Lúc nghe tin hoàng đế băng hà, Tô Cẩn Sâm... Không đúng, lúc này thái tử điện hạ Tiêu Cẩn Sâm đang ở nội các với bọn người Vân Đại Thành, Trương Thái Lâm thương nghị về đại điển lập trữ.
Chuyện sắc lập thái tử là một việc rất quan trọng của một quốc gia, bây giờ có chiếu thư do hoàng đế viết, Tiêu Cẩn Sâm danh chính ngôn thuận.
Nhưng không ai có thể ngờ đến, Hoàng đế sẽ chết nhanh như vậy!
Lúc nội thị thái giám đến truyền lời, Tiêu Cẩn Sâm đang đứng trước bức bình phong chạm hoa màu đỏ thẫm, nghe tùy tùng nói xong, hắn nghiêng đầu nói với học sĩ chấp bút kia: "Ngươi tiếp tục viết..."
Vị quan viên chấp bất kia ngẩn người, Tiêu Cẩn Sâm đã xoay người qua, nói với các lão trong nội các: "Từ xưa sắc lập thái tử, nếu như thái tử đã đến nhược quán, sẽ sắp lập thái tử phi cơ nhau, cô tuổi nhỏ mất mẹ, nếu không phải có cha mẹ nuôi ân cần dạy bảo, sẽ không có như ngày nay, cừu có ân quỳ cho bú, quạ có nghĩa trả lại ân tình, công ơn dưỡng dục không có gì có thể đền đáp được, cô nguyện lập đích trưởng nữ thừa ân hầu phủ của Tô Chính làm thái tử phi, để trả lại ơn nuôi dưỡng."
"Cái này..." Một đám đám đại thần nghe lời này xong, từng người trợn mắt hốc mồm, nhưng lời của Tiêu Cẩn Sâm, mỗi câu đều chân thành tha thiết, lại không cho bọn họ có thể tìm ra một lý do phản bác được, cũng càng không có gì không hợp với tổ chế.
"Thái tử điện hạ, bệ hạ vừa mới băng hà, thái tử điện hạ sắc lập thái tử phi, chỉ sợ không đúng lúc?" Vân Đại Thành lâm trận phản chiến, trong lòng lại có suy nghĩ riêng, chẳng qua chỉ muốn giúp đứa cháu gái tài mạo song toàn giành lấy một danh phận, nhưng Tiêu Cẩn Sâm tùy tiện sắc lập thái tử phi như thế này, sợ là có rất nhiều người đều sốt sắng.
"Có cái gì không đúng lúc? Trưởng nữ thừa ân hầu phủ tuổi vẫn còn nhỏ, chờ đến lúc đại hôn của cô, đã sớm qua chuyện để tang hoàng đế." Tô Cẩn Sâm quay đầu nhìn thoáng qua Vân thủ phụ, chậm rãi nói: "Cô cứ tưởng, hoàng thất khó khăn, cô sớm ngày sắc lập thái tử phi, kéo dài dòng dõi, đây mới là quan trọng nhất, chư vị nghĩ như thế nào?"
"Thái tử điện hạ nói rất đúng!" Trương Thái Lâm khom lưng nói: "Đích trưởng nữ thừa ân hầu phủ, con nhà hầu tước, được dạy lễ nghi chuẩn mực, tính cách thùy mị, quả thật là một ứng tuyển tốt cho vị trí thái tử phi, thái tử điện hạ báo đáp ơn nuôi dưỡng, là một người hiếu thuận, chính là vận may cho quốc gia."
Tiêu Cẩn Sâm nghe ông ta nói xong, chỉ gật đầu một cái, quay sang Trương Thái Lâm và nói: "Trương đại nhân nói rất đúng, có điều trong nội các lúc này, tư lịch người vẫn còn thấp, phải thỉnh giáo thủ phụ cùng với thứ phụ, cô cũng biết đến lời thật thì khó nghe."
Vân Đại Thành cả người tóc trắng râu bạc nghe vậy, thì hai gò má đều ửng hồng, một đôi lông mày trắng bệch nhíu lại. Đột nhiên ông ta nghĩ đến một năm kia, sinh nhật bạn già của hắn, chính là vị thái tử điện hạ này, đã bố trí một cái bẫy ở Vân gia, bao lấy thế tử An quốc công, đem Vân gia bọn họ ra làm cây thương.
Thời điểm đó Tiêu Cẩn Sâm, chẳng qua là một con cháu thế gia Hầu phủ không có danh tiếng gì.
Ông ta đã già rồi... Một đời vua một đời thần, trên đời này chưa bao giờ có chuyện vĩnh viễn trường thịnh.
"Lão thần sợ hãi, thái tử điện hạ hiếu thảo, kế sách hoàn hảo toàn vẹn cho hai bên, chúng thần xin nghe theo ý chỉ của điện hạ." Mây Đại Thành mở miệng nói.
Tiêu Cẩn Sâm đã thấy lão hồ ly này chịu thả ra rồi, khẽ nhướng mày lên, cong môi nói: "Nếu đã như thế, vậy còn xin lão thủ phụ sắc lập chiếu thư thái tử phi."
——
Lại nói Tô lão thái thái nghe nói có người trong cung đến, vội vàng hỏi bà tử đến truyền lời: "Người nào từ trong cung đến? Họ nói cái gì?"
Bà tử kia một đường chạy đến đây, lúc này thở hồng hộc, thấy lão thái thái hỏi mình, hít một hơi nói: "Có một đội người đến, cầm đầu là gã sai vặt A Phúc của đại thiếu gia nhà ta, không đúng, là gã sai vặt A Phúc của thái tử điện hả, chỉ nói..."
"Nói cái gì?" Từ thị cũng không nhịn được mà hỏi.
"Nói... Thái tử điện hạ nói... Trong cung sự xảy ra nhiều chuyện, ngài ấy không phân thân ra được, nên đã sai người về trước để báo một tiếng bình an cho lão thái thái và phu nhân, và hai ngày nữa sẽ về phủ bái kiến..."
Tô lão thái thái nghe bà ta nói đến đây, cũng không thấy hài lòng lắm, ai ngờ người kia thở hổn hển vì mệt, hít một hơi rồi nói tiếp: "A Phúc còn nói..."
"Còn nói cái gì?" Lão thái thái sốt ruột đến mức giậm chân.
Đôi mắt bà tử lén nhìn qua phía Tô Hiểu Nguyệt, bịch một tiếng quỳ xuống nói: "A Phúc còn nói, lễ bộ đang dự thảo chiếu thư sắc lập tam tiểu thư nhà ta làm thái tử phi, muốn nhà ta chuẩn án dài bát hương để tiếp chỉ!"
"Ngươi nói cái gì!" Lúc này đến phiên Từ thị kinh ngạc!
Không phải bà ta vừa mới lên làm dưỡng mẫu thái tử sao? Nhanh như vậy... Đã sắp biến thành nhạc mẫu rồi?
"Không phải..." Từ thị hoàn toàn không thể tin tưởng tin tức, không nhịn được mà nói: "Có phải ngươi đã nghe lầm không? Đại thiếu gia muốn sắc phong Tam tiểu thư làm Thái Tử Phi? Sao lại có thể như vậy chứ? Bọn họ chính là huynh muội đó!"
"Vốn dĩ bọn họ không phải là huynh muội ruột, có gì mà không thể?" Lúc này Tô lão thái thái mới thật sự hài lòng, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hiểu Nguyệt còn đang trố mắt, liền cầm lấy mu bàn tay của nàng rồi nói: "Kiều Kiều, con có nghe thấy không, huynh trưởng con muốn con làm thái tử phi!"
Tô Hiểu Nguyệt giống như bị một chiếc bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống làm cho choáng, đến bây giờ cũng còn chưa hoàn hồn, nhưng Từ thị lại rất kinh ngạc: "Kiều Kiều, con phải làm thái tử phu dó! Vậy mà nhà ta lại sinh ra một thái tử phi?"
"Mẫu thân, không phải huynh trưởng đã nói... Muốn giới thiệu đồng môn của huynh ấy cho con sao?" Tô Hiểu Nguyệt thật vất vả mới nói ra được một câu.
"Đứa nhỏ ngốc, vậy là ngươi huynh trưởng đùa ngươi đây, hắn xưa nay là thế nào đối ngươi, chính ngươi liền nhìn không ra đến?" Tô lão thái thái nhìn dáng vẻ của Tô Hiểu Nguyệt, nhịn không được bật cười nói: "Hắn nha, chỉ sợ là vẫn luôn có mưu đồ với con, chỉ đợi đến hôm nay thôi!"
"Tổ mẫu..." Lập tức Tô Hiểu Nguyệt đã có hơi hoảng rồi, nhưng sau khi bối rối, lại cảm thấy có chút tức giận, vậy mà trước đó Tô Cẩn Sâm đã đối xử với mình như vậy...
Hắn đã thực sự cất giấu những tâm tư đó... Lại không hề nói chữ nào cho nàng biết!
Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy mình tức sắp nổ phổi!
Nàng nhíu mày một cái, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cắn răng nói: "Con không muốn làm thái tử phi gì đó, muốn làm thì mọi người làm đi!"
Mặc dù lời này của Tô Hiểu Nguyệt là lời nói lẫy, nhưng nếu mà thái giám truyền chỉ đến, nàng không chịu ra ngoài tiếp chỉ, nếu mà bị truyền ra ngoài, sợ là sẽ thành chủ đề nói chuyện của đám trà dư tửu hậu ở kinh thành sau mỗi bữa tối.
Tô lão thái thái cũng không đoán trước sẽ có một màn như thế, nhưng cháu gái nhà mình, nàng không đau lòng thì ai đau lòng đây?
Suy bụng ta ra bụng người suy nghĩ một chút, trải qua mấy ngày nay, mặc dù Tô Hiểu Nguyệt chẳng hay biết gì, nhưng xác thực cũng đã chịu không ít ủy khuất.
Đứa cháu trai tiện nghi của bà ta kia không phải là kẻ hiền lành gì, sợ là lén khi dễ Tô Hiểu Nguyệt không ít. Bà ấy thân là tổ mẫu, bây giờ nếu không ở bên cạnh làm chỗ dựa cho nàng, khó tránh khỏi làm cho nàng nghĩ là hầu phủ thấy sang muốn bắt quàng làm họ, không quan tâm đến hạnh phúc của nàng.
Lão thái thái nghĩ nghĩ, chỉ mở miệng nói với bà tử kia: "Ngươi ra ngoài thông báo cho A Phúc một tiếng, nói chúng ta đã biết, mời hắn ta vào cung truyền lời... Liền nói... Thái tử điện hạ vừa mới nhận tổ quy tông, sắc phong làm thái tử, chỉ sợ hiện nay công vụ bề bộn, chuyện sắc phong thái tử phi... Có thể hoãn lại một chút."
"Tổ mẫu..." Tô Hiểu Nguyệt nghe lão thái thái nói như vậy, trong lòng mới thấy tốt hơn một chút, ủy khuất hít mũi một cái, bàn tay nhỏ siết chặt lại.
Dựa vào cái gì mà người kia cứ thích làm theo ý mình? Còn lấy danh nghĩa “Trả nợ”, suốt ngày khi dễ nàng!
"Ôi..." Từ thị nhìn bà tử kia ra ngoài, ngược lại là nóng nảy, chỉ hoảng hốt vội nói: "Lão thái thái... Cái này... Cái này... Cái này không được tốt lắm?" Bây giờ đứa con trai tiện nghi của bà ta cũng làm Thái tử... Bà ta cũng không dám ngang ngược nữa...
"Ta tự có chủ trương." Tô lão thái thái nhìn gương mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng của Tô Hiểu Nguyệt, lạnh nhạt nói.
——
Ngoại trừ A Phúc, mấy tên thái giám cùng đi theo truyền chỉ nghe theo thấy bà tử kia nói, vẻ mặt đều kinh sợ, chưa từng nghe nói có nhà nào dám từ chối tiếp thánh chỉ, Tô gia này thật sự là một nhà quý tộc thanh lưu trong kinh thành.
Trước đó bọn họ đã nghe qua lời đồn, vị thừa ân hầu phủ này tình nguyện đầu mang nón xanh, để bảo toàn một tia huyết mạch của Thụy vương, có thể thấy được người Tô gia này, đúng là có mấy phần cốt khí, nếu không... Sẽ không đặt chuyện tốt này ở trong lòng?
Nhưng trong lòng A Phúc biết rất rõ, đại tiểu thư này nha, không chừng là đang tức giận Tiêu Cẩn Sâm.
Hắn ta trở về cung, liền chạy không ngừng về hướng ngự thư phòng, Tiêu Cẩn Sâm đang xử lý chính vụ ở ngự án.
Tang sự của hoàng đế phải làm sao bây giờ, lập trữ đại điển bị hủy bỏ, trực tiếp đổi thành đại điển đăng cơ, nội các dâng tấu chương phế truất Trịnh thái hậu, từng mục một đều phải xử lý.
Hơn nữa hoàng đế lười biếng xử lý chính vụ, mấy tấu chương trên bàn án đã cao hơn mấy thước.
"Đem những tấu chương này đến nội các, bọn người Trác Vân Đại Thành, Trương Thái Lâm, dựa theo các bộ mà phân phát xử lý, lệnh cho Lễ bộ ngày mai phân phát báo tang đến các nơi, chiêu cáo cả nước nay bên trên đã băng hà."
Tiêu Cẩn Sâm căn dặn đâu vào đó xong, thái giám đứng đầu nhận lệnh, lui ra phía sau hai bước, hắn ta ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy A Phúc từ ngoài tiến đến.
"Đã làm xong chuyện hầu phủ?" Tiêu Cẩn Sâm đang múa bút thành văn, ngay cả lông mày cũng không hề nhướng lên.
A Phúc lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ hít một hơi, đoán chừng Tiêu Cẩn Sâm sẽ không tức giận, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Lão thái thái nói, điện hạ công vụ bề bộn, chuyện sắc phong thái tử phi, có thể chậm mấy ngày."
"..." Tiêu Cẩn Sâm dừng cái bút trong tay lại, ngẩng đầu hỏi: "Lão thái thái chính miệng nói sao?"
"Là bà tử truyền lời nói." A Phúc nói: "Nô tài không có gặp được lão thái thái, bà tử kia cũng mơ hồ... Tóm lại... Đó chính là ý tứ của bên trong hạc thụy đường."
Tiêu Cẩn Sâm đã vài ngày không gặp Tô Hiểu Nguyệt rồi, nghĩ tới nàng thì trái tim lại trở nên mềm mại, mọi chuyện đều thuận lợi ngoài sự định của hắn, vốn dĩ cho rằng Vĩnh định hầu sẽ cho đám người đến ngoài cung sinh sự, lại không ngờ đến cả bóng người cũng không gặp, có thể thấy được ông trời cũng đứng về phía hắn.
"Truyền ý chỉ của cô, đến lễ bộ mang chiếu thư sắc phong thái tử phi lên đây, cô muốn đích thân về Hầu phủ truyền chỉ."