Ôn Dư cảm nhận được, Tưởng Vũ Hách kéo tay cô khá mạnh.

Cổ tay cô bị đau rồi.

Cứ thế này, Ôn Dư có thể khẳng định tối nay chắc chắn sẽ bị mắng.

Trên đường trở về, Tưởng Vũ Hách cũng không nói lời nào.

Áp suất trong xe thấp đến mức dường như Ôn Dư chỉ thở mạnh một chút cũng có thể nổ tung, đến cả tài xế và Lệ Bạch cũng nhận ra sự bất thuờng của Tưởng Vũ Hách, tất cả mọi người đều im lặng, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Ôn Dư cũng chỉ đành ngậm miệng, không dám bày trò láu cá nữa.

Trở lại khách sạn, Ôn Dư chậm chạp theo sau Tưởng Vũ Hách, vốn muốn sang phòng khác để tránh nổi bật, ai ngờ ý nghĩ vừa nảy lên đã bị chặt đứt.

Lệ Bạch giúp Tưởng Vũ Hách mở cửa phòng, trước khi vào cửa, Tưởng Vũ Hách mới dừng lại một chút, lạnh giọng gọi Ôn Dư lại:

"Vào theo anh."

Ôn Dư: "..."

Một loại cảm giác mãnh liệt truyền đến, chính là cảm giác gió thổi trước cơn giông.

Sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư đứng đó ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học phạm lỗi, tự giác nhận sai:

"Xin lỗi anh, là em ham chơi, làm cho anh phải lo lắng."

Người đàn ông không nói gì, chỉ cởi áo khoác ra, đứng trước chiếc cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô.

Sự im lặng của anh khiến Ôn Dư càng chột dạ hơn.

Ôn Dư mím môi, thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Em bảo đảm lần sau sẽ không... Anh ơi, em xin lỗi mà."

"Lần sau?" Tưởng Vũ Hách xoay người lại, thanh âm đột nhiên cao lên vài phần, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, dọa Ôn Dư giật mình: "Em cho rằng bản thân còn có lần sau à?"

"..."

"Em dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ lo lắng cho em?"

"Có phải em cảm thấy mình rất quan trọng không?"

"..."

Lời này tuy khó nghe, nhưng Ôn Dư biết hôm nay cô thật sự đã sai rồi, đành thừa nhận.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu: "Em xin lỗi."

Nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn không hài lòng.

"Em bao nhiêu tuổi rồi mà hành động còn không biết chừng mực như vậy?"

"Cầu Vọng Giang có một quầy phục vụ, em lạc Lệ Bạch mà không biết đi tìm trợ giúp? Không biết nhờ nhân viên phục vụ giúp em phát loa tìm người à?"

"Em nghĩ anh có nhiều thời gian lắm phải không."

"Em nghĩ anh cũng nhàn rỗi như em à?"

"Đến đứa trẻ ba tuổi gặp chuyện còn biết đi tìm cảnh sát, trong đầu em nghĩ gì vậy? Em không biết bấm ba số 110(1) à? Nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai là leo lên xe anh ta, em ngây thơ hay là ngu xuẩn thế?"

"Em bị mất trí nhớ chứ có phải mất trí đâu!"

Những lời này nói ra, đều là nhằm vào Ôn Dư.

Cô im lặng lắng nghe, khẽ cắn m.ôi dưới, lồng ngực truyền đến tiếng hít thở dồn dập.

Tưởng Vũ Hách không nhìn được biểu cảm của cô nên đã tạm ngừng lại, cởi bỏ chiếc cà vạt rồi ném sang một bên, sau đó quay lưng lại với cô.

Anh cũng không biết tại sao mình lại mất bình tĩnh đến thế.

Ban đầu Lệ Bạch báo với anh không thấy Ôn Dư đâu, anh không hề có phản ứng lớn như vậy. Thậm chí trong tích tắc, anh còn thoải mái nghĩ rằng biến mất thì thôi, dù sao anh cũng muốn trút bỏ gánh nặng này từ lâu rồi.

Nếu Ôn Dư có thể tự quay về thì đó là do trời cao an bài, còn nếu không trở lại, thì cứ coi như là chưa từng gặp cô đi.

Nhưng khi anh ngồi trên xe, vờ như không có chuyện gì để tham gia bữa tiệc tối, anh lại cảm thấy hụt hẫng, phiền muộn trong lòng, cả người bất an như có thứ gì đó cào vào, anh không còn cách nào khác đành quay lại.

Anh bỏ qua mọi việc, gọi điện cho chú Hà trước, dù sao chú ấy cũng là người duy nhất có số điện thoại của Ôn Dư. Nhưng mấy ngày nay chú Hà đã nghỉ phép đưa gia đình về quê chơi, không biết là do tín hiệu không tốt hay là không mang điện thoại theo, cho dù gọi rất nhiều cuộc, nhưng đều không liên lạc được.

Tưởng Vũ Hách đành đích thân đến cầu Vọng Giang.

Đã kiểm tra camera, nhưng không thu hoạch được gì. Dọc theo con đường từ cầu Vọng Giang đến khách sạn để tìm kiếm, nhưng cũng không thành công.

Ôn Dư biến mất như không khí vậy.

Anh không thể giải thích rõ cảm xúc của mình khi đó, đúng là có không vui, có tức giận, nhưng anh không muốn thừa nhận sự lo lắng đang len lỏi giữa hai loại cảm xúc này.

May mắn thay, trong lần cuối cùng tìm kiếm trước khi báo cảnh sát, anh đã nhìn thấy Ôn Dư.

Khoảnh khắc ấy, lòng anh bỗng nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Nhưng sau khi xuống xe anh phát hiện, cô được một người đàn ông lạ mặt đưa về. Người đàn ông đó mặc sơ mi trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng.

Cô từng nói mình thích kiểu hình này.

Cô gái ngu ngốc này không chỉ lên xe của một người đàn ông xa lạ mà còn muốn trao đổi WeChat với anh ta, dường như không biết xã hội này nguy hiểm như thế nào hay liệu người đàn ông kia có dụng ý gì.

Nghĩ đến đây, Tưởng Vũ Hách lại càng cáu kỉnh hơn, anh quay người, nhìn Ôn Dư không nói được lời nào:

"Anh rất bận, lần sau còn như vậy, em có thể đi luôn, không cần quay lại làm phiền anh đâu!"

Trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, Ôn Dư im lặng một hồi lâu.

Đột nhiên, cô đưa tay lên lau mặt.

Miếng dán vết thương ở mũi cũng theo đó mà rơi xuống.

"Em sẽ rời đi ngay." Cô buồn bã nói.

Lúc này Tưởng Vũ Hách mới phát hiện, không biết từ khi nào, trên mặt Ôn Dư đã giàn giụa nước mắt, nước mắt thấm ướt cả miếng dán vết thương, chỉ cần gạt nhẹ một cái đã rơi xuống.

Không phải Ôn Dư chưa từng khóc trước mặt anh, chỉ là mỗi lần khóc đều sẽ làm mình làm mẩy, khóc đến mức muốn cho cả thế giới biết là mình bị oan.

Hoàn toàn khác với hiện tại.

Loại yên lặng này, nước mắt rơi xuống làm cho bộ dạng nóng giận của Tưởng Vũ Hách cũng phải lạnh đi.

Giống như một chậu nước bất ngờ dội xuống, khiến cho mọi ngọn lửa đều bị dập tắt.

Anh có chút bực bội, lấy ra một điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, một lát sau mới quay sang nhìn cô: "Em cảm thấy chút thủ đoạn này lúc nào cũng có tác dụng à."

… Đúng vậy.

Ôn Dư nghĩ trong lòng.

Nhưng hôm nay cô không chỉ nâng cấp chiêu "nước mắt cá sấu"(2) mà còn chuẩn bị sẵn những mánh khóe khác.

Ôn Dư nghẹn ngào, bả vai khẽ run lên, từ trong túi xách lấy ra một bức tượng nhỏ bằng đất sét mà cô đã mua ở chợ vào buổi chiều…

"Thật ra em đến cầu Vọng Giang là để mua cái này."

Tưởng Vũ Hách: "..."

"Nếu anh muốn em đi thì em sẽ đi." Cô thút thít: "Cái này tặng cho anh, coi như là cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho em."

Lại lau nước mắt: "Hi vọng anh luôn bình an vô sự."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Để lại một bóng lưng lặng lẽ, bi thương.

Cánh cửa đóng lại và mọi thứ xung quanh cũng trở nên yên ắng.

Tưởng Vũ Hách đứng đó, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn bối rối trước sự việc xảy ra đột ngột này.

Cảm giác đó giống như lái một chiếc xe bán tải đi qua những con đồi ngoằn ngoèo, bùn đất văng lên khắp nơi, khói phủ mù mịt, bỗng phanh gấp một cái, cả ngọn đồi lại biến thành một đồng bông mềm mại, khiến cho tất cả động cơ đều bị lún xuống.

Bức tượng đất trong tay anh đã biến chiếc xe bán tải thành một chiếc máy kéo không hề có lực công kích.

Sau khi cảm xúc mãnh liệt phai nhạt, chỉ còn lại sự bất lực sâu sắc.

... Anh càng thấy phiền muộn hơn.

Anh nhíu mày, đặt bức tượng bằng đất sét lên trên bàn, gọi Lệ Bạch tới: "Người đâu rồi."

Lệ Bạch chỉ sang bên cạnh: "Ở phòng bên."

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu, cáu kỉnh của Tưởng Vũ Hách, Lệ Bạch không nhịn được đành đứng ra giải thích: "Cô ấy nhìn thấy một gian hàng bán tượng đất sét ở trong chợ, nên đã đến hỏi ông chủ xem có kiểu nào trông giống anh em không, nói là muốn mua tặng cho anh mình... Tôi cảm thấy, cô ấy thật sự quan tâm đến người anh trai như ngài."

"Hơn nữa lúc đó trong chợ thật sự rất đông, cô ấy đâu cố ý tách ra, lại không thạo đường, bị lạc mất cũng là chuyện thường tình, giờ cũng đã quay về rồi, ngài đừng mắng cô ấy nữa."

Tưởng Vũ Hách đang nhắm mắt chợt mở ra, dừng một chút: "Tôi mắng cô ấy?"

??

Tôi đứng ở cửa còn nghe thấy đó ngài.

"Vẫn ổn mà, chỉ là thanh âm hơi lớn một chút thôi." Lệ Bạch vẫn biết giữ mặt mũi cho chủ: "Ngài cũng vì lo lắng cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu thôi."

"..."

Tưởng Vũ Hách im lặng, châm điếu thuốc đã lấy ra, nhưng chỉ giữ lấy nó chứ không hút.

Anh vẫn đang nhìn bức tượng đất sét trên bàn.

Một lát sau anh lắc đầu, thúc giục Lệ Bạch với vẻ bất lực: "Đi xem cô ấy thế nào."

"Được."

Sau khi Lệ Bạch rời đi, Tưởng Vũ Hách ra ban công hút một điếu thuốc.

Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng anh hiểu rõ anh cũng có trách nhiệm với việc Ôn Dư đi lạc.

Trước đó Ôn Dư xin số của anh, anh đã từ chối.

Nếu lúc đó anh để ý hơn một chút, để lại số cho cô, hoặc là cho cô một ít tiền phòng thân, thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Làn khói làm mờ đi cảnh đêm trước mặt Tưởng Vũ Hách, anh nhả ra hai hơi, theo bản năng nhìn sang bên trái.

Ôn Dư ở ngay bên cạnh.

Nhưng bây giờ rèm cửa đã được đóng lại, chỉ còn một chút ánh sáng lọt ra.

Không biết cô đang làm gì nữa.

Lúc này, Lệ Bạch lại gõ cửa đi vào: "Thưa ngài, chuyện là... Cô ấy đang thu dọn đồ đạc, nói là muốn rời đi."

"?" Tưởng Vũ Hách đứng thẳng người, kẹp điếu thuốc lại, mắng một câu rồi nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh.

Mà ở phòng bên cạnh…

Ôn Dư đang đứng sau cửa, chăm chú nghe ngóng động tĩnh.

Sau khi bị dạy dỗ ở phòng bên cả buổi, Ôn Dư đã ý thức được rằng, lần này anh thật sự nổi giận rồi. Bao thuốc nổ lần này khác với mọi khi, thậm chí còn mạnh hơn cô dự đoán.

Nếu không nhanh chóng hòa hoãn, có lẽ đến ngày mai người đàn ông này cũng chưa hết giận.

Chiêu dùng nước mắt tuy đã cũ, nhưng vẫn có hiệu quả, đặc biệt là với anh.

Sau đó lại chơi bài tượng đất nhỏ để đánh vào lương tâm của anh, Ôn Dư không tin người đàn ông này còn có thể nổi giận.

Rất nhanh sau đó, Ôn Dư đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, hai tiếng bước chân luân phiên đi tới.

Cô lập tức quay trở về giường, quấn chặt mình trong chăn rồi tỏ ra tự kỉ.

Ba giây sau, Tưởng Vũ Hách đã bước vào chiến trường.

Anh liếc nhìn căn phòng trước, thấy vali đã được lôi ra và mở ra, bên trong có vài bộ quần áo vương vãi.

Lại nhìn sang, thấy người đang trốn trong chăn.

Tưởng Vũ Hách nhíu mày: "Em lại muốn làm gì?"

Ôn Dư im lặng, trốn ở bên trong không nói lời nào.

Tưởng Vũ Hách cảm thấy bất lực, thử vươn tay ra kéo chăn: "Ra đây."

Anh động tới đâu, Ôn Dư liền kéo tới đó, cô phòng bị rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không mở miệng ra.

Thấy sắc mặt Tưởng Vũ Hách ngày càng u ám, Lệ Bạch vội ho một tiếng:

"Thưa ngài."

Câu nhắc nhở này, vừa sâu xa mà lại kịp thời.

Tưởng Vũ Hách thu lại bàn tay đang vươn ra của mình.

Dừng một chút, lại ngồi xuống mép giường.

Có phần bất lực.

"Đã tối rồi em còn muốn đi đâu." Giọng điệu rõ ràng đã dịu đi.

Được rồi.

Ôn Dư khẽ mím môi, sau đó định thần lại, diễn tròn vai một người em gái đáng thương bị anh trai mắng mỏ.



"Trước kia anh muốn em làm quen, anh nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng bây giờ anh không chỉ ghét em, mà còn bảo em đi thật xa, không cần quay trở về nữa, em nhiều lần xin lỗi cũng vô ích, nhận sai cũng không có tác dụng gì."

"Em không đi, chẳng lẽ còn ở lại để anh chán ghét sao." Ôn Dư nói xong thì dừng một chút, còn bịa ra một câu: "... Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh muốn đuổi em đi."

Thật ra đây không hoàn toàn là diễn kịch, ở một mức độ nào đó, lời nói của Tưởng Vũ Hách thật sự đã khiến trái tim của Ôn Dư bị tổn thương một chút.

Bây giờ cô chỉ đang phóng đại nỗi buồn đó lên mà thôi.

Tưởng Vũ Hách không ngờ rằng, anh lại bị người kia oán trách lại.

Hơn nữa giọng điệu của Ôn Dư như biến anh thành một kẻ vô tâm, có mới nới cũ vậy.

Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần.

Tưởng Vũ Hách vốn là người cứng rắn, kể cả trong công việc hay là trong cuộc sống cá nhân, anh chưa bao giờ tỏ ra mềm mỏng đối với bất kỳ ai.

Có thể là hơn hai chục năm nay anh đều cứng rắn như vậy, ông trời không nhìn nổi nên đã phái cái đuôi nhỏ này tới cản trở anh, thay đổi anh, liên tục khiêu khích các nguyên tắc của anh.

Căn phòng im phăng phắc, Tưởng Vũ Hách cau mày, thử mấy lần, nhưng vẫn không thể nói ra những lời đó.

"Anh ra ngoài trước đi."

Cứ đứng ở đây thì thật mất mặt quá.

Nhưng Ôn Dư hiển nhiên chưa từng làm trò gì ngột ngạt như chui vào trong chăn thế này, mới có mấy phút đã thấy thiếu không khí, sau khi suy nghĩ một chút, chỉ đành cắt đi một vài phân cảnh, đánh nhanh thắng nhanh.

Cô chỉ có thể chủ động nhường một bước.

Vì vậy, cô thò đầu ra ngoài: "Vậy anh dỗ em một chút thì em sẽ đi ra."

Đột nhiên bị nhìn chằm chằm khiến Tưởng Vũ Hách có chút sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dư không bị che chắn.

Làn da cô trắng sáng, trên sống mũi loáng thoáng một vết thương nhỏ, hàng mi dài đổ xuống đôi mắt, đôi môi đỏ mọng trông rất mềm mại.

Rất đẹp, Tưởng Vũ Hách phải thừa nhận.

Không giống với những nữ diễn viên trang điểm đậm hay phẫu thuật thẩm mỹ trong công ty, cô mang một vẻ đẹp thanh thuần, chỉ nhìn qua cũng thấy được sự cao quý.

Không biết vì sao, anh lại cảm thấy như đã từng gặp qua người này trước đây.

Nhưng chuyện đó là không thể nào.

Tưởng Vũ Hách đã gặp qua thì sẽ không quên, vậy sao có thể không nhớ rõ cô là ai được.

Vậy thì chỉ có thể giải thích rằng, trong mấy ngày này, cô đã dần trở thành một thói quen trong tiềm thức của anh.

Đây cũng là tình huống mà anh không muốn xảy ra nhất...một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, dần trở thành thói quen, mỗi một hành động đều có thể ảnh hưởng đến anh.

Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dư chuẩn bị rụt đầu lại: "Thôi bỏ đi."

Tưởng Vũ Hách lấy lại tinh thần: "..."

Sao có thể gặp được một người phụ nữ như vậy chứ.

Anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài trước khi cô kịp trốn.

"Đã làm sai còn đòi người khác đến dỗ dành, ai chiều em đến hư đốn như vậy."

Ôn Dư vội nhìn lên, nháy mắt một cái: "Anh đó."

Tưởng Vũ Hách: "..."

... Anh đó.

Là anh, tại anh chiều hư em!

Anh nuông chiều em mà giờ lại muốn rũ bỏ trách nhiệm với em à!!

Hai từ mềm yếu lại đáng thương này đã triệt để phá vỡ chút nguyên tắc cuối cùng còn sót lại trong tâm của Tưởng Vũ Hách.



Nơi lộn xộn này đã được dọn dẹp sạch sẽ, một vở kịch lớn lại trở về với bình yên.

Nước mắt đã không rơi vô ích, tượng đất đã không phí tiền mua, chăn cũng không phí công đắp.

Bằng nhiều thủ đoạn, cuối cùng Ôn Dư cũng thắng.

Tuy rằng Tưởng Vũ Hách vẫn lộ ra một bộ mặt đáng ghét, nhưng anh đã bảo Lệ Bạch gọi cho nhà hàng chuẩn bị sẵn món phô mai dừa mà cô yêu thích, theo một nghĩa nào đó, cũng coi như là "Dỗ dành" rồi.

Ôn Dư sao dám tham lam, thấy thời cơ đến, cô nín khóc ngay, cười tít mắt rồi nịnh nọt: "Em biết anh tốt với em nhất mà."

Tưởng Vũ Hách chỉ liếc cô một cái, không có phản ứng gì.

Rõ ràng trước đó anh rất tức giận, cuối cùng vẫn phải quay sang dỗ cô.

Đúng là một tiểu tổ tông.

Lại chỉ biết khóc, mà anh cũng không có cách nào chống lại.

Buổi tối vì đi tìm Ôn Dư mà bỏ bữa ăn, khi trở về lại cãi nhau một trận, cuối cùng mới hòa hoãn, Tưởng Vũ Hách cũng mệt mỏi, đứng dậy nói: "Đến nhà hàng ăn cơm thôi."

Ôn Dư đã ăn ở nhà, nhưng bây giờ vẫn phải kiên trì ăn thêm một lần nữa.

Cũng may giờ cao điểm buổi tối đã qua, trong nhà hàng cũng không có mấy người, cơ hội chạm mặt người quen cũng ít đi.

Bọn họ ngồi vào một bàn ăn cạnh cửa sổ.

Phục vụ đưa thực đơn tới, Tưởng Vũ Hách nhìn thoáng qua rồi hỏi Ôn Dư: "Muốn ăn cái gì."

Ôn Dư cúi đầu giả bộ nghịch điện thoại để tránh mặt phục vụ: "Không cần, em ăn phô mai dừa là được rồi."

Tưởng Vũ Hách cũng không nghĩ nhiều, tùy ý chỉ vài món ăn.

Gọi món xong, anh gõ bàn hai tiếng: "Đưa điện thoại đây."

Ôn Dư: "Để làm gì?"

Thấy cô động tác chậm chạp, Tưởng Vũ Hách liền trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay cô: "Mật khẩu."

"..." Ôn Dư trong lòng nhói lên, cảnh giác hỏi: "Làm gì?"

"Sao, trong điện thoại có bí mật gì à?"

Đúng là có bí mật, nhưng cũng không phải là bí mật lớn gì, chỉ là WeChat của cô lưu mỗi Vưu Hân thôi.

Nhưng Ôn Dư sớm đã ẩn WeChat, không thể dễ dàng tìm ra được.

"Em thì có bí mật gì." Sợ khiến cho Tưởng Vũ Hách nghi ngờ, Ôn Dư đành thản nhiên đáp: "1357246, anh cứ xem đi."

Đây là thói quen đặt mật khẩu của cô, lẻ trước chẵn sau.

Tưởng Vũ Hách điền theo thứ tự, thuận lợi mở được máy. Sau đó nhấn vào giao diện điện thoại, nhập số của mình vào.

Hai giây sau, điện thoại của anh reo lên.

Di động của cô bị ném trở lại: "Lưu số của anh vào."

Ôn Dư ngạc nhiên, theo bản năng trả lời: "Không phải anh nói không trao đổi phương thức liên lạc với em, cũng không có thời gian tán gẫu sao."

Tưởng Vũ Hách cảm thấy xấu hổ trong một giây.

"Em nghĩ rằng anh cho em số là để tán gẫu à."

"..."

"Nếu em không muốn có thể xóa đi."

"..."

Ôn Dư câm miệng.

Là anh muốn cô lưu số của anh đấy, đây là thái độ xin số người khác à?

Ban đầu người nói không cần thiết là anh, bây giờ người đòi lưu số cũng là anh.

Tính khí thật xấu, đúng là khó đối phó.

Tuy rất không cam lòng, nhưng Ôn Dư vẫn phải nhịn xuống cảm giác muốn trở về.

Vẫn là câu nói cũ, phải biết chớp lấy thời cơ.

Dù sao hôm nay cô đã chiếm được ưu thế, việc cần làm bây giờ là phải thỏa mãn lòng hư vinh của Tưởng Vũ Hách, khiến cho anh cảm thấy việc "Dỗ dành" em gái thật là tốt.

Thế là Ôn Dư cúi đầu lưu dãy số, gõ vài chữ rồi chuyển cho Tưởng Vũ Hách xem.

"Như thế này được không?"

Trên màn hình điện thoại hiện ra một cái tên…

"Anh trai yêu dấu"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt, cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm: "Kỳ quái."

Ai cũng nhìn thấy biểu cảm ba phần chán ghét bảy phần thưởng thức trên khóe môi anh khi anh nói ra hai từ này.

Cơn bão qua đi và bầu trời lại sáng.

Vào lúc bức tranh đang hết sức hài hòa, tình cảm anh em đã đạt tới một tầng cao mới thì điện thoại của Lệ Bạch bỗng vang lên.

Gã cầm lên, nhỏ giọng vài câu rồi cúp máy, sau đó nói với Tưởng Vũ Hách:

"Là thư ký Ninh gọi tới, cô ấy nói Triệu tiểu thư đã hẹn gặp tại nhà hàng Mio vào mười một giờ sáng mai, vị trí đã sắp xếp xong hết rồi."

Triệu tiểu thư?

Ôn Dư bỗng nhớ đến lời Lệ Bạch nói, Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành là vì "Việc riêng".

Nhà hàng Mio là một trong những nhà hàng đứng đầu ở Giang Thành, có thể hẹn gặp ở đó, chứng tỏ bữa cơm này rất quan trọng đối với Tưởng Vũ Hách.

Ôn Dư cảm thấy tò mò, không nhịn được hỏi: "Anh ơi, Triệu tiểu thư là ai thế?"

Tưởng Vũ Hách không để ý đến cô.

"Bạn gái?"

"Người trong lòng?"

"Anh tính đi hẹn hò à?"

Cô nói nhiều quá, Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi thản nhiên đáp lại:

"Phải thì sao."

Chú thích:

(1) 110: Số điện thoại khẩn cấp của cảnh sát tuần tra ở Trung Quốc.

(2) Nước mắt cá sấu: Những giọt nước mắt đau buồn giả tạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play