Ôn Dư theo bản năng quay lại nhìn bên ngoài, sau khi xác nhận rằng cửa đã đóng, sau đó mới lần nữa đi đến bên cạnh Tưởng Vũ Hách, cởi dây buộc tóc, mái tóc dài cứ thế mà xõa xuống.
Cô phong tình vạn chủng mà ngã vào lòng Tưởng Vũ Hách, trong chốc lát, cô dùng đầu ngón tay nâng cằm anh, nhẹ giọng trêu chọc anh: “Là kiểu người khiến anh muốn mà không thể dừng lại.”
Ánh mắt của hai người liên kết chặt chẽ với nhau, bầu không khí im lặng một cách vi diệu trong vài giây, Tưởng Vũ Hách đột nhiên buông tay và đẩy Ôn Dư ra.
“Qua bên kia ngồi chờ anh.”
Ôn Dư không khỏi mím môi: “Chờ anh làm gì?”
Tưởng Vũ Hách mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn văn kiện, nói: “Em nói xem.”
Ôn Dư hiểu rõ những vẫn cố ý hỏi: “Làm sao mà em biết được, em rất đơn thuần và đoan trang.”
Tưởng Vũ Hách tạm dừng bút, tiếp tục chịu đựng.
Anh cũng không gấp gáp mà làm loại chuyện đó trong phòng làm việc của mình.
Ngay lúc này thì điện thoại reo lên khiến Tưởng Vũ Hách hơi phân tán sự chú ý.
Là Kỳ Tự gọi điện thoại tới hỏi anh buổi tối có rảnh hay không đến trường bắn cung chơi.
“Không có thời gian.” Tưởng Vũ Hách một bên nói một bên nhìn Ôn Dư. Bây giờ anh kết thúc công việc rồi về nhà, hỏi kỹ xem người phụ nữ này rốt cuộc làm như thế nào mới có thể khiến anh không có cách nào dừng lại.
Kỳ Tự ở đầu bên kia điện thoại nói: “Cậu có còn là người không, từ khi kết hôn đến giờ tớ chưa từng thấy cậu ra ngoài chơi.”
Tưởng Vũ Hách: “...?”
“Tôi mà không ra ngoài chơi thì tôi không phải là người à?”
Kỳ Tự: “Tối nay cậu mà không ra ngoài thì không phải là người.”
Nói xong hắn khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Vợ tôi ra ngoài quay phim rồi.”
Ồ, hiểu rồi.
Cô đơn không có ai cùng đi liền muốn mình đi cùng hắn.
Tưởng Vũ Hách xoay cây bút trong tay: “Nhưng vợ tôi đang ở nhà.”
Dừng lại một chút, có một cảm giác ưu việt không thể giải thích được: “Bây giờ cô ấy đang ở cạnh tôi.”
Kỳ Tự: “...” Cút đi.
Ba giây sau, một âm báo bận phát ra từ điện thoại.
Ôn Dư tò mò hỏi: “Có phải là anh Kỳ không?”
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng.
“Anh ấy tìm anh đi chơi.”
“Minh Dao đang quay phim ở nơi khác, cậu ấy hẹn anh đến trường bắn cung.”
Ôn Dư đột nhiên có chút hứng thú nói: “Vậy tại sao anh không đi?”
Tưởng Vũ Hách liếc cô, nói với giọng điệu không rõ ràng: “Không phải tối nay anh có chút việc nên làm sao?”
Tất nhiên Ôn Dư biết hành động khiêu khích trắng trợn của cô vừa rồi, Tưởng Vũ Hách không thể nào mà tha cho cô.
Trì hoã một lúc cô liền ho lên một tiếng, lại vén tóc: “Chuyện đó, muộn một chút cũng không sao.”
Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Dư rất bình tĩnh nói: “Em muốn đi trường bắn cung chơi.”
Tưởng Vũ Hách cũng không hiểu làm sao: “Em muốn gặp Kỳ Tự?”
Ôn Dư biết rằng trong lòng người này có một hũ giấm lâu năm, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Ôn Dư đã chọn Kỳ Tự trong lần đầu tiên cô chọn ai là người hấp dẫn hơn giữa anh và Kỳ Tự.
Vì vậy Ôn Dư chớp mắt: “Kỳ Tự là ai vậy, em không quen.”
“Em chỉ là muốn xem lại phong thái bắn cung của anh trai."
“Em là em gái nhỏ fan hâm mộ của anh trai.”
“Rất mong anh trai cho em cơ hội này.”
Im lặng trong vài giây.
Tưởng Vũ Hách gọi lại cho Kỳ Tự một lần nữa: “Mấy giờ?”
Kỳ Tự vốn tưởng rằng Tưởng Vũ Hách đến đây một mình, nhưng hắn không ngờ rằng người này mặc dù đã biết vợ hắn đi đóng phim ở bên ngoài rồi mà vẫn công khai đưa vợ về đây.
“Xin chào anh Kỳ, đã lâu không gặp.” Ôn Dư mỉm cười chào hỏi.
Kỳ Tự liếc mắt nhìn mười ngón tay đang nắm chặt của hai người, khẽ cười nói: “Chào em nha Tiểu Dư.”
Tưởng Vũ Hách đột nhiên trêu chọc nói: “Dư Dư mỗi ngày đều đi làm tan làm cùng tôi, vậy nên tôi đưa cô ấy đến đây, cậu không để ý chứ.”
Kỳ Tự: “...”
Nếu không phải Ôn Dư ở đây thì chắc chắn Kỳ Tự hắn đã chửi thề rồi.
Hai người đàn ông lần lượt lấy cung tên ở phòng tập bắn cung, khi họ trở lại phòng tập, Ôn Dư đã ngồi xuống ghế, nghiêm túc làm công tác chuẩn bị quan sát.
Tưởng Vũ Hách cởi áo khoác ngoài rồi xắn tay áo sơ mi lên.
Kỳ Tự cũng tháo đồng hồ, chuẩn bị đầy đủ cơ bản cho một trận đọ sức.
Kỳ Tự: “Có vợ cậu ở đây thì đừng để thua tôi.”
Tưởng Vũ Hách cười nhẹ: “Cậu biết cậu sẽ thắng sao.”
Hai người nhìn nhau, sau đó cầm cung và tên lên.
Đứng yên, giương cung, kéo dây.
Ôn Dư không thể không nói một câu, hai người đàn ông đứng ở đây không thua kém gì những ngôi sao nam trong làng giải trí.
Không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà còn có tri thức và đầu óc thông minh.
Đặc biệt là chồng của cô.
Có lẽ tình nhân trong mắt Tây Thi, lúc mà Tưởng Vũ Hách giương cung, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng lại đẹp trai đến mức cả người và thần tiên đều phải phẫn nộ.
Ôn Dư vẫn nhớ lần đầu tiên cô ngồi đây nhìn dáng vẻ của anh khi bắn tên, khi đó cô vẫn là công dân hạng ba, vì lấy lòng anh mà khoe khoang giả vờ so tài với anh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô nhìn anh, tình yêu trong đáy mắt trào ra một cách điên cuồng không thể che giấu được.
Ôn Dư không kiềm chế được mà đứng lên, hai tay giơ lên trên đầu, làm thành hình trái tim.
Khoảnh khắc cô tạo dáng cũng là thời điểm hai người đàn ông cùng bắn mũi tên đầu tiên.
Có lẽ là bởi vì tầm nhìn chịu ảnh hưởng của Ôn Dư, bia bắn kéo đến gần hơn, một tên này của Tưởng Vũ Hách bắn không bằng Kỳ Tự.
Kỳ Tự khẽ cười một tiếng: “Cậu làm sao vậy, lần trước người ta so với cậu, cậu cũng bắn trượt, lần này cũng vậy.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Thấy chồng mình lần này bắn tên không tốt, Ôn Dư lập tức đi tới trước mặt Tưởng Vũ Hách, không có báo trước mà hôn lên mặt anh một cái, giống như muốn động viên anh: “Anh ơi cố lên.”
Kỳ Tự: “...?”
Không biết có phải do tình yêu khích lệ hay không mà mũi tên thứ hai, Tưởng Vũ Hách trực tiếp bắn trúng vòng số chín.
Mà Kỳ Tự kém hơn một chút dừng lại ở vòng số tám.
Ôn Dư thấy Tưởng Vũ Hách đã lấy lại phong độ, vui mừng chạy tới ôm anh hôn vài cái: “Moa moa anh, cố lên cố lên.”
Kỳ Tự: “...”
Lần cuối cùng, cả hai thử thách độ khó cao với cự ly 30 mét.
Ôn Dư trực tiếp đứng đối diện với Tưởng Vũ Hách, hai tay đặt ở bên miệng không ngừng tặng hôn gió:
“Chồng là giỏi nhất, chồng ơi cố lên!”
Kỳ Tự: “…”
Thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Bắn con mẹ gì nữa.
Kỳ Tự đặt cung tên xuống, nhặt áo khoác lên, nói: “Tưởng Vũ Hách cậu thắng rồi.”
Kỳ Tự chửi thầm một chút rồi rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại hai người Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ở trong phòng riêng của trường bắn cung.
Ôn Dư chớp mắt: “Sao anh Kỳ lại rời đi rồi?”
Khi tổng giám đốc Kỳ rời đi, còn lại một Ôn Dư vô tội.
"Không có gì." Tưởng Vũ Hách rất bình tĩnh mà nói: “Cậu ấy ghen tị.”
“A?”
Ôn Dư sau một lát phản ứng lại mới hiểu rõ, cười phá lên: “Xong rồi, vậy sau khi chị Minh Dao quay về chắc chắn sẽ nói hai chúng ta ức hiếp chồng của chị ấy.”
Tưởng Vũ Hách: “Trước đây cả hai người bọn họ hành anh cũng không ít đâu.”
Ôn Dư chậm rãi đi đến bên cạnh Tưởng Vũ Hách, lấy một mũi tên từ trong ống tên đưa cho anh và nói: “Vậy thì anh tự chơi một mình có được không?”
“Anh muốn xem em chơi.”
Cô nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự khao khát và sùng bái.
Đó là kiểu mà đàn ông thích, là khoái cảm khi chinh phục được.
Ánh mắt Ôn Dư như vậy giống như dáng vẻ lúc uống say ở dưới thân mình khiến cho Tưởng Vũ Hách muốn mà không ngừng được.
Vốn dĩ anh cũng muốn rời đi, nhưng cái nhìn này đã khiến anh thay đổi chủ ý.
Nhận mũi tên mà Ôn Dư đưa tới, Tưởng Vũ Hách giương cung và ngắm bắn.
Trong một khoảnh khắc, mũi tên rời dây nhanh chóng lao ra, cùng với âm thanh hùng hậu, ổn định mà cắm trung tâm của bia bắn.
Kéo lại gần, thế mà lại là vòng số mười.
Với khoảng cách 30 mét mà có thể bắn đến vòng số mười thì đã gần bằng với tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Ôn Dư vẻ mặt sùng bái, dừng một chút, đột nhiên ôm ngực ngồi xuống:
“A... Tim của em!”
Tưởng Vũ Hách sửng sốt, lập tức buông cung ngồi xổm xuống đỡ cô: “Làm sao vậy?”
Ôn Dư: “Là ai.”
“?”
“Là ai bắn trúng tim em?”
“...”
“Có phải là anh trai Cupid không?”
“…”
Vẻ lo lắng vừa mới hiện lên trên mặt Tưởng Vũ Hách nhanh chóng tan biến, anh một mặt không nói nên lời đi nhặt cung tên, nhìn thấy anh hình như muốn đi, Ôn Dư cọ một chút đứng dậy, nói: “Đừng đi mà, khó lắm mới đến đây một lần, em cũng muốn học, anh dạy em đi.”
Vừa nói cô vừa muốn đi lấy cây cung của Tưởng Vũ Hách, lại không nghĩ đến vừa cầm đến tay thì chút nữa cánh tay cô bị kéo xuống.
Cây cung của Tưởng Vũ Hách được sản xuất tại Đức với chất liệu kim loại đặc biệt, anh và Kỳ Tự mỗi người đều có một bộ, cầm trong tay đã rất nặng chứ đừng nói đến việc giữ trọng lượng này bằng một tay.
Ngay khi Ôn Dư đang định nói tại sao lại nặng như vậy thì có một bàn tay đã nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Cây cung nặng nề cũng đã được giương lên.
Tưởng Vũ Hách: “Cầm cũng không cầm được mà vẫn còn muốn học.”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng anh vẫn đứng sau lưng Ôn Dư, một tay vòng qua tay cô đỡ cây cung một cách mạnh mẽ, tay kia cũng giúp Ôn Dư đỡ mũi tên.
Hoàn toàn là tay cầm tay mà dạy.
“Đứng thẳng, duỗi tay, nhìn về phía trước.”
Ôn Dư cứ như vậy đứng ở trong lòng anh, sau lưng là hơi ấm mà thân thể anh truyền đến, thanh âm trầm thấp kề sát bên tai, hô hấp được bao quanh bởi hương vị của thuốc lá trộn lẫn với hơi thở nam tính trên cơ thể anh.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, khi chìm đắm trong cảm giác này, Ôn Dư vẫn sẽ cảm thấy tim đập rạo rực như mối tình đầu.
Cô tham lam hít vào hơi thở của anh, cho đến khi nghe thấy anh khẽ nói: “Bắn tên đi.”
Ôn Dư lấy lại tinh thần, vô thức buông tay ra.
Không ngoài dự đoán, mũi tên không có chút sức lực nào lao ra, trực tiếp trượt mục tiêu mà rơi xuống đất.
Ôn Dư không thể tin được, sau đó đã thử vài lần, nhưng ngay cả cái bia cô cũng chưa từng bắn đến chứ đừng nói đến vòng số mười.
Hết lần này đến lần khác bắn trượt mục tiêu.
Cuối cùng cô bực bội nói: “Cái bia này có phải là chống đối với em không? Em thấy anh bắn dễ dàng như vậy mà.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách lại không có phản ứng, giống như đã sớm đoán được, bình tĩnh nói:
“Bắn cung vốn là môn thể thao rèn luyện ý chí, em nóng nảy như vậy, không được đâu.”
Ôn Dư liếc anh một cái, vốn dĩ muốn nói gì nhưng lại nuốt xuống.
Những trò mà người đàn ông này chơi thực sự đều rất thử thách sự kiên nhẫn và ý chí, đừng nói đến bắn cung, ngay cả bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ ở nhà cũng là một trò biến thái tìm kiếm ba trăm điểm khác biệt, hầu hết mọi người đều không chơi được.
Nhưng mà Ôn Dư lại không phục.
Cô nhặt một mũi tên đưa cho Tưởng Vũ Hách: “Vậy anh biểu diễn lại một lần nữa cho em xem.”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô một cái, có lẽ cảm thấy mặc dù Ôn Dư không có loại năng lực đó nhưng cô vẫn rất ham học hỏi.
Thế là anh nhận mũi tên, cầm cung một cách thuần thục, kéo dây và chuẩn bị bắn…
Ôn Dư đột nhiên từ bên khuỷu tay chui vào trong lòng anh.
“?”
Ôn Dư vòng tay qua cổ Tưởng Vũ Hách vội vàng hôn lên môi anh.
Mà lần này, cô chủ động câu lấy đầu lưỡi của anh, bắt chước dáng vẻ anh hôn mình, càng lúc càng sâu, không cho anh cơ hội phản ứng.
Sau khi câu mấy lần thì Ôn Dư mới kết thúc, sau đó chớp mắt nhìn Tưởng Vũ Hách nói: “Anh ơi cố lên!”
Yết hầu của Tưởng Vũ Hách khẽ động đậy, nhưng anh không hề nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía trước, sau khi nhắm chuẩn liền nhanh chóng thả tay.
Cạch một tiếng.
Ôn Dư lập tức nhìn theo ra ngoài, đợi đến khi nhìn thấy mũi tên đã bắn vào vòng ngoài cùng của mục tiêu bắn và gần như rơi ra khỏi mục tiêu, cô hài lòng mà chậc lên một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ý chí của anh có vẻ hơi yếu nha.”
Tưởng Vũ Hách: “…”