Tưởng Vũ Hách không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào vào khoảnh khắc này.

Muốn cười? Ông trời giống như đang trêu đùa anh, người mà anh tìm kiếm lâu nay hoá ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao anh có cảm giác vận mệnh khó giải thích.

Anh cho rằng đêm đó gặp phải Ôn Dư chính là sự bắt đầu của mọi chuyện.

Lại không biết rằng vào thời gian hai ngày trước, tại buổi hòa nhạc đó, thời điểm cô đưa cho anh mảnh giấy mới chính là thời khắc đầu tiên mà số phận của bọn họ được kết nối với nhau.

Từng chút từng chút một, những chi tiết bị bỏ quên trong quá khứ cũng từ từ quay lại trong ký ức.

Chẳng hạn như khi lần đầu tiên bọn họ đi nghe Ban nhạc Ái Vận của Lưu Đoàn biểu diễn, câu nói mà Ôn Dư vô tình thốt ra chính là: “Em cũng từng nghe qua buổi biểu diễn của bọn họ.”

Đáng tiếc là khi đó bản thân anh còn nghĩ rằng cô đang trong ngày tháng yêu đương cùng với Thẩm Minh Gia.

Lại chẳng hạn như buổi tối hôm đó khi bọn họ đang tình nồng ý mật thì Ôn Dư hỏi anh có còn nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ hay không.

Lúc đó cô nói: “Anh còn nhớ không, có người đưa anh…”

Nhưng lời nói kế tiếp lại bị mình chặn lại.

Anh không thích nói chuyện khi đang làm, lại không nghĩ rằng bản thân bỏ lỡ cơ hội tới gần chân tướng.

Nhân sinh như một trò đùa,Tưởng Vũ Hách cho rằng bản thân mình có thể kiểm soát mọi thứ, lại không ngờ tới vận mệnh đã định ngay cả anh cũng bị ông trời kiểm soát.

Vòng đi vòng lại lâu như vậy, mọi ý nghĩ của anh vẫn luôn hướng về một người Ôn Dư này.

Mảnh giấy, tai nạn xe cộ, cuộc gặp gỡ định mệnh, từ lúc bắt đầu ông trời đã viết xong kết cục rồi.

Tưởng Vũ Hách xem đi xem lại cảnh tượng Ôn Dư chậm rãi đi tới, nhét mảnh giấy vào túi áo của mình trong video.

Không thể trách anh khi đó chỉ vì một mùi hương và một hình bóng ấy mà động lòng.

Trên phương diện tình cảm anh là một người trầm ổn, rất khó dao động, sở dĩ có thể nhạy cảm nắm bắt được tín hiệu, là bởi vì đêm đó Ôn Dư đẹp đến rung động lòng người.

Cô mặc đồ đen, là màu có thể thu hút anh nhất.

Mà khi đó nhà họ Ôn chưa bị phá sản, toàn thân cô bao phủ một lớp tự tin rực rỡ, dù thế nào cũng không thể che giấu được.

Ai có thể nghĩ rằng thế giới của cô sẽ bị đảo lộn như thế khi họ gặp lại nhau vào hai ngày sau đó.

Tưởng Vũ Hách ngồi trên ghế một lúc, giống như là nhớ ra điều gì, lấy ra một cuốn sổ ghi chép da trâu màu đen ở trong ngăn kéo thứ hai trong phòng sách.

Cuốn sổ này vốn là được anh dùng để ghi lại một số ngày lễ quan trọng trước đó.

Ở giữa hai lớp tiêu đề, Tưởng Vũ Hách lấy ra một tờ ghi chú từ bên trong.

Anh ngả lưng ra sau nhìn một chút, khoé môi chậm rãi nhếch lên.

Lúc trước khi đọc những dòng chữ trên đó anh luôn đoán xem, phải là một cô gái như thế nào mới có thể viết ra những dòng chữ thú vị như vậy.

Mà bây giờ xem lại đã biết là ai đã viết nó, cảm thấy mọi thứ đều phù hợp một cách hoàn hảo.

Thực chất Ôn Dư chính là một người biết ăn nói.

Lúc này dì Mười Hai vội vàng tìm lên: “Cậu chủ, sao cậu lại chạy lên chỗ này rồi, bà lão vẫn đợi cậu xuống nói vài câu ở dưới đó.”

Tưởng Vũ Hách ngước mắt nói: “Tôi biết rồi.”

Anh thu dọn đồ đạc, đang muốn đứng dậy, đột nhiên gọi dì Mười Hai lại nói: “Dì đưa lọ nước hoa mà Dư Dư tặng dì cho tôi.”

Dì Mười Hai:?

Đây là lần đầu tiên dùng một loại nước hoa đắt tiền như thế ở độ tuổi này, dì Mười Hai có chút không nỡ, nhưng lại thì thầm không dám nói: “…Lúc trước hỏi cậu chủ thì bảo không cần, bây giờ lại vô duyên vô cớ nói cần.”

Tưởng Vũ Hách: “Tôi sẽ mua tặng dì mười lọ hương vị khác nhau.”

“…” Khá lắm.

Dì Mười Hai sửng sốt một chút, lập tức đổi lời: “Không sao đâu cậu chủ, tôi lập tức đi xuống lấy cho cậu.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, tiệc sinh nhật vẫn còn rất náo nhiệt, rõ ràng mấy phút trước còn cảm thấy nhàm chán nhạt nhẽo nhưng mà hiện tại đứng chỗ này, tâm trạng của Tưởng Vũ Hách đã không giống trước.

Anh tử tế và chu đáo thay mặt Phó Văn Thanh nói vài lời, một trưởng bối có quan hệ giao lưu thân thiết nhiều năm hỏi: “Việc hôn nhân đại sự của Vũ Hách như thế nào rồi, đã nhiều năm như vậy rồi mà chưa thấy cháu đưa một cô gái nào về ra mắt các chú.”

Phó Văn Thanh cũng bất lực cười một tiếng: “Cũng không riêng gì mấy người, bà lão này thậm chí còn không biết cả đời này có thể chứng kiến thằng bé kết hôn lập gia đình hay không đây.”

Giữa tiếng cười ồn ào nhộn nhịp, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Con có bạn gái rồi.”

Phó Văn Thanh: “Hả?”

Lão Thái Thái chưa kịp phản ứng lại, còn tưởng rằng cháu trai cho mình ngạc nhiên, bận rộn nhìn xung quanh: “Ở đâu thế? Đã đến chưa?”

Tưởng Vũ Hách: “Em ấy vừa mới nói chuyện với bà đó.”

Phó Văn Thanh: “?”

Vào ngày sinh nhật của Phó Văn Thanh, chính là ngày thứ tư Ôn Dư rời đi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, nhanh thì một tuần, muộn thì mười ngày, nói cách khác thì nhanh nhất ba ngày nữa cô có thể trở về rồi.

Nhưng mà dù chỉ ba ngày thì Tưởng Vũ Hách cũng không thể chờ đợi.

Anh nóng lòng muốn gặp cô, anh phát hiện nửa năm nay ở bên nhau anh chưa từng nhìn kỹ dáng vẻ của cô trông như thế nào.

Không thì tại sao đến tận hôm nay mới phát hiện ra tất cả, mới phát hiện ra cô chính là người mà bản thân muốn tìm.

Không chỉ ba ngày, thậm chí chỉ ba giờ, Tưởng Vũ Hách cũng không thể nào kiềm chế mong muốn được gặp cô ngay lập tức.

Anh đặt vé đến New York nhanh nhất.

Tưởng Vũ Hách không nói cho Ôn Dư biết việc anh muốn đến tìm cô, anh chỉ biết cô ở New York nhưng lại không biết cụ thể cô ở chỗ nào.

May mắn thay, bố mẹ anh cũng sống ở New York. Ôn Thanh Hữu lại từng đưa cho Tưởng Vũ Hách một tấm danh thiếp, dựa vào địa chỉ công việc trên tấm danh thiếp đó mà Tưởng Vũ Hách đã nhờ cha mẹ dành một chút thời gian dựa vào mối quan hệ trong giới những người Trung Quốc để tìm địa chỉ của Ôn Thanh Hữu tại New York.

Cuộc gặp gỡ này đặc biệt quan trọng, bắt buộc phải gặp.

Để ngăn không cho Ôn Dư biết hành trình của bản thân trong khoảng thời gian này, Tưởng Vũ Hách đã gọi điện trước cho cô.

“Anh hôm nay phải đi công tác một chuyến.”

Ôn Dư: “Đi nơi nào vậy?”

“Venice, đi liên hoan phim.”

“Vâng, em biết rồi.” Ôn Dư cũng không để ý mà tập trung chú ý vào chuyện khác: “Mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

Lúc đó Tưởng Vũ Hách đang bước vào phòng VIP của sân bay, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

“Ừ là có ý gì.”

“Nhớ.”

“Có bao nhiêu nhớ?”

Tưởng Vũ Hách ngồi xuống sofa, biết rằng Ôn Dư rất ngoan cố, muốn nghe những lời “sến súa” một xíu.

Thế là tạm dừng một chút, mặt không đổi sắc nói một câu:

“Nhớ tới mức bây giờ nghe thấy giọng của em thì đã có phản ứng rồi.”

Ôn Dư: “…”

Ôn Dư cảm thấy thật may mắn vì lúc này bọn họ đang gọi điện thoại chứ không phải là gọi video.

Mà Tống Tri Tân ở bên cạnh cũng đang nghiêm túc mua sắm nên cũng không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô trong khoảnh khắc đó.

Cô chậm lại bước chân đi ở phía sau, hạ giọng nói với Tưởng Vũ Hách: “Anh càng ngày càng ăn nói không đứng đắn rồi.”

Tưởng Vũ Hách: “Không phải em thích nghe những lời như này sao?”

“…”

“Không thích sao?”

Câu hỏi tu từ trầm thấp khàn khàn này thêm phần hạ giọng có chút phù phiếm rất giống với âm thanh khi anh xúc động thở vào tai mình đêm đó.

Ôn Dư lập tức “get”* được cảm giác của câu nói đó khi Tưởng Vũ Hách nói.

Chỉ cần nghe thấy giọng của anh, có một cảm giác nóng bỏng bao trùm lấy toàn thân cô khiến nhịp tim của cô cũng đập rất nhanh.

Ôn Dư bị trêu chọc đến mức tim đập thình thịch, mặt thì đỏ bừng, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng muốn tắt máy: “Không nói chuyện nữa, mẹ em gọi em rồi.”

Đúng lúc này, nhân viên sân bay đi tới thông báo cho Tưởng Vũ Hách lên máy bay, cuộc nói chuyện của hai người kết thúc hài hoà.

Trong trung tâm mua sắm, Tống Tri Tân xoay người nhìn Ôn Dư, cười nói: "Là bạn trai của con hả?"

Ôn Dục không biết mặt mình còn đỏ nữa hay không, liền gật gật đầu, sau đó điềm nhiên bước tới nắm tay mẹ cô: “Mẹ đã chọn được bộ đồ ngủ nào ưng ý chưa?”

Ở New York hiện giờ đang là mùa hè, kiểu váy ngủ mà Tống Tri Tân mặc đã rất cũ rồi, Ôn Thanh Hữu dù sao cũng là con trai, ở những phương diện này anh ấy không bằng con gái. Vì vậy, hôm nay sau khi ăn cơm xong Ôn Dư đã dẫn Tống Tri Tân ra ngoài mua sắm, muốn mua tặng bà một bộ đồ ngủ thật đẹp.

Nhưng cửa hàng trước mắt lại khiến Tống Tri Tân trực tiếp lắc đầu: "Phong cách quá thời thượng, không hợp với mẹ."

Cửa hàng mà Ôn Dư đang mua sắm quả thực là một cửa hàng thời trang có thương hiệu, hàng năm đều tổ chức sàn catwalk quy mô lớn, luôn được mệnh danh là gợi cảm nhất trong ngành nội y.

"Có gì mà không hợp? Các cụ già 70, 80 tuổi vẫn mặc sườn xám xẻ tà mà." Ôn Dư lấy Phó Văn Thanh làm ví dụ, vừa nói vừa chọn cho Tống Tri Tân một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa: "Chọn bộ này đi, màu tím, nhẹ nhàng lại cũng không hở hang, rất phù hợp với mẹ."

Sau nhiều lần từ chối thì Tống Tri Tân cũng không thể chống lại Ôn Dư, bị cô đẩy vào phòng thử đồ.

Trong thời gian chờ đợi, Ôn Dư tùy ý đi dạo một vòng trong cửa hàng, đang đi thì đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt nhìn vào trên chiếc kệ trước mặt.

Trên một hàng khuôn mẫu chân nhựa trưng bày rất nhiều loại vớ lụa.

Có màu đen, màu trắng, có cả tất lưới và tất tình thú.

Ôn Dư nhìn đến hoa mắt.

Cũng không biết là bị cái gì mê hoặc mà Ôn Dư đột nhiên cúi người xuống nhìn kỹ càng thì phát hiện trong đó có một loại màu trắng gần như trong suốt, nhìn có vẻ rất thú vị.

Toàn bộ tất đều có in chữ nhỏ tinh tế, mà chữ thì có thể lựa chọn từ A đến Z, hoàn toàn đầy đủ.

Ôn Dư dùng tay nhẹ nhàng chạm vào vớ lụa trắng, nó mềm mại và tinh tế, lại rất mượt mà, có cảm giác ham muốn thuần khiết.

Cô giống như một tên trộm, lén quay đầu nhìn lại Tống Tri Tân.

Mẹ cô vẫn chưa ra.

Ôn Dư lập tức nói với nhân viên bán hàng cách đó không xa một tiếng: "Cho tôi một đôi có chữ Y, cảm ơn."

Vừa thanh toán xong thì Tống Tri Tân cũng đi ra, nói: "Kích cỡ rất vừa vặn."

"Vậy thì lấy bộ này đi." Ôn Dư mặt không đổi sắc lại nói với nhân viên bán hàng: "Giúp tôi gói lại, cảm ơn!"

Ai cũng không biết rằng nhịp tim của Ôn Dư đang đập mạnh như đánh trống.

Ngay cả bản thân cô cũng đang nghĩ: “Ôn Dư, mày thay đổi rồi.”

Ngày trước khi mua quà tặng bạn trai, đa phần đều chọn khuy măng sét cao cấp hoặc thắt lưng da.

Còn bây giờ mua quà tặng bạn trai, tâm trí toàn những suy nghĩ không đứng đắn.

Giấu tất chân đi một cách cẩn thận, Ôn Dư làm như không có việc gì kéo cánh tay của Tống Tri Tân, hỏi: “Mẹ, mẹ có tham dự buổi tiệc ngày mai không?”

Tống Tri Tân: “Mẹ đi để làm gì? Bạn bè của anh con chúc mừng nó trở về, một người trung niên như mẹ đi theo các con chơi cũng không có gì vui.”

Ôn Thanh Hữu đi được bốn năm tháng, lần này trở về được những người bạn nhiệt tình tổ chức cho anh ấy một bữa tiệc mừng.

Tống Tri Tân nhìn Ôn Dư: "Con đi theo chơi đi."

Thực ra nếu không đi tham dự tiệc mừng thì Ôn Dư thấy cũng không sao cả, nhưng mấy ngày nay cô thấy Ôn Dịch An hình như có chuyện muốn nói với Tống Tri Tân mà vẫn chưa tìm được cơ hội hai người ở riêng, nên cô âm thầm muốn tạo cơ hội cho ông một lần.

"Vậy được rồi." Ôn Dư mím môi, nói: "Con đi với anh."

Bởi vì vội vàng mua vé, chỉ có chuyến bay nối chuyến nên Tưởng Vũ Hách đến New York lâu hơn so với bình thường bảy tiếng.

Khi máy bay hạ cánh đã là sáu giờ tối ở New York.

Tưởng Vũ Hách không định dựa vào sự xuất hiện đột ngột của anh để mượn cớ sống trong nhà của Ôn Dư, trước tiên anh trở về nhà của cha mẹ mình ở Upper Manhattan, nhưng không có ai ở nhà, sau khi gọi điện thoại anh mới biết là hai vợ chồng đang đi nghỉ mát vẫn chưa về.

Sau khi cất hành lý, Tưởng Vũ Hách lấy ô tô của cha mình từ gara, lái xe tìm địa chỉ của Ôn Thanh Hữu.

Khi đèn bật sáng, màn đêm ở New York tràn ngập sự quyến rũ, chạy xe qua từng dãy nhà chọc trời, Tưởng Vũ Hách tưởng tượng ra cảnh gặp lại Ôn Dư trong tâm trí.

Thật khó có thể tin được một người luôn hờ hững với tình cảm như anh vậy mà lại có thể vì một người con gái mà không ngại đường xá xa xôi đến đây.

Thực ra kết quả như vậy lẽ ra đã được định từ ban đầu khi anh vì cô liên tục sửa đổi các nguyên tắc mấu chốt.

Dòng xe cộ tấp nập dần chuyển sang thưa thớt, con đường cũng rẽ vào một vùng ngoại ô vắng vẻ yên tĩnh, khi một mảng lớn cỏ cây xuất hiện trong tầm nhìn, Tưởng Vũ Hách biết rằng mình càng ngày càng đến gần Ôn Dư rồi.

Quãng đường giữa bọn họ đã đi quá lâu rồi, cho nên hiện tại anh không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa.

Anh chỉ muốn gặp được cô, gặp cô ngay lập tức.

Cứ đi theo bản đồ, cuối cùng thì xe của Tưởng Vũ Hách đã dừng ở cổng biệt thự vào khoảng bảy rưỡi.

Bên trong đèn sáng rực rỡ, sau khi dừng xe, anh không tùy tiện quấy rầy, trước khi bước vào anh gọi điện thoại cho Ôn Dư trước.

Nhưng chờ hồi lâu vẫn không có người trả lời.

Không có cách nào khác Tưởng Vũ Hách chỉ có thể xuống xe và gõ cửa.

Sau ba tiếng gõ thì một người phụ nữ trung niên trông hơi giống Ôn Dư đi ra mở cửa, bà nhìn Tưởng Vũ Hách nhưng lúc đầu vẫn chưa nhận ra anh là ai, ngay lập tức nên dùng tiếng anh trôi chảy hỏi anh đang tìm ai.

Tưởng Vũ Hách nhìn một cái liền nhận ra đây hẳn là mẹ của Ôn Dư, gật đầu nói: "Cháu chào bác gái, cháu tìm Ôn Dư."

Vừa nói như vậy thì Tống Tri Tân dừng lại một lúc, nhanh chóng nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt hình như là bạn trai trong lần gọi video hôm đó của con gái mình.

Bà có chút ngạc nhiên, không thể tin được thế mà người đàn ông này lại theo con gái đến New York, hỏi: "Cháu là cậu Tưởng?"

Tưởng Vũ Hách còn chưa kịp phản ứng lại thì Ôn Dịch An từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tưởng Vũ Hách thì kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

"Sao cậu lại đến đây?"

Như vậy thì quá rõ ràng rồi.

Tống Tri Tân lập tức mời người vào trong nhà: "Mau vào ngồi chơi, Dư Dư không ở nhà, con bé ra ngoài với anh trai rồi."

Tưởng Vũ Hách vốn dĩ đã bước vào nhà được mấy bước nhưng nghe xong câu đó thì dừng lại nói: "Em ấy ra ngoài rồi ạ?"

"Đúng vậy, đồng nghiệp với bạn của anh trai con bé tổ chức buổi tiệc mừng trở lại cho anh nó, vậy nên Dư Dư cùng thằng bé ra ngoài chơi rồi, cháu ngồi xuống một lát, dì sẽ gọi điện thoại cho con bé.”

"Dạ không cần đâu." Tưởng Vũ Hách ngập ngừng một chút liền nói tiếp: "Dì có thể nói cho cháu biết bọn họ giờ đang tham gia tiệc mừng ở chỗ nào không?

Tống Tri Tân tất nhiên là hiểu rõ, bạn trai của con gái theo từ xa tới đương nhiên là muốn cho con bé ngạc nhiên.

Bà rất hiểu rõ suy nghĩ của những người trẻ tuổi, nói ra địa chỉ bữa tiệc của Ôn Thanh Hữu cho Tưởng Vũ Hách, thật ra thì cũng không xa lắm, đường đi chỉ cách đó 5 km, lái xe qua đó chỉ mất hơn mười phút đã đến rồi.

Tưởng Vũ Hách lịch sự nói lời tạm biệt, trở lại xe.

Không biết là do thời tiết quá nóng bức hay là vì lý do gì khác, vào lúc điều khiển vô lăng khởi động xe, anh vô thức cởi cúc áo sơ mi đầu tiên.

Khoảng bảy tám phút sau đã lái xe tới địa điểm cần đến.

Đây là một quán bar nhỏ nhìn qua tương đối đơn giản, kết cấu bằng gỗ, không gian nhỏ hẹp, đậm chất bầu không khí bản địa nước Mỹ nhưng lại không xa hoa đồi truỵ như hộp đêm.

Tưởng Vũ Hách đẩy cửa vào, trong quán bar đang vang lên tiếng nhạc Jazz sôi nổi, khách khứa đang tự tại thoải mái ngồi trên ghế uống rượu nói chuyện, bầu không khí vô cùng dễ chịu.

Anh nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng không thấy Ôn Dư, ngay cả Ôn Thanh Hữu cũng không nhìn thấy.

Thế là lại đi vào bên trong, sau khi đi được vài mét thì nhìn thấy một khu vực rộng rãi nằm sâu bên trong quán bar có thể chưa được mười người, xung quanh còn có một số tiết mục giải trí.

Mà Ôn Dư lúc này đang đứng ở trong khu giải trí đó chơi phi tiêu.

Dường như cô có vẻ chơi không giỏi lắm, bên cạnh cô còn có một anh chàng đẹp trai da trắng đang rất kiên nhẫn mà nói chuyện với cô.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên Tưởng Vũ Hách nhớ lại lời đêm trước khi rời đi Ôn Dư đã nói với mình: "Em sẽ đi chơi cùng với anh đẹp trai người ngoại quốc khác đó, anh thật sự không để bụng chứ?"

Tưởng Vũ Hách cười nhạo trong lòng một tiếng.

Cô chẳng phải đã sớm lên xong kế hoạch rồi sao, còn thật sự nói được làm được.

Sau khi đứng trong nơi khuất nhìn Ôn Dư vài phút thì Tưởng Vũ Hách cũng bước đến.

Tiệc mừng Ôn Thanh Hữu trở lại quả thực là một bữa tiệc tụ họp đơn giản giữa những người bạn, do chính tay bạn thân nhất của anh ấy - Aarn sắp xếp, tổng cộng chỉ có bảy tám người đến.

Nhưng họ đều là đàn ông.

Sự xuất hiện của Ôn Dư khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa ngoài ý muốn, cả hội trường từ việc tiếp đón Ôn Thanh Hữu trở về chuyển thành tò mò hỏi thăm Ôn Dư.

Trong lúc này, người bạn thân nhất của Ôn Thanh Hữu cũng là người năng động nhất chính là Aarn, anh ta cực kỳ phấn khích.

"Thật không ngờ cậu lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy."

"Em ấy giống như nữ thần của tớ."

"Em ấy cười lên rất quyến rũ."

"Oh, hình như em ấy gặp phải rắc rối rồi, đây chẳng phải là sở trường của tớ sao?"

Aarn thấy Ôn Dư không biết chơi phi tiêu đã tự nguyện trở thành tình nguyện viên hướng dẫn cô, nhưng ngay lúc này Ôn Thanh Hữu nhắc nhở anh ta:

"Này!"

"?"

"Em ấy có bạn trai rồi."

"..."

Aarn dừng lại một giây, nhún vai nói: "Tớ chỉ muốn dạy em ấy chơi phi tiêu thôi."

Ôn Thanh Hữu cũng không nói nữa, buông ly rượu xuống đi về phía bên cạnh: "Tớ đi vệ sinh một lát."

Sau khi anh ấy đi, Aarn có chút bực bội mà uống một ly rượu, sau đó đi về phía Ôn Dư, một bên hỏi thăm, một bên dạy cô cách cầm phi tiêu và làm thế nào để bắn trúng hồng tâm một cách chính xác.

"Yô! Nhìn anh nè!" Mặc dù biết cô gái xinh đẹp đáng yêu này đã có bạn trai rồi nhưng Aarn vẫn muốn thể hiện sức hấp dẫn của bản thân một lúc trước mặt cô.

Anh ta nhận lấy phi tiêu, chuẩn xác nhắm vào bảng phi tiêu ném tới.

Một ném này của anh ta mặc dù không trúng hồng tâm nhưng khoảng cách tới hồng tâm cũng chỉ có vài milimet.

Ôn Dư rất tán thưởng mà nói vài câu khen ngợi, nhưng không ngờ lại khiến Aarn càng thêm nhiệt tình, sau đó cầm một chiếc phi tiêu đưa cho Ôn Dư, nói: "Em có muốn thử lại lần nữa không?"

Ôn Dư không suy nghĩ nhiều nhận lấy, ai biết được sau khi cô cầm lấy phi tiêu thì Aarn đã đứng ngay sau lưng cô, đưa tay ra giống như muốn tự mình dạy cô cách ném phi tiêu.

Lúc nhận thấy tay anh ta sắp chạm tới, Ôn Dư lập tức lùi về sau một bước, đang muốn nói không cần thì phi tiêu trong tay đột nhiên bị người khác lấy mất.

Ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc bước tới trước mặt cô, nhanh chóng kéo cô về phía sau mình.

Sau khi Ôn Dư nhìn rõ là ai thì không thể tin được mà trợn mắt.

"?"

Tưởng Vũ Hách lạnh lùng nhìn Aarn, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo khi bị xâm phạm đến, nhìn nhau hai giây sau, anh nâng tay lên, gần như trong nháy mắt ném phi tiêu đi.

Tách một tiếng, giống như một cơn gió sắc bén lướt sát qua mặt.

Mọi người cùng nhau nhìn xem, thấy ở trung tâm của bảng phi tiêu có thêm một chiếc phi tiêu mới, mà chiếc phi tiêu trước đó do Aarn ném đã trực tiếp bị đập xuống đất một cách mạnh mẽ.

Hiện trường đột nhiên im lặng.

Ôn Dư: "..."

Cảm giác phía sau lưng có chút lành lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play