Việc Ôn Dư mang thai là điều mà Tưởng Vũ Hách chưa bao giờ nghĩ đến.

Anh vốn tưởng rằng mình đã áp dụng hết tất cả biện pháp an toàn, vì vậy, loại chuyện ngoài ý muốn này chắc chắn sẽ không xảy ra với mình, nhưng không ngờ là nó vẫn xảy ra.

Có lẽ, vốn dĩ chuyện ngoài ý muốn được gọi là chuyện ngoài ý muốn là vì nó luôn khiến cho người ta không ngờ đến.

Rõ ràng bọn họ chỉ có duy nhất một lần đó, khi đó tiểu biệt thắng tân hôn (1), mười ngày không ở bên nhau, các mặt đều hơi khó khống chế.

Nhưng cho dù không khống chế được, anh vẫn xuất ra ngoài.

Như vậy mà cũng trúng thưởng được nữa hả?

Trái lại, Ôn Dương lại trông rất vui vẻ: “Bảo bối thật là kiên cường, đường xa như vậy mà vẫn có thể an toàn nằm trong bụng em, cũng được thừa hưởng chút lợi hại của cha nó đó.”

Tưởng Vũ Hách vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện này, rõ ràng là một giây trước anh còn đang tổ chức sinh nhật của mình, còn đang mở món quà tình thú. Anh bị đôi tất đó kích thích đến suýt có phản ứng, còn cho là mình sẽ có một sinh nhật khó quên.

Giây tiếp theo, tất cả những thứ này đột nhiên bị lấy đi mất.

Vừa lấy đi một cái là lấy cả năm.

Thay đổi đột ngột như vậy khiến Tưởng Vũ Hách khó mà chịu nổi.

Phải mất một lúc anh mới định thần lại, bình tĩnh kéo Ôn Dư ra ngoài: “Đi bệnh viện.”

“Để làm gì?”

Không làm gì cả.

Tưởng Vũ Hách chỉ muốn xác nhận vấn đề này càng sớm càng tốt, để anh còn chấp nhận hiện thực.

Tuy vậy, trong tiềm thức anh vẫn giữ lại 1% hy vọng đó.

Anh hy vọng là do que thử thai có vấn đề, chỉ hy vọng thế giới hai người của anh và Ôn Dư sẽ không kết thúc sớm như vậy.

Nhưng mà một giờ sau, trong văn phòng của một bệnh viện tư nhân, bác sĩ quen thuộc ôn hòa nói với Tưởng Vũ Hách:

“Chúc mừng giám đốc Tưởng, anh sắp làm cha rồi.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Đúng là một sinh nhật khó quên.

Thành thật mà nói, Tưởng Vũ Hách thực sự không muốn có con lúc này.

Trong cuộc sống lý tưởng của anh, thực sự chỉ cần một mình Ôn Dư là đủ.

Anh hoàn toàn nguyện ý cùng cô chung sống cả đời, không muốn Ôn Dư mang gánh nặng nối dõi tông đường.

Sở dĩ anh có suy nghĩ như vậy, thứ nhất là vì anh thực sự quá yêu cô, đến cả thời gian làm việc cũng chỉ muốn dành cho mình cô.

Thứ hai, có lẽ là vì thấy người anh em tốt Kỳ Tự sinh con xong phải tranh vợ với con mỗi ngày, anh rất đau đầu.

Kiwi nhà Kỳ Tự vừa tròn một tuổi, mấy hôm trước hai người họ đi dự tiệc sinh nhật một tuổi của cậu bé, Ôn Dư thấy nhóc đáng yêu thì đòi đút cháo cho nhóc ăn.

Không ngờ, vừa mới đút được hai miếng, bỗng Kiwi gào khóc ầm ĩ, nhóc phù một tiếng liền phun toàn bộ cháo vừa được đút vào miệng ra ngoài, dính đầy lên người Ôn Dư.

Khi đó, Tưởng Vũ Hách đã nghĩ nếu đó là con trai của anh, khi anh đang cho nó ăn mà đột nhiên nó phun ra như vậy…

Tưởng Vũ Hách cảm thấy rất có thể anh sẽ trực tiếp ném nó ra ngoài cho nó đầu thai lần nữa.

Vì vậy, Tưởng Vũ Hách không dám nhận mình sẽ là một người cha tốt.

Nhưng bây giờ đứa nhỏ cũng đã đến, với tư cách là một người cha, anh không muốn cũng phải chấp nhận.

Suy cho cùng... thì đó cũng là món quà sinh nhật của anh.

Giống như năm đó lúc anh đang ngồi trên xe thì bỗng dưng có một cô em gái từ trên trời rơi xuống vậy.

Bây giờ đang ăn sinh nhật vui vẻ thì lại có thêm một bé cưng từ trên trời rơi xuống.

Có thể cuộc đời của anh là vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Sau khi Ôn Dư xác nhận việc mang thai từ bác sĩ, cuối cùng cô cũng yên tâm, liền nói với Tưởng Vũ Hách: “Vậy là anh đã làm cha được 47 ngày rồi đó.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

“Anh có hạnh phúc không?”

Tưởng Vũ Hách còn chưa kịp trả lời, Ôn Dư đã nhập vai người mẹ dịu dàng: “Thật là kỳ diệu, trong bụng em có một bé cưng, cũng không biết là trai hay gái, giống anh hay là giống em nữa. Chúng ta nên đặt tên cho em bé là gì đây? Hay là cứ đặt cho bé cưng một biệt danh trước đi…”

Chợt nhận ra chỉ có mình mình đang nói, Ôn Dư dừng lại nhìn sang Tưởng Vũ Hách: “Anh muốn sinh con trai hay con gái?”

Tưởng Vũ Hách dừng vài giây, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Con trai hay con gái thực sự không quan trọng.

Dù sao anh thì anh yêu nhất là người sẽ sinh đứa trẻ đang ngồi ở trước mặt anh đây.

Sau khi xác nhận mang thai, Tưởng Vũ Hách lặng lẽ thông báo cho người lớn hai bên, gia đình vui mừng khôn xiết, thậm chí bà Tưởng còn kêu Ôn Dư quay về biệt thự dưỡng thai, nhưng Tưởng Vũ Hách từ chối.

Họ chỉ còn vài tháng để tận hưởng thế giới riêng của hai người nên không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.

Cho nên trong thời kỳ mang thai, mọi chuyện của Ôn Dư đều do Tưởng Vũ Hách tự lo.

Mỗi khi cô ra ngoài đều do anh lái xe đưa đón, đến cả Lệ Bạch cũng tạm thời được điều đến cho Ôn Dư để bảo vệ sự an toàn của cô trong suốt thời gian này.

Ngày qua ngày, Tưởng Vũ Hách tỉ mỉ chăm sóc cho Ôn Dư mọi thứ, anh chỉ hi vọng khi đứa bé tròn chín tháng mười ngày được sinh ra khỏe mạnh.

Bởi vì đứa bé này vô tình xuất hiện sau khi hai người xa cách mười ngày, Ôn Dư đặc biệt gọi nó là Tiểu Thập như là một kỷ niệm.

Cùng thời điểm mang thai Tiểu Thập, bộ phim chuyển thể ‘Muốn cùng anh rơi vào bể tình’ của Ôn Dư cũng bắt đầu.

Khi cô mang thai ba tháng, bộ phim chính thức bước vào giai đoạn quay phim, Trịnh Thiên Tự và Cố Song cũng lọt vào mắt công chúng với tư cách là những người mới.

Phim của Ôn Dư và sinh linh bé nhỏ trong bụng cô dần phát triển cùng nhau.

Đến giữa thời kỳ mang thai, phản ứng thể chất của Ôn Dư gần như biến mất nhưng những thay đổi trong cảm xúc của cô lại lặng lẽ xuất hiện.

Cô đã bắt đầu rất dính người.

Chủ yếu là dính lấy Tưởng Vũ Hách.

Anh không ở nhà thì không sao, nếu Tưởng Vũ Hách ở nhà thì Ôn Dư sẽ giống như một con lười vậy, suốt ngày bám lấy anh.

Ngay cả khi anh đi vệ sinh, cô cũng háo hức đi theo: “Em đi với anh nhé?”

Hoặc là cô sẽ có một số giấc mơ kỳ lạ.

Chẳng hạn như cô mơ thấy mình sinh ra một con cá, hoặc là kỳ lạ hơn là cô còn mơ thấy… Tưởng Vũ Hách có người bên ngoài.

Lúc Ôn Dư mơ thấy giấc mơ này đã là nửa đêm, khi tỉnh dậy nhìn màn đêm đen kịt, cô đột nhiên khóc nấc lên.

Cảm giác trong mơ vô cùng chân thực. Bởi vì trong thời gian cô mang thai, Tưởng Vũ Hách không được thỏa mãn nên một ngôi sao nữ bạch liên hoa trong công ty liền nhân cơ hội dụ dỗ anh. Cuối cùng, hai người vào khách sạn thuê phòng, Ôn Dư và Vưu Hân cùng nhau đi bắt gian, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn bảo vệ cô nhân tình đó.

Quả thật chính là một Thẩm Minh Gia thứ hai mà.

Ôn Dư tức giận bật khóc, đá Tưởng Vũ Hách một cước làm anh choàng tỉnh: “Anh tỉnh dậy giải thích rõ ràng cho em.”

Tưởng Vũ Hách: “?”

“Tại sao anh lừa dối em?”

Tưởng Vũ Hách lập tức bừng tỉnh: “Anh lừa dối em lúc nào?”

“Mới vừa rồi, trong giấc mơ của em.”

“…”

Nửa đêm, đầu óc Tưởng Vũ Hách lại bắt đầu ong ong.

Tối hôm đó, Tưởng Vũ Hách phải dỗ dành Ôn Dư rất lâu. Anh phải hứa đi hứa lại là mình sẽ không bao giờ lừa dối cô trong mơ nữa, chuyện này mới xem như kết thúc.

Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách hay.

Tưởng Vũ Hách cảm thấy Ôn Dư chỉ đơn giản là vì phải ở nhà nên sinh buồn chán. Trong ba tháng đầu, sợ Ôn Dư làm việc vất vả, anh không cho cô đụng vào bất kỳ việc gì của công ty, tất cả đều do anh phụ trách.

Bây giờ đã ba tháng trôi qua, sau khi Tưởng Vũ Hách hỏi ý kiến ​​bác sĩ và xác nhận được khoảng thời gian này đã an toàn, anh chủ động đề nghị Ôn Dư đến thăm phim trường ‘Muốn cùng anh rơi vào bể tình’ một chút.

Vậy là Ôn Dư đã tìm được việc để giết thời gian, hầu như mỗi ngày cô đều đến phim trường để xem Trịnh Thiên Tự và Cố Song biểu diễn.

Hai người mới giống như tờ giấy trắng vậy, đều thiếu kinh nghiệm và cần được kiên nhẫn hướng dẫn nên đôi lúc Ôn Dư sẽ đích thân giảng giải cho họ biết trong phân đoạn đó sẽ phải có cảm xúc như thế nào.

Chẳng hạn như Cố Song đã không kìm được nước mắt khi quay cảnh dầm mưa ngày Valentine.

Ôn Dư nói với cô ấy: “Em không nên khóc trong cảnh này. Em không bị tủi thân hay oan ức gì, sao lại phải khóc? Thật ra chỉ là trong lòng em đang chột dạ, nhưng mà lại vì được chiều quá sinh hư nên em vẫn muốn thử xem cậu ấy có mềm lòng với em hay không.”

Cô phân tích vô cùng rõ ràng và logic, Cố Song nghe xong liền nghiêm túc suy ngẫm: “Chị Dư, chị hiểu sâu thật đó, sao em lại không hiểu được đến mức này nhỉ?”

Trịnh Thiên Tự ngồi trong xe cũng tùy ý hỏi: “Biểu hiện của tôi bây giờ có được không?”

Tất nhiên, vai Giang Tấn của Trịnh Thiên Tự không thể áp dụng bối cảnh trong ngành giải trí của Tưởng Vũ Hách, cậu ấy đã được chuyển thể thành một nhân vật ưu tú trong ngành khác.

Trước khi Trịnh Thiên Tự hỏi vấn đề này, Ôn Dư cảm thấy biểu hiện của cậu ấy khá tốt. Dù sao cậu ấy cũng chỉ cần lạnh lùng ngồi trong xe, trong mắt không có độ ấm là được.

Dù sao thì Tưởng Vũ Hách lúc đó đúng là như vậy.

Nhưng sau khi cậu ấy hỏi câu này, để cho chắc chắn, Ôn Dư quyết định đi hỏi riêng Tưởng Vũ Hách…

“Lúc đó tâm trạng của anh như thế nào? Có phải là rất ghét em, không muốn gặp em đúng không?”

Thực ra Tưởng Vũ Hách vốn không muốn trả lời những câu hỏi này, nhưng không thể chịu nổi Ôn Dư nhõng nhẽo, cuối cùng anh vẫn trả lời cô:

“Tâm trạng của anh là gì em không biết sao?”

“Anh muốn giữ ý chí phải sắt đá để không để ý đến em nữa, nhưng mà anh không cách nào rời mắt khỏi em được.”

Ôn Dư: “…”

Sau đó Ôn Dư liền dạy lại câu này cho Trịnh Thiên Tự, từ các buổi sau người mới này mới hoàn toàn hiểu được bản chất của nó.

Mỗi một ánh mắt cầm lên được nhưng không bỏ xuống được đều dường như nó đang khôi phục lại Tưởng Vũ Hách trong quá khứ, khắc họa vô cùng thật sâu sắc.

Ngoài việc xem Trịnh Thiên Tự và Cố Song, điều hạnh phúc nhất của Ôn Dư trong những tháng sau của thai kỳ là xào CP của Vưu Hân và Lệ Bạch trên phim trường.

Cùng diễn với Vưu Hân là Lệ Bạch, người đóng vai vệ sĩ của Giang Tấn là một ngôi sao nam nổi tiếng trong giới. Ôn Dư tưởng tượng hai người họ thành một cặp oan gia vui vẻ, ban đầu hai người vốn dĩ không thích nhau nhưng sau đó lại tình cờ xảy ra quan hệ, thậm chí Vưu Hân còn được sắp xếp cùng đối phương một cảnh say rượu rồi diễn ra tình một đêm.

Vào ngày quay cảnh này, Ôn Dư đã đặc biệt đến xem.

Lệ Bạch cũng đi theo bên cạnh nàng.

Dù có dùng tá vị (3) nhưng Vưu Hân vẫn có chút xấu hổ, dù sao nhân vật gốc cũng đang có mặt tại đoàn phim, cô ấy vẫn cảm thấy xấu hổ khi quay những cảnh yêu đương, ân ái với anh ta ở trong phim.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Ôn Dư ngày nào cũng đến phim trường, Vưu Hân cũng vô tình quen biết với Lệ Bạch. Không biết có phải là do bị tình cảm của nhân vật ảnh hưởng hay không, Vưu Hân phát hiện gần đây cô ấy không thoải mái khi nhìn thấy Lệ Bạch.

Cũng không biết do cô ấy khẩn trương hay là xấu hổ, dù sao mỗi lần nhìn thấy gã cùng Ôn Dư đi tới, cô ấy đều cố ý kiềm chế.

Lúc quay cảnh ân ái, rõ ràng đối diện là bạn diễn nhưng Vưu Hân lại cảm thấy dường như cô ấy đang làm tình với Lệ Bạch vậy.

Cuối cùng, sau vô số lần thử lại, cảnh này cuối cùng cũng được thông qua.

Ôn Dư tiến lên đưa nước cho cô ấy: “Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao?”

Suy cho cùng thì trong mắt Ôn Dư, cô bạn thân của cô chỉ toàn nói về việc đua xe tốc độ, những cảnh giường chiếu này đến với cô ấy mà nói hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Vưu Hân né tránh ánh mắt của cô, cô ấy nhìn người đàn ông đang đứng trong gió châm thuốc cách đó không xa, giả vờ bình tĩnh nói: “Không phải là tại cậu à?”

Ôn Dư bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Cậu còn thấy xấu hổ với tôi sao?”

Lý do này thực sự rất gượng ép, Vưu Hân im lặng không nói gì thêm. Đúng lúc này, điện thoại di động của Ôn Dư vang lên, cô đi đến một bên bắt máy, Vưu Hân liền thở phào nhẹ nhõm, vừa quay người lại liền nhìn thấy Lệ Bạch đang đi về phía mình.

Trái tim của Vưu Hân bỗng đập thình thịch, cô ấy nghĩ rằng gã đi lại đây tìm Ôn Dư nhưng không ngờ gã lại đi thẳng đến chỗ cô ấy:

“Khi nào thì cô rảnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

Vưu Hân: “…?”

Cứ như vậy, khi Ôn Dư mang thai chín tháng, dưới sự hướng dẫn tận tình của Ôn Dư việc quay phim cuối cùng cũng kết thúc. Dự kiến bộ phim ​​​​sẽ được công chiếu vào ngày năm mới, tức ngày mùng một tết.

Nhân vật chính của bộ phim này đều là những người mới chưa có danh tiếng, nhưng vai phụ lại có sự góp mặt của ngôi sao nổi tiếng như Vưu Hân, ngược lại rất thu hút sự chú ý của khán giả.

Rốt cuộc là bộ phim như thế nào, là kịch bản hay cỡ nào mà lại có thể yên tâm mạnh dạn sử dụng hai người mới chưa có chút danh tiếng nào như vậy.

Khi ngày dự sinh đến gần, Ôn Dư cũng gác lại công việc và ở lại khoa sản của bệnh viện tư nhân, yên tâm chờ đợi ngày sinh nở.

Nhưng không biết vì sao, Tiểu Thập lại rất lâu không có động tĩnh, nó ở trong bụng Ôn Dư, căn bản không hề có ý định đi ra ngoài.

Ngày dự sinh đã đến, vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày hôm sau, vẫn không có động tĩnh.

Đến hết ngày thứ ba, một người bạn gợi ý cho Ôn Dư thử ăn thứ gì đó có vị hơi đậm hơn, chẳng hạn như lẩu, hamburger, cola,..., để xem có thể thúc giục đứa trẻ ra ngoài hay không.

Ôn Dư làm theo, nhưng bụng cô vẫn không nhúc nhích chút nào.

Thấy đã quá ngày dự sinh mấy ngày, bác sĩ nghiêm túc nói với cô, trước tiên sẽ truyền thuốc trợ sản cho cô vài ngày, nếu vẫn không có phản ứng gì thì có thể sẽ trực tiếp mổ lấy thai.

Ôn Dư vẫn luôn giữ vững niềm tin với việc sinh nở tự nhiên, cô thích chưng diện nên không muốn để lại sẹo trên bụng, trừ khi vạn bất đắc dĩ không có cách nào sinh thường thuận lợi thì mới phải đành chấp nhận sinh mổ.

Nhưng hiện tại cô vẫn còn chưa có cơ hội thể hiện, nếu chỉ vì nhóc con này lâu ngày không ra mà cô phải mổ thì thật quá bất công.

Tuy rằng số liệu theo dõi hàng ngày của Tiểu Thập đều bình thường, nhưng nhóc con lại lười biếng ở trong bụng mẹ mãi không chịu ra.

Không còn cách nào khác, bác sĩ đành can thiệp và tiêm thuốc trợ sản cho Ôn Dư, vốn tưởng rằng sau khi tiêm xong thì cô sẽ có thể nhanh chóng chuyển dạ, nhưng bụng dưới của Ôn Dư chỉ hơi căng ra.

Chỉ vậy thôi.

Nhóc con kia hoàn toàn không bị thúc giục ra ngoài, dưới sự giám sát của máy siêu âm B, nhóc con vẫn vui vẻ nghịch dây rốn của mình.

Sau khi bước vào tuần thứ 41 của thai kỳ, bác sĩ đưa ra thông báo, quyết định trực tiếp mổ đẻ cho Ôn Dư.

Dù sao đây cũng là bảo bối mà Tưởng gia căn dặn cẩn thận giữ gìn, toàn bộ đội ngũ chuyên gia đều cẩn thận đánh giá, họ không dám có bất kỳ sai sót nào.

Đêm trước khi quyết định mổ lấy thai, Tưởng Vũ Hách đã ở trong phòng bệnh cùng với Ôn Dư.

“Anh nói xem tại sao Tiểu Thập lại không chịu ra?” Ôn Dư vẫn còn có chút bất an khi không thể sinh đứa bé ra tự nhiên, thậm chí cô còn có chút bực bội.

Người khác sinh con đến lúc thì sẽ đi ra, có người còn không chờ kịp mà sinh non, vì sao cô sinh con lại khác người như vậy chứ?

Nếu nhóc con này thực sự kế thừa tính cách của Tưởng Vũ Hách, vậy thì nhóc cũng quá bình tĩnh rồi…

Tưởng Vũ Hách nằm bên cạnh Ôn Dư, một tay anh ôm cô theo thói quen, tay kia cầm điện thoại di động, xem xét các biện pháp phòng ngừa sau khi sinh mổ.

Anh nhàn nhạt trả lời Ôn Dư: “Anh cũng không phải nó, làm sao anh biết được.”

Ôn Dư ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng cô nói: “Vậy anh đi xem thử tại sao nó lại như vậy đi.”

“?”

Tưởng Vũ Hách để điện thoại xuống, cụp mắt nhìn Ôn Dư: “Anh xem thế nào?”

Ôn Dư mặt không đỏ tim không đập: “Đi vào trong xem.”

“…”

Trong suốt thời gian cô mang thai, Tưởng Vũ Hách đã rất kiềm chế bản thân.

Không được chạm vào Ôn Dư, bởi vì anh biết rất rõ trong chuyện kia, luôn luôn có cái gọi là uống rượu độc giải khát (2).

Một khi đã bắt đầu thì không có kết thúc.

Cho nên đừng nói là chạm vào cô, ngay cả hôn cũng rất hiếm thấy, mấy lần đều là Ôn Dư chủ động đòi hôn, anh mới hôn cô một cái tượng trưng, chỉ phớt qua như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó cũng không đi sâu hơn.

Nhưng bây giờ…

Ôn Dư vừa nói xong, cơ thể mềm mại của cô liền dán sát vào anh, một tay ôm lấy anh, thổi hơi nóng vào cổ anh.

Nóng bỏng và khiêu khích.

“Anh vào trong xem một chút, nói cho nó biết, nếu như nó không chịu đi ra, cha sẽ tức giận. Nếu như cha tức giận rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ nhà của nó cũng sẽ sụp đổ.”

“…”

Mười tháng qua, có quá nhiều tình cảnh khiến đầu óc Tưởng Vũ Hách quay cuồng vì Ôn Dư, anh không ngờ cô sắp sinh rồi lại còn có thể làm ra chuyện khiến anh không nói nên lời như vậy.

Dùng ngôn ngữ bình thường mà diễn tả thì là: tốc độ xe nhanh đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Đặt điện thoại xuống, Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn Ôn Dư: “Em nói những điều này trước mặt đứa nhỏ, em nghĩ anh không dám à?”

Ôn dư chỉ là cố ý trêu chọc Tưởng Vũ Hách, ngày mai cô sẽ lên bàn mổ, một đêm dài không ngủ được, trêu chọc chồng cô mới thú vị làm sao.

Cô chớp chớp mắt: “Vậy anh đến đi, đến đi, nhanh lên, để Tiểu Thập nhìn xem cha nó oai phong cỡ nào.”

Sau khi nói xong, cô chủ động ngồi dậy, ưỡn bụng hôn Tưởng Vũ Hách.

Khoảnh khắc chạm vào môi Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư cảm thấy rõ ràng người đàn ông này hơi lùi lại, nhưng cô đã có chuẩn bị, cô ômlấy cổ anh áp về phía mình, sau đó lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng anh.

Đương nhiên Tưởng Vũ Hách biết là cô cố ý trêu chọc anh.

Chỉ là anh đã chịu đựng mười tháng, có một số cảm xúc thật sự là không chịu được thử thách, nhưng mà phần lớn là vì Tưởng Vũ Hách muốn trừng trị Ôn Dư đang không kiêng nể gì mà khiêu khích anh.

Cho nên ngay khi Ôn Dư định cạy mở khớp hàm anh, Tưởng Vũ Hách đã đón nhận cô, cũng nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động.

Ôn Dư không kịp phòng bị mà nức nở hai tiếng, tiếng cười khi cô trêu chọc thành công tràn ra cổ họng, chậm rãi, dần dần biến thành một tiếng thở dốc.

Ngày mai Ôn Dư sẽ lên bàn mổ, cô cảm thấy rất thỏa mãn với nụ hôn nồng nhiệt tối nay.

Nhưng Tưởng Vũ Hách cũng không định bỏ qua cho cô, anh cố ý vén váy ngủ của cô lên, đưa tay vào trong.

Ôn Dư đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, kéo tay anh ra: “Anh làm gì vậy?”

Tưởng Vũ Hách: “Vào xem một chút.”

Ôn Dư: “Em nói đùa mà anh làm thật à?”

Tưởng Vũ Hách mở rộng hai chân của cô: “Anh là người thích nói đùa sao?”

“…”

Ôn Dư hoảng sợ, cô vừa định nói chuyện, bụng dưới cô bỗng nhiên giống như bị chuột rút, cô nhíu mày, theo bản năng che bụng…

“Chờ một chút, em đau bụng.”

Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn cô, anh làm ra vẻ em diễn rất tốt.

Bụng dưới phảng phất có lực tác động, Ôn Dư cảm giác được có cái gì không đúng, nói: “Anh đừng nháo, là thật.”

Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi thẳng người lên, đột nhiên cô cảm thấy giữa hai chân truyền đến một luồng nhiệt.

Ôn Dư sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống.

Khăn trải giường ướt một mảng.

Co chậm rãi nhớ tới lời bác sĩ nói nước ối vỡ là báo hiệu thai nhi chuyển dạ, Ôn Dư hoàn hồn, khoa tay múa chân kích động nói:

“Đến rồi, đến rồi! Tiểu Thập đến rồi!”

Nói xong cô còn không quên vỗ vỗ bả vai Tưởng Vũ Hách an ủi: “Anh không cần vào xem, nó tự đi ra rồi.”

Tưởng nào đó làm công cụ trợ sản: “…”

(1) Chỉ việc vợ chồng sau một thời gian xa cách thì sẽ có những cảm xúc mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn.

(2) Ý chỉ việc chỉ giải quyết được khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả sau này.

(3) Chỉ việc diễn viên sẽ không diễn thật mà đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem khi quay các cảnh quay nhạy cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play