Tính Kế

Chương 5


9 tháng


Chuyện sẽ không có gì để kể, chúng tôi sẽ mãi là anh em chí cốt, cho đến một tháng sau.

Khi ấy, tôi đang mang tài liệu về lớp, bỗng nhiên tôi nghe một tiếng nói quen thuộc, là Trần Cảnh Phong.

Cậu ta đang đứng ở phía cuối hành lang cùng một bạn nam nào đó, hẳn là bạn của cậu ta.

Cậu ta đưa lưng về phía tôi.

Khi tôi tính bước lên chào hỏi, Trần Cảnh Phong lên tiếng.

"Cái con bé Thẩm Nghi Nghi khoa xã hội đấy á? À, đã sớm nằm gọn trong tay tao rồi. Quả nhiên dụ dỗ được con bé đấy hơi mất sức, đi chơi mãi tao mới thân thiết được với nhỏ đó. Con bé đó cũng đang có ý với tao rồi. Tuy bây giờ chỉ cần thu lưới, nhưng tao muốn chơi đùa thêm chút nữa."

"Quả nhiên là anh Phong có khác, thật ngầu."

Rồi hai người họ cười khúc khích với nhau.

Mà lúc này, mắt tôi sớm đã tối sầm lại, tập tài liệu trong tay sớm đã bị móng tay bấm đến nát một mảng.

Tay tôi run run, răng nghiến chặt lại.

D.m thằng khốn, tao coi mày là anh em mà mày lại muốn chơi tao một vố đau, được lắm.

Đang suy tính không biết nên chọn thùng xốp hay túi bóng, sông Hồng hay sống Đà, áp dụng công thức sông có lúc người có khúc thì bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.

Với cái nết ăn một miếng trả mười miếng của tôi thì nhất định tôi không chịu thua thiệt.

Chờ cậu ta nói chuyện với bạn xong, khi đi đến khúc cua, thấy tôi ở đó, cậu ta có chút giật mình rồi quay lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

"Nghe thấy hết rồi?"

"Ờ" Tôi thờ ơ trả lời cậu ta.

"Cậu muốn làm gì? Trả thù à? Hay khóc lóc?" Trần Cảnh Phong khoanh tay dựa vào tường cười khúc khích.

"Là người chính trực ngay thẳng, tôi không chơi mấy trò bẩn thỉu như vậy. Chơi một trò chơi đi."

"Trò chơi? Là gì?" Cậu ta nghiêng đầu hỏi tôi.

"Trong vòng hai tháng, ai khiến đối phương rung động trước sẽ thắng. Người thua sẽ chịu mọi hình phạt của người thắng. Chơi không? Chuyên môn của cậu mà." Tôi cười châm biếm.

"Được thôi, một lời đã định." Cậu ta thích thú nhìn tôi "Quả nhiên cậu rất thú vị."

"Cảm ơn."

Tôi quay người rời đi, trước khi đi không quên ném cho cậu ta một câu "À, cậu đừng tưởng tôi có ý với cậu nên cậu sẽ ăn chắc lần này. Thật ra tôi chưa bao giờ coi cậu là một người đàn ông, người chị em."

Rồi tôi rời đi, kệ Trần Cảnh Phong đang đứng đằng sau với nét mặt vô cùng phong phú.

Cậu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đó.

Và hiện tại, chúng tôi đang trong quá trình cưa cẩm nhau.

Cứ khi nào có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ đấm vào tai nhau những lời yêu thương có cánh.

Không khí xung quanh ngập tràn màu hường cánh sen khiến những người xung quanh cũng phải nổi da gà.

Đến mức cả Trương Ni Hi cũng phải kéo tôi vào một góc, nhìn ngó xung quanh rồi hỏi :

"Chúng mày yêu nhau thật đấy à? Có thể tem tém lại được không?"

Tôi nở một nụ cười hiền hậu dễ thương vô hại, được tôi luyện bài bản để áp dụng vào chiêu trò câu dẫn Trần Cảnh Phong "Đâu có, bọn tao là bạn bè bình thường mà."

Lời tôi nói khó tin đến mức Trương Ni Hi thà tin trái đất không tồn tại còn hơn tin tôi.

"Thật mà, bọn tao chỉ là bạn bè, nói với nhau những lời yêu thương mà thôi."

Dứt lời, Trần Cảnh Phong đi tới chỗ chúng tôi, nụ cười trên môi, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đằm thắm : 

"Nghi Nghi, cậu làm gì vậy? Mau tới đấy đi."

Nói thật thì lúc đầu nghe cậu ta nói vậy, tôi cũng nổi da cá sấu.

Nhưng tiếp xúc nhiều nên tôi sớm cũng đã chai sạn, cùng lắm chỉ nổi da gà dựng gai ốc mà thôi.

Tôi lon ton chạy đến bên Trần Cảnh Phong, yêu kiều khoác tay cậu ta như vật nhỏ dính người, tạm biệt và rời đi trước sự bàng hoàng của Trương Ni Hi.

Tính đến nay, đã qua một tháng nhưng tôi vẫn chưa thấy cậu ta rung động chút nào.

Nhưng có gì đó rất lạ, tôi có cảm giác mỗi khi có dịp cậu ta nhất định sẽ dính lấy tôi cả một ngày, chiếm tiện nghi của tôi.

Chiêu này mạnh đấy, tôi suýt chút nữa không chống lại nổi.

Nhưng tôi là ai chứ, Thẩm Nghi Nghi, một người đã đọc không biết bao nhiêu thể loại truyện ngôn tình, sao mà bị mấy chiêu thức trẻ con này đánh gục.

Tôi trực tiếp quay qua, thì thầm những lời ngon ngọt vào tai cậu ta.

Quả nhiên có hiệu quả, tai Trần Cảnh Phong đỏ đến mức vắt được làm nước ép cà chua, tay hơi run run quay mặt đi.

Nhưng dùng nhiều sẽ mất hiệu quả, phải để dành.

Bắt gặp vẻ mặt đắc thắng của tôi, cậu ta ho khan một tiếng rồi kéo tôi dậy đi bộ.

Hừ, trẻ con.

Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, tôi đang đứng đợi mưa ngớt cùng một bạn trong lớp.

Mọi người hỏi Trương Ni Hi đâu hả, nó sớm được người yêu rước đi rồi.

Lúc đầu nó cũng tính đưa tôi đi cùng, nhưng sau khi nghe tôi nói tôi đợi Trần Cảnh Phong đến đón, Trương Ni Hi trực tiếp giơ ngón giữa yêu thương rồi rời đi với người yêu của mẻ.

Xin lỗi, Hi Hi, hãy hiểu cho tao, tao sẽ giải thích với mày sau.

Nếu nói ra bây giờ mày sẽ đánh chớt tao mất.

Đang đứng ngắm nhìn làn mưa thơ mộng, một bóng người cầm ô chậm rãi đi tới, ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt tràn ngập vẻ ôn nhu. 

"Nghi chờ Phong có lâu không? Xin lỗi Nghi nhé, do hơi kẹt xe nên Phong đến muốn."

"Không sao đâu, Nghi chờ Phong bao lâu cũng được mà." Kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân, động lòng người.

Yeah tôi biết mình xinh, tội gì không sử dụng, có chút ngại khi một vài bạn quay ra nhìn chúng tôi.

Trần Cảnh Phong đưa tay đón tôi xuống bậc thang cho khỏi trơn.

Khoác lấy tay cậu ấy, tôi quay lại nhìn cô bạn cùng lớp.

"Cậu có muốn đi cùng không? Ô còn rộng lắm này." 

"Không không, các cậu cứ đi trước đi." Cô ấy có chút sợ hãi xua xua tay, lắc đầu lia lịa.

Tôi không biết rằng người bên cạnh mình sắc mặt đã lạnh đi vài phần khi nhìn cô bạn đó, ánh mắt như nói rằng "đừng có vào."

Thật ra chuyện của chúng tôi rầm rộ đến mức nửa trường đều biết, nửa còn lại do chưa hóng được.

Có người nói Trần Cảnh Phong điên cuồng theo đuổi tôi.

Có người nói không phải, tôi mới là người điên cuồng theo đuổi Trần Cảnh Phong.

Có người lại nói chúng tôi yêu nhau lâu rồi.

Đâu ai biết thật ra chúng tôi đang trêu đùa tình cảm của nhau, mất nết như nhau:Đ

Trần Cảnh Phong quay sang nhìn tôi rồi cười nói :

"Đi thôi, cậu ấy đã nói là không cần rồi mà." Rồi cậu ấy kéo tôi đi.

"Phong là con trai mà chẳng ga lăng gì cả. Đáng ra Phong phải chủ động mời người ta chứ. Phong mà cứ như vậy sẽ không có ai yêu đâu." Tôi vừa cười vừa trêu chọc cậu ấy.

Trái ngược với mong muốn của tôi, Trần Cảnh Phong bày ra vẻ mặt ấm ức đáp :

"Phong đâu muốn ai yêu, Phong chỉ muốn Nghi yêu mà thôi. Với cả, sự ga lăng của Phong chỉ dành cho Nghi." Nói xong còn nháy nháy mắt với tôi.

Haha, mẹ nó, đáng yêu chớt mất.

Mọi người sẽ không ai biết gu người yêu của tôi là cún con tâm cơ.

Mà Trần Cảnh Phong lại đang diễn đúng gu của tôi mới chếc chứ.

Địch mạnh quá, tuyến phòng thủ đang có sự lung lay dữ dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play