đừng khóc.”
Tiểu Thập chớp chớp mắt, có vẻ sửng sốt một chút, trên mi còn đọng giọt nước mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cô bé đã bật cười khúc khích.
Thấy mình cuối cùng cũng dỗ được em gái, Kiwi quay sang nói với Kỳ Tự như để tranh công: “Ba xem, con học cách ba dỗ mẹ đã dỗ được em gái rồi đấy.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Kỳ Tự: “?”
Sau vài giây im lặng, cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông diễn ra như sau...
“Tôi đã nói con trai cậu mà giống cậu thì không phải chuyện gì hay.”
“...”
“Đây không phải là thứ có thể giải quyết bằng một tệ.”
“Hay là mình về nói chuyện sính lễ đi?”
Sính lễ cái gì, ai mà biết được con trai Kỳ Tự và Minh Dao ở nhà còn học được chiêu gì từ cha mẹ cơ chứ.
Để đảm bảo an toàn cho con gái, Tưởng Vũ Hách nhanh chóng bế Tiểu Thập đi, không để cô bé rời khỏi tầm mắt dù chỉ là nửa bước.
Buổi tối, sau khi hai nhà ăn cơm xong, Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư đưa Tiểu Thập trở về biệt thự đã mua.
Cách biệt thự của Kỳ Tự năm sáu trăm mét, hai người chậm rãi đi bộ sau bữa tối.
Có lẽ là bởi vì hôm nay chơi quá mệt, Tiểu Thập đã ngủ thiếp đi trên vai Tưởng Vũ Hách, còn Tưởng Vũ Hách nắm tay Ôn Dư đi dạo trong núi, gió mát thổi tới, ếch nhái kêu vang cùng với âm thanh róc rách của thác nước, vừa khoan khoái dễ chịu lại ấm áp.
“Thanh mai trúc mã tốt thật.” Ôn Dư cứ nghĩ đến hai đứa nhỏ sáng nay là lại cười: “Không biết lớn lên có còn tốt như vậy không nữa.”
Tưởng Vũ Hách lãnh đạm nói: “Thử không tốt xem.”
Ôn Dư cười nói: “Anh có thể đừng lúc nào cũng hung dữ như vậy không?”
Ngừng một chút, cô khẽ ghé vào tai Tưởng Vũ Hách: “Lát nữa lo cho Tiểu Thập xong, tụi mình nói chuyện tí đi?”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô, nghe ra ẩn ý trong hai từ “nói chuyện” này.
“Nói cái gì?”
Ánh trăng trên đỉnh núi xuyên qua rừng cây rậm rạp, rót ánh sáng dịu dàng vào mắt cô.
Cô không muốn nói nữa, chỉ chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: “Quay về sẽ nói cho anh biết.”
Đi bộ chưa đầy mười phút, hai người trở lại biệt thự Tưởng Vũ Hách mua.
Trước khi đến đây, Tưởng Vũ Hách đã dặn quản gia thu dọn phòng, gian phòng ngăn nắp sạch sẽ, chỉ cần nhìn ra cửa sổ phòng ngủ lầu hai là có thể nhìn thấy màn đêm đen kịt phía xa cứ như chìm giữa tầng mây, kéo dài vô tận.
Bầu trời đêm ở đây huyền bí và quyến rũ hơn bầu trời đêm ở thành phố đầy ắp những tòa nhà cao tầng.
Ôn Dư đặt Tiểu Thập vào lều ngủ cho trẻ con trong phòng ngủ, sau đó đi ra, ôm lấy Tưởng Vũ Hách từ phía sau.
“Con gái ngủ rồi.”
Tưởng Vũ Hách “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn Ôn Du, ánh mắt anh hơi tối lại.
Ngập ngừng một chút, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được mà cúi đầu hôn cô.
Ôn Dư lại lùi về phía sau, cười khẽ nói: “Anh không muốn biết em định nói chuyện gì với anh sao?”
Nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn tiếp tục hôn cô: “Không muốn.”
Ôn Dư bị anh hôn đến mức liên tục lùi ra sau, cuối cùng lui về phía giường, khó khăn lắm mới tìm được một khe hở khi nằm xuống, cô vội vàng nói: “Em muốn nói về món quà sinh nhật mà em đã tặng anh khi em có thai.”
Động tác của Tưởng Vũ Hách khựng lại, anh dừng lại.
Năm đó dù nói là quà sinh nhật dành cho năm sau nhưng từ khi có con, cả hai đều dành thời gian cho gia đình và con cái sau giờ làm việc, dù vẫn sẽ thân mật về mặt đó nhưng họ đã biết kiềm chế hơn khi làm cha mẹ.
Ôn Du hình như đã quên, Tưởng Vũ Hách cũng không nhắc tới nên tất da cũng bị phủ bụi.
Giờ Ôn Du lại nhắc tới, Tưởng Vũ Hách có chút kinh ngạc: “Ý em là gì?”
“Ý em là...” Ôn Dư đứng lên hôn lên môi hắn, giọng nói mềm mỏng dụ hoặc: “Giám đốc Ôn đã nói là làm, chưa từng ghi nợ.”
“...”
Đêm đó, trăng trên núi sáng mờ.
Ánh đèn mơ hồ trong phòng hòa lẫn với ánh sao trên núi, hai bóng người mê đắm quấn lấy nhau, lờ mờ hiện ra một cặp bóng khêu gợi trên tường.
Tất da bị sức nóng hòa tan, còn hai chữ ham / muốn cũng bị xé toạc vì mất kiểm soát.
Đã quá lâu rồi họ không buông thả đắm chìm với nhau như ngày xưa.
Âm thanh dồn dập, lúc lên lúc xuống, lặp đi lặp lại.
Tất cả đều bị nhấn chìm trong khu rừng tĩnh lặng…
Ngày hôm sau.
Trên núi mặt trời lên rất sớm, mới sáu giờ sáng, tiếng chim hót đã vang lên trong núi.
Ba giờ sáng, sau khi kết thúc, Ôn Dư thay tã cho Tiểu Thập và cho cô bé ăn một lần. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, cô theo thói quen muốn ngó qua lều nhỏ xem con gái đã tỉnh chưa.
Nhưng vừa mới ngồi thẳng dậy, Ôn Dư đã suýt chút nữa kinh hồn bạt vía.
“Anh, anh ơi… Chồng ơi, dậy đi.” Cô đẩy Tưởng Vũ Hách.
Tưởng Vũ Hách theo thói quen vươn tay ôm lấy cô, giọng nói còn có hơi khàn: “Sao vậy?”
Ôn Dư có chút lắp bắp: “Anh, anh nhìn Tưởng Hi Vấn đang làm gì kìa.”
Tưởng Vũ Hách mở mắt nhìn theo tầm mắt của cô mới phát hiện đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, tự mình bò ra khỏi lều nhỏ, leo lên giường của bọn họ.
Và bây giờ đang ngồi giữa hai người.
Điều đáng sợ nhất chính là...
Cô bé đang nghịch chiếc tất sexy rách tả tơi trên tay.
Tiểu Thập thấy Ôn Du và Tưởng Vũ Hách đều đã tỉnh, cô bé nhe răng cười toe toét, như muốn giới thiệu món đồ chơi mới tìm được với cha mẹ, bàn tay nhỏ bé vung vẩy vài cái, ngay sau đó liền muốn muốn đội vớ lên đầu.
Ôn Du: “...”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Đừng mà cục cưng!