Thiếu nợ luôn luôn cần phải trả!
Tô Hiểu Nguyệt cam chịu nhắm con mắt lại, định ngậm đắng nuốt cay, hơi thở người kia cũng đã đập vào mặt. Cảm giác ẩm ướt trên cánh môi làm cho nàng kinh sợ mở mắt ra, Tô Cẩn Sâm nhân cơ hội cắn môi nàng.
"A..." Nàng muốn phản kháng nhưng lại không thể, trong lòng vừa ủy khuất vừa ảo não, lại có một loại cảm giác không thể nói rõ được.
Hai tay bị trói ở sau lưng, Tô Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trên gương mặt. Vốn dĩ đây là người trong lòng mình, tuy là bị ép buộc, nhưng vẫn làm cho máu trong người nàng nóng lên.
Nàng ta thật sự muốn khinh bỉ mình... Tại sao lại bị tấm túi da của Tô Cẩn Sâm này mê hoặc chứ?
Nhưng trên mặt nhưng vẫn là một dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, mày cau lại, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Tô cẩn sâm rốt cục buông lỏng ra nàng, nhìn đôi mắt nàng tràn đầy xuất sắc, cánh môi kiều diễm, khóe miệng còn mang theo một tia lóng lánh, chỉ vươn tay đè lên cánh môi nàng, cố ý nói: "Ngày đó muội cũng cắn ta như vậy, còn làm cho môi ta sưng lên."
Tô Hiểu Nguyệt thực sự muốn chết tại chỗ, lại cảm thấy thực sự khó chịu, hất cằm nói: "Vậy coi như huynh trưởng đã đòi lại rồi, chúng ta từ đây không ai nợ ai!"
Bỗng nhiên Tô Cẩn Sâm nở nụ cười, lòng bàn tay còn vuốt ve trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Vậy phải xem... Muội có ngoan hay không, có nghe lời hay không?"
"Huynh vô sỉ! Ta chính là muội muội ruột của huynh đó!" Tô Hiểu Nguyệt liền lập tức bùng nổ, nhưng nàng vừa động một cái, thứ dưới thân khiến nàng khó chịu, nàng bị dọa đến không dám động.
Tô Cẩn Sâm lại bế nàng lên, đặt nàng lên chiếc giường, cúi đầu nhìn nàng ấy nói: "Lúc muội cắn ta, nhưng có từng nghĩ tới ta là “ca ca ruột” của muội không?"
"..." Tô Hiểu Nguyệt lập tức á khẩu không trả lời được, cúi đầu xuống giống như một con gà trống bại trận.
Tô Cẩn Sâm gần như không nhịn được mà bật cười, chỉ vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Hiểu Nguyệt nói: "Muội thiếu nợ ta, đương nhiên phải từ từ trả."
Muội phải dùng cả đời để trả.
** ** **
Những ngày tiếp theo trôi qua nhanh chóng, Tô Cẩn Sâm vẫn thỉnh thoảng tìm Tô Hiểu Nguyệt "Trả nợ", cho đến giữa tháng ba, hắn tiến cung thi đình.
Chu lão phu nhân lần nữa mang theo hai tôn nữ đến Tô gia.
Bên ngoài hoa mai nở rất đẹp, lão thái thái bảo Tô Hiểu Nguyệt dẫn hai biểu tỷ của mình ra vườn ngắm hoa, Chu lão phu nhân đang ngồi ở hạc thụy đường, ngay cả Từ thị cũng bị lão thái thái đuổi đi.
Chu lão phu nhân là tìm đến Tô lão thái thái làm mai, nhưng bà ta vẫn còn chưa mở miệng, lão thái thái liền nói ngay vào điểm chính: "Bà thông gia, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Sâm ca được ta nuôi lớn như thế, nhưng trong lòng ta rõ ràng, hắn không phải là người của thừa ân hầu phủ ta, chuyện chung thân của hắn, hầu phủ chúng ta không xen vào."
"..." Chu lão phu nhân giật mình, bà ta không ngờ đến vậy mà Tô gia đã biết thân thế của Tô Cẩn Sâm. Vốn dĩ... Bà ta muốn chờ Tô Cẩn Sâm sau khi thân phận lộ ra ngoài, sẽ giúp cháu gái của mình làm mai, lại sợ đêm dài lắm mộng, chờ đến lúc đó, kinh thành còn không biết có bao nhiêu hào môn quý tộc, muốn đem khuê nữ gả cho hắn đâu!
Chỉ có hiện quyết định xong hôn sự, nói không chừng, Chu gia còn có thể chiếm lấy chức vị thái tử phi này.
Tô lão thái thái tiếp tục nói: "Bây giờ bà muốn mai mối, ta lại không làm chủ được, bà là ngoại tổ mẫu của hắn, có lời gì, chờ ca nhi từ trong cung trở về, chính bà nói với hắn."
Chu lão phu nhân bị Tô lão thái thái nói vậy nói tới mặt đỏ tới mang tai, vốn dĩ là Chu gia đuối lý, bây giờ lại muốn được hời, chuyện tốt đó lấy ở đâu ra chứ. Chu lão phu nhân chỉ đứng lên nói: "Bà thông gia, là Chu gia chúng ta gia môn bất hạnh, mới làm cho thừa ân hầu phủ các ngươi thua trận, vấn đề này... Chu gia muôn lần chết cũng không hết tội!"
Tô lão thái thái lại nói: "Nếu mà Sâm ca không phải là dòng dõi của người kia, đây đúng là gia môn bất hạnh, nhưng bây giờ... Mắt thấy Chu gia các ngươi cả họ được nhờ, thừa ân hầu phủ chúng ta lập tức sẽ biến thành trò cười ở kinh thành." Lão thái thái thở dài một hơi, nhắm mắt nói: "Khuê nữ bà mất sớm, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng nhi tử đáng thương của ta vẫn còn ở đây, ngược lại bà hãy nói xem... Ngươi phải bảo hắn ở trong kinh thành sao ngẩng đầu lên được đây?"
Chu lão phu nhân càng là á khẩu không trả lời được... Chỉ sửng sốt nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc đó đính hôn cùng với Tô gia, nhưng mà ai biết ở giữa làm ra loại chuyện này, bà ta cũng đến khi Chu thị xuất giá được hai ngày, mới biết được chuyện này, lúc ấy vẫn chưa có ai biết vị gian phu kia là ai... Vốn dĩ là muốn đánh chết nàng, lại cuối cùng vẫn là không có nhẫn tâm.
"Lúc đầu bà không đến gặp ta, ta cũng là muốn đi tìm bà, không hôn sự của cháu bà, chỉ vì thể diện của đứa con kia của ta." Tô lão thái thái mở miệng nói: "Chuyện đã đến bước này, thì cũng chỉ có thể nói, ngày đó khi con ta biết Sâm ca không phải là con của mình, có điều là nể tình năm đó thụy vương có ân với phụ thân hắn, mới nghĩ đến bảo toàn đường huyết mạch của thụy vương, lúc này mới cưới khuê nữ Chu gia."
Chu lão phu nhân sắc mặt hờ hững, nghe Tô lão thái thái nói như vậy, chỉ là gật đầu rồi nói: "Vâng vâng vâng, bà thông gia nói rất đúng, vốn dĩ chuyện này chúng ta nên bàn bạc rồi quyết định."
Tô lão thái thái thấy Chu lão phu nhân, vừa tiếp tục nói: "Bàn luận xong, cho nên khuê nữ bà gả đến đây, cũng cho nhi tử ta nâng mấy phòng di nương lên, ban đầu cứ nghĩ sẽ giấu diếm nhau cho đến cuối đời, nhưng mà ai ngờ khuê nữ của bà lại không có phúc phận, khó sinh mà chết." Sắc mặt lão thái thái nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn Chu lão phu nhân nói: "Thừa ân hầu chúng ta, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng ta."
Chu lão phu nhân cuối cùng là rơi lệ, cầm khăn đè lên khóe mắt: "Là chính con bé không có phúc phận, lại làm ra chuyện như vậy, cũng là phụ mẫu chúng tôi không có dạy tốt."
Lão thái thái nhìn Chu lão phu nhân thương tâm như thế, cũng là thở dài một hơi nói: "Đây đều là mệnh, nàng ta đã siêu thoát rồi, may mắn để lại đứa bé này, là tốt."
** ** **
Ban đêm Tô Cẩn Sâm liền trở về Hầu phủ, dùng qua bữa tối ở chính phòng, liền bị Tô lão thái thái cho gọi lên Hạc Thụy Đường.
Từ thị nhìn bóng lưng Tô Cẩn Sâm rời đi, thấy Tô Hiểu Nguyệt đang xuất thần, chỉ mở miệng nói: "Hôm nay Chu lão phu nhân tới, lão thái thái đến cả ta cũng mời ra ngoài, chắc là đang bàn luận về hôn sự huynh trưởng con." Từ thị nói xong liền cười, giơ kim khâu trong tay khâu mấy mũi, tiếp tục nói: "Chu lão phu nhân đúng là gấp gáp, ngay cả kết quả thi đình còn chưa có đâu, liền đã đợi không kịp."
"Mẫu thân... Người nói xem, huynh trưởng sẽ có đồng ý không?" Lập tức trong lòng Tô Hiểu Nguyệt hiu quạnh, lại có mấy phần hờn dỗi, cảm thấy hắn có đồng ý hay không thì không có liên quan gì đến mình.
"Vậy phải xem ý của huynh trưởng con." Từ thị ngẩng đầu nói: "Chẳng qua hai vị biểu muội kia của hắn, không phải ta nói..." Trên mặt Từ thị lộ vẻ coi thường, thở dài tiếp tục nói: "Có lẽ ở chỗ nghèo nàn đã quen, ngay cả khuê nữ của nhà quan ngũ phẩm kinh thành cũng không bằng, lần trước tổ mẫu con cho bọn họ mỗi người một cái vòng tay mã não, thấy bọn họ rất là vui."
Từ thị nhắc đến cái này, lại nhớ đến Tô Hiểu Nguyệt đã lấy chuỗi vòng tay mã não của Chu lão phu nhân, nhưng lại chưa hề thấy nàng mang qua, chỉ cau mày nói: "Con cũng vậy, chuỗi tay mã não kia cũng không phải thứ tốt gì, sao đòi lại chứ!"
Nàng còn lâu sẽ nói cho Từ thị biết, nàng chính là muốn chọc tức Chu San mà thôi.
Có điều... Lão thái thái mời Tô Cẩn Sâm đi Hạc Thụy Đường, thật sự là vì hôn sự của hắn sao? Tô Hiểu Nguyệt nhíu mày lại.
** ** **
Hạc Thụy Đường vừa đốt đèn lên, mấy đèn lồng đang lắc lư trong gió ở dưới mái hiên.
Tô Cẩn Sâm tiến vào chính sảnh, liền có nha hoàn dâng trà tới, lúc này lão thái thái mới từ từ phòng trong đi ra.
Tô Cẩn Sâm đứng dậy muốn đến đỡ bà ấy, người kia lại là khoát tay áo, ngồi xuống ghế bành, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hai biểu muội kia của ngươi, ta đã đuổi giúp rồi.”
"Vẫn là tổ mẫu có cách." Tô Cẩn Sâm cong cánh môi, ngược lại hình như rất là vui.
Tô lão thái thái nhân tiện nói: "Ta nghe nói mấy ngày nay, tôn thất hoàng thất lần lượt hồi kinh, các ngươi cũng đã chọn được rồi sao?"
"Đã chọn xong, là ngày tổ chức lễ thừa kế." Tô Cẩn Sâm mở miệng nói: "Phụ vương ta đã tại Sơn Tây gặp qua phụ thân rồi, tổ mẫu không cần lo lắng cho phụ thân, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong."
"Mặc dù dưỡng phụ ngươi là một kẻ bình thường, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã nuôi ngươi..." Lão thái thái thở dài một hơi nói: "Bây giờ các ngươi có thể cho hắn một cái bậc thang để đi xuống, lão thái bà ta đây cũng rất cảm kích." Dù sao Tô Chính cũng là con trai ruột của Tô lão thái thái, bị đội nón xanh lên đầu như vậy, nếu không nói trước kia chính là có mưu tính, thì không biết rằng có bao nhiêu người trong thành cười ông ta.
Bây giờ với lý do như vậy, coi như là giữ thể diện, chờ chuyện Thụy vương thành công, ông ta còn có danh trung thành, có ơn tất báo.
Những người đó muốn nói bí mật kia thế nào, cũng không chặn nổi miệng của bọn họ, tổng đem mặt mũi công phu làm được, còn chưa tính.
Nói thế nào ông ấy cũng là quốc trượng tương lai... Thực sự có ai dám chọc tới đầu ông ta chứ.
Tô lão thái thái nghĩ tới đây, nhịn không được lại cười lên, nâng chén trà lên chậm rãi nói: "Lát nữa ngươi rời khỏi viện ta, có phải muốn đến ngưng hương viện không?"
Nếu Tô Cẩn Sâm không đi chuyến này, chỉ sợ đêm nay Tô Hiểu Nguyệt ngủ không ngon.
Người kia lại bình tĩnh nhướng mắt lên, nhếch miệng lên cười nói: "Thời điểm không còn sớm, tôn nhi sẽ không qua đó."