Quận Chúa Muốn Được An Nhàn

Chương 6: Tam hoàng tử thâm tình


8 tháng


Bảy ngày sau.

Kinh Thành Đại Thịnh.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, một phụ nhân và hai hài tử đang ngồi trong phủ đệ như một bức tượng sống động. Ánh mắt phụ nhân chứa đầy nỗi khổ và sự kiên cường giả tạo. Phụ nhân kéo hai hài tử đến bên người trong tư thế bảo vệ, nàng nhìn nam tử y phục lộng lẫy trước mặt, ánh mắt trấn tĩnh.

“Ngọn gió nào lại đưa tam hoàng tử điện hạ đến phủ tướng quân của thần phụ? Tướng quân chinh chiến ngoài biên cảnh không có trong phủ, điện hạ lại là hoàng tử một nước cứ ghé một nhà nữ di hài tử bọn ta không khỏi khiến người dị nghị.”

Từ Triễn hừ một tiếng, hắn đường đường là một hoàng tử, hắn làm gì đi đâu phụ nhân như nàng có quyền nói hay sao? Bây giờ hắn cần sự thoả hiệp của nàng ta mới miễn cưỡng không để tâm, nhưng phụ nhân này mềm cứng không ăn thì đừng trách hắn.

"Tuệ di nương hà cớ cứ chống lại bổn hoàng tử? Ngươi chỉ cần gật đầu, bổn hoàng tử sẽ đưa người lên vị trí tướng quân phu nhân, con trai ngươi cũng sẽ trở thành thế tử quyền cao chức trọng sau này đi theo bổn hoàng tử tiền đồ vô lượng, chứ không phải là một thứ tử hèn mọn thế này, ngươi không động tâm sao?" Hắn âm dương quái khí nói, trong lời nói đã thể hiện rõ sự nhẫn nại hao hết trong mấy tháng nay, “Bổn hoàng tử cho các ngươi ba ngày! Ba ngày nữa không cho bổn hoàng tử một lời khẳng định thì đừng trách!”

Nói rồi Từ Triễn mang theo tùy tùng rời đi. Vị phụ nhân lúc này mới run rẩy buông hai hài tử bên cạnh ra, ngã thụp xuống ghế. Hai tháng rồi, ròng rã hai tháng nàng chống đỡ, sắp chống không nổi nữa.

Tướng quân phủ đã không còn bao nhiêu người tín nhiệm, mọi chuyện đã bị tam hoàng tử trong tối ngoài sáng điều khiển hết thảy, ba mẫu tử bọn họ cứ đợi như thế này cũng không phải cách. Đích nữ phủ tướng quân mất tích hai tháng nay không một tin tức gì, Đại tướng quân thì quanh năm ở biên cảnh, tam hoàng tử đã khống chế tin tức nội bộ trong phủ, không một ai có thể cứu bọn họ được nữa.

"Mẫu thân..." Nam hài kia chưa dứt lời Tuệ di nương đã quát lớn.

“Thành nhi! Chú ý cách xưng hô của con đi.”

Phượng Giai Thành mới mười tuổi, bị quát có chút giật mình, đôi mắt cậu nhóc đỏ lên, cố gắng kiềm nén không khóc.

“Di, di nương.”

Cậu nhóc gọi một tiếng rồi không nói nữa. Nữ hài kế bên kéo tay áo nhóc, hai hài tử thu mình một góc tự an ủi nhau, Tuệ di nương nhìn thấy chỉ biết khóc.

Hơn hai tháng trước, đích nữ phủ tướng quân cũng chính là Quận chúa duy nhất của hoàng triều, Tuệ Nghi Quận Chúa, cùng hoàng tử công chúa đi ngắm hoa phía Nam, vốn chuyến đi cũng chẳng có gì, nhưng ngày cuối cùng lại xảy ra biến cố, đoàn người ngắm hoa bị tập kích, Quận chúa bị thích khách bắt đi, đã mất tích hơn hai tháng sống chết không rõ. Mà người tự xưng 'thanh mai trúc mã' với quận chúa là tam hoàng tử là kích động nhất, hắn tỏ ra lo lắng, tìm mọi cách để tra tung tích của Quận chúa, cho người ngoài kia thấy đủ sự thâm tình của hắn. Sau đó hắn lại lật mặt, khống chế toàn bộ tướng quân phủ, hướng tướng quân phủ quy thuận hắn. Giờ đây quận chúa mất tích, tướng quân vẫn ngoài biên cảnh chẳng hề hay biết gì, mẫu tử bọn họ nên làm gì tiếp theo đây?

Từ Triễn sau khi rời khỏi phủ tướng quân thì một đường về phủ tam hoàng tử. Bề ngoài người ta chỉ biết hắn lo lắng cho tướng quân phủ, lo lắng cho Tuệ Nghi Quận chúa mà ngày đêm tìm kiếm không nghỉ. Nhưng chẳng ai thấy được dã tâm bên trong của hắn.

Trong hoàng thành này ai cũng biết tam hoàng tử và Tuệ Nghi Quận chúa là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Năm hắn mười tuổi, nàng năm tuổi, vì tư chất thông minh nàng được đặc cách làm thư đồng bầu bạn với hắn, khi ấy mẫu phi hắn vừa qua đời do bệnh tật, tâm trạng hắn sa sút nhờ có nàng vào cung hắn mới có thể tìm thấy chút vui vẻ.

Ròng rã tám năm bầu bạn bên cạnh, Từ Triễn hắn cũng không nghĩ sẽ lâm vào bước đường này, hắn vốn dĩ không muốn diệt trừ nàng, hắn còn đang muốn kéo nàng về cạnh. Nhưng nàng lại không muốn, nàng một hai đều chống đối lại hắn, hắn là hoàng tử Đại Thịnh, hắn muốn hoàng vị sai sao?

Từ Triễn ngồi trước án thư, trên tay là những đồ trang sức lớn nhỏ, mỗi một cái đều khiến tâm tình hắn phức tạp. Hắn cầm một cây trâm ngọc lên, cây trâm rất tinh xảo, được khắc hình hoa sen, nhụy hoa được điểm một chút màu vàng nhạt, cánh hoa đậm nhạt cực kỳ chân thật, hắn nhìn lại nhìn, đôi mắt giăng đầy tơ máu, bàn tay siết chặt lại gằn giọng hỏi.

“Những thứ này từ đâu đến?”

Tên thuộc hạ quỳ trước mặt toát mồ côi run rẩy bẩm báo.

“Bẩm điện hạ, những trang sức này đến từ trấn Thanh Hà huyện Dương Tấn của Đông Lưu Châu. Mấy tiệm trang sức ở trấn này do Lưu gia quản, mười ngày trước có một nữ tử thần bí mặc áo choàng đen mang đến bán. Nàng mỗi tiệm đều ghé qua bán một món, tổng cộng hơn hai ngàn lượng. Chiều hôm đó nàng có ghé qua trang trại mua một con ngựa, sau đó không thấy tung tích.”

Một mùi máu nồng đậm lan vào không khí, tên thuộc hạ đầu quỳ rạp xuống đất không dám ngẩn lên. Từ Triễn cong môi cười hai tiếng, tàn nhẫn ném cây trâm đã gãy làm hai xen lẫn máu tươi xuống bàn, máu từ tay hắn ti tách rơi xuống.

“Phượng! Giai! Ý!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play