Edit: riri_1127
Chương 4: Cúp điện làm sao bây giờ, tìm hàng xóm ~
So với Nguyễn Tự Bạch cả đêm mất ngủ, mỹ nhân nhà đối diện có thể nói là một đêm ngon giấc không mộng mị
Khi Du Nguyệt tỉnh giấc đã là một giờ chiều, hơn nữa còn là do điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng lục lọi tủ đầu giường tìm điện thoại, chưa kịp đọc rõ chữ đã nhấn nút trả lời.
Ngay khi kết nối điện thoại đã phát ra một giọng nói rất quen thuộc, "Sao hôm trước không đi xem mắt, có chuyện gì không đi được thì sao không gọi điện, cho Tiểu Hà leo cây vậy hả?"
"Con có biết cái này gọi là vô trách nhiệm không, tuổi còn nhỏ thì nói là không giữ lời, lớn lên thì lại thành nhân phẩm không tốt..."
Một luồng khí mạnh mẽ từ lời khuyên răn như của thầy chủ nhiệm đập vào mặt, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh cô giáo Tô, Tô Mạn - mẹ của Du Nguyệt. Thật giống vẻ nghiêm khắc bà cố tình tạo ra khi giảng bài cho học sinh.
Loạt lời giảng làm Du Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo, không đề cập đến chuyện xem mắt mù quáng này thì không sao, nhưng khi nhắc đến thì cô liền tức giận.
Và tất cả là do người phụ nữ này.
Du Nguyệt tức giận mở miệng, "Cô giáo Tô, con còn chưa kịp hỏi mẹ chuyện này đấy, sao mẹ lại giới thiệu cho con loại người đàn ông đó vậy, mẹ chưa biết anh ta có bao nhiêu hiếm thấy đâu!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là dịu hơn không ít, còn mang theo một tia quan tâm.
Du Nguyệt tức giận đến trợn mắt, "Nhờ phúc của mẹ mà con đi xem mắt, không đúng, con bị mẹ bắt ép đi xem mắt."
"Vừa đến nơi, bên kia liếc nhìn con một cái rồi lập tức đứng dậy và rời đi, sau đó nửa giờ, mẹ đoán xem."
Lúc này đây thanh âm lại trở nên nhỏ hơn, "Làm sao vậy?"
Du Nguyệt nhấc cốc trà để qua đêm trên tủ đầu giường uống ực ực mấy ngụm, chậm rãi cất lời: "Kết quả là anh ta đã tái hợp với bạn gái, còn thuận tiện cầu hôn luôn, anh ta đăng một lượt 3 tấm ảnh cầu hôn trong vòng bạn bè."
"Ah!" Tô mạn hoảng sợ.
"Hơn nữa sau đó anh ta đã nhắn tin cho con."
"Nói gì?"
Du Nguyệt mở đoạn chat trên Wechat ra, bắt chước giọng điệu MC bắt đầu đọc: "Em Du Nguyệt, đi mà không nói lời tạm biệt vì tôi thật sự không có gì để nói với em, tôi cảm thấy chúng ta không hợp."
"Em quá đẹp, xinh đẹp đến mức làm tôi nhớ đến bạn gái cũ nên tôi quyết định đi tìm cô ấy tái hợp —— "
Nghe câu chuyện không đâu ra đâu, Tô Mạn nhịn không được mà đặt ra nghi vấn, "Con giống bạn gái cũ của cậu ta lắm à?"
"Mẹ có thể nghe con kể xong được không?"
Tô Mạn: "Con tiếp tục đi."
Du Nguyệt kể tiếp, "Bởi vì sự xuất hiện của em đã để tôi nhận ra tầm quan trọng của cảm giác an toàn, cũng cho tôi biết bạn gái cũ của tôi tốt nhường nào."
"Tuy bạn gái cũ của của tôi không xinh đẹp, thậm chí là lớn lên có chút xấu, nhưng cô ấy làm tôi có cảm giác an toàn, ít nhất là sau này sẽ không làm gì phản bội tôi, cho nên tôi thấy chỉ cô ấy mới thích hợp với tôi nhất."
"Một cô gái như cô ấy là người thích hợp để sống chung, cho nên tôi sẽ trở về tìm cô ấy, quên tôi đi! Chúc em sớm tìm được người đàn ông phù hợp."
Sau khi đọc xong hai người đều lâm vào một hồi trầm mặc, mất nửa phút sau tiếng mắng mỏ của Tô Mạn mới phát ra.
Thấy phản ứng của mẹ quá kịch liệt, Du Nguyệt có chút buồn cười không nhịn được
"Tiểu Hà này hơi quá đáng, không được thì thôi chứ sao lại quanh co lòng vòng mắng chửi người khác vậy chứ?"
"Cho nên về sau mẹ đừng bắt con đi xem mắt nữa?" Cô rèn sắt khi còn nóng, nói ra suy nghĩ của mình.
Tô Mạn không hổ là giáo viên, thoáng một phát đã hiểu ra cô muốn làm gì, châm chọc nói: "Không phải là bọn ta không cho con tự tìm, mà là trong thực tế con cũng chả có bạn trai!
"..."
"Nếu con đưa đàn ông về nhà thì bọn ta còn cần phải gấp đến phát hỏa vậy sao?"
"..."
"Con cũng không còn trẻ nữa, có thấy xung quanh con còn ai độc thân không?"
"..."
"Chỉ nói mấy đứa đồng bọn của con thôi, còn ai độc thân? Mà ngẫm lại thì tối thiểu người ta còn có thanh mai trúc mã, con nhìn xem con có cái gì?"
Thật ra Du Nguyệt muốn nói bọn cô đều là cẩu độc thân vạn năm, nhưng cô biết nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Vậy buổi hẹn hò tiếp theo là khi nào?"
Cô quy phục còn không được sao?
Bên kia trả lời rất nhanh, "Thông tin về Lâm Hậu Thanh mẹ đã gửi vào mail cho con rồi, lần này chắc chắn là đáng tin."
"Ai?"
"Lâm Hậu Thanh." Tô Mạn cười, "Hồi học cấp 3 không phải con —— "
"Con không có." Du Nguyệt phản bác.
Tô Mạn nghĩ con gái nhà mình xấu hổ, nụ cười càng sâu "Nghe nói hiện tại thằng bé đang làm việc ở Nhiên thành, trước tiên hai con cứ trò chuyện một thời gian ngắn đã..."
"Thực sự con không thích anh ta!"
"Không thích thì không thích, con rống lên với mẹ làm gì vậy!"
Du Nguyệt nhấn tắt điện thoại với tâm trạng cực kỳ không vui, hai người tạm biệt trong bực bội.
Du Nguyệt đi vào bếp nhìn thấy một đống bộ đồ ăn và bát đũa đang chờ được rửa trong bồn, mới chắc chắn được sự thật rằng có người vừa chuyển đến làm hàng xóm ở đối diện.
Khi tâm trạng không vui, cô thích làm việc nhà nên đã bắt đầu thu dọn đồ đạc mà không than lời nào.
Làm việc nhà xong cũng đã đến chạng vạng tối, Du Nguyệt chuẩn bị làm một bữa ngon tự thưởng cho bản thân.
Đang vo gạo thì tiếng chuông cửa vang lên, cô nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch qua chuông cửa video.
Du Nguyệt vừa mở cửa đã nghe thấy anh nói: "Hôm qua tôi để quên giấy bút nên sang lấy."
Hôm nay, anh cũng mặc trang phục công sở, trong tay còn cầm theo cặp tài liệu*, vừa nhìn đã biết là vừa mới từ bên ngoài về.
*Ngầu đéttt

Du Nguyệt để anh vào.
Ngay lập tức Nguyễn Tự Bạch đã nhận ra tâm trạng cô không được tốt, anh hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì." Du Nguyệt cười cười, nhưng tiếc rằng đó là nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông đã âm thầm nhìn thấu cô nhưng không lên tiếng.
Hai người cứ im lặng như vậy, Du Nguyệt cúi đầu nhìn mặt đất, Nguyễn Tự Bạch nhìn cô, bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng.
Du Nguyệt cũng chú ý tới cảm giác xấu hổ này, lúc này mọi bực dọc của cô đã bị thay thế bởi sự ngượng ngùng, đầu cúi thấp đến mức cổ đau nhức, cô tự hỏi tại sao anh lại không lên tiếng hoặc là lui một bước ah!
Cuối cùng vẫn là Du Nguyệt chủ động, cô làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, ngẩng đầu nói lảng sang chuyện khác, "Anh ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn." Anh đáp lại.
Du Nguyệt buột miệng nói lời khách sáo, "Vậy ở lại ăn cơm tối rồi hẵng đi!"
Nguyễn Tự Bạch từ chối, anh cầm lấy những đồ để quên hôm qua và rời đi
Nhìn anh biến mất tại ở cửa ra vào, không hiểu sao Du Nguyệt lại có cảm giác mất mát.
Bữa ăn ngon tối hôm đó đã chẳng được thực hiện, Du Nguyệt ăn qua loa sau đó mở laptop bắt đầu đổi mới ngày hôm nay, hiện tại cô không có thời gian để nghĩ quá nhiều.
Một thời gian trước vì bận cày phim truyền hình nên căn bản cô chả viết được gì mới, chỉ toàn đăng tải bản thảo, đợi đến khi nhớ ra thì bản thảo đều đã dùng hết, cho nên mấy ngày gần đây cô toàn viết và đăng ngay.
Vừa nghĩ tới viết rồi đăng ngay cô liền đau đầu.
Thật ra tốc độ viết của Du Nguyệt cũng không tính là chậm, nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác cô lại tự tìm đường chết, thề với độc giả một ngày viết 10 ngàn từ, đây mới là chỗ chí mạng nhất.
Xem ra còn phải thức thêm vài đêm nữa, không có bản thảo dự trù thì thật là bất an!
Du Nguyệt nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc, ngay khi đã được 5000 từ sắp qua 6000 thì đèn trong phòng khách nhà cô đột nhiên tắt ngúm.
Ngay sau đó cô nhận được một tin nhắn văn bản thông báo rằng chung cư bị mất điện.
Du Nguyệt khóc không ra nước mắt.
Nhìn điện thoại chỉ còn lại 21% pin và cầu thang tối như mực, Du Nguyệt chỉ có thể kiên trì gõ cửa nhà hàng xóm đối diện...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: bé thỏ trắng, wow, mau lại đây gõ cửa ~
Du: cúp điện thật đáng sợ.
Nguyễn: không đáng sợ thì em sẽ nghĩ tới việc tìm tôi ư?
Du:...