Bạch Liễu nghiêng người nằm ngủ ở hàng ghế cuối cùng bên trong chiếc xe van, băng ghế sau chật chội vô cùng, rất khó lật người, cậu vừa trở mình thì thấy một sợi dây chuyền rơi ra khỏi áo.

Bộ quần áo Bạch Liễu mặc bây giờ vẫn giống như trước khi vào game, áo sơ mi trắng quần đen, trang phục thường thấy của dân văn phòng, chỉ có chiếc vòng cổ này là thứ thừa ra.

Mặt của chiếc vòng là đồng 1 tệ đã được đục lỗ, Bạch Liễu đặt tay lên, bảng giao diện của trò chơi tức thì bật ra, giống với bảng mà cậu đã xem trước đó, không có thêm thông tin gì.

Thứ này chắc là thiết bị quản lý trò chơi nhỉ.

Cậu nhét lại chiếc vòng vào trong cổ áo cất đi, cậu không thích nhìn tiền tệ bị phá hỏng.

Bạch Liễu thò đầu ra từ ghế sau xe, đây là một cái xe van bảy chỗ, ngoài cậu ra phía trước còn có bốn người khác, cậu vừa ló đầu đã có người nhìn  thấy cậu rồi hô lên đầy kinh ngạc: “Bạch Liễu cục cưng của em, cuối cùng anh cũng chịu dậy rồi!”

Trừ Bạch Liễu, bốn người này rõ ràng đều là người nước ngoài, người gọi “Bạch Liễu cục cưng” là một cô gái sở hữu mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt cũng nâu nốt, cô mặc quần ngắn và thắt lưng. Ngay khi tầm mắt Bạch Liễu chạm đến cô gái, đồng xu trong ngực bật ra bảng điều khiển, thông tin về cô xuất hiện:

【Tên NPC*: Lucy】

(* NPC là viết tắt của từ non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi tùy thuộc vào sự đầu tư của tựa game đó dành cho các NPC.)

【Tóm tắt nhân vật: Bạn cùng lớp của bạn, rất thích kiểu con trai giống như bạn. Hai người đã thử quan hệ vào đêm qua, nhưng bạn quá ngại ngùng khi đối mặt với Lucy – người cao hơn bạn 10 cm hơn nữa còn rất nhiệt tình và mạnh dạn, vậy nên đã không thành công (cười)】

Ánh mắt Bạch Liễu tế nhị dừng lại hai giây ở “không thành công” và “cười”, sau đó nhanh chóng cụp mắt, rơi vào trầm tư.

Trò chơi này dường như cần người chơi phải【nhìn thấy】để kích hoạt thông tin NPC. Nó giống như thông tin được kích hoạt khi nhấp chuột vào, đôi mắt người chơi sẽ tương ứng với con chuột điều khiển.

Bạch Liễu trầm ngâm, có vẻ như ít nhất cậu sẽ không thể mất thị lực trong trò chơi này.

Lucy nháy mắt với Bạch Liễu: “Này cục cưng, em làm anh mệt à? Từ khi lên xe đến giờ anh ngủ suốt.”

Cậu nhìn Lucy, trong đầu bật ra cụm “không thành công” kia, Bạch Liễu – con người độc thân từ trong trứng nước, cảm thấy có hơi phức tạp: “…”

Không chút đau đớn kết thúc cuộc đời FA.

Bạch Liễu nhanh chóng đổi đề tài, nhìn khung cảnh càng đi càng hẻo lánh lạnh lẽo ngoài cửa sổ, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Trông vắng vẻ quá.”

“Xem ra có kẻ nhát gan nào đấy lại muốn trốn rồi.” Phía trước truyền đến một giọng nam đầy châm chọc, người đàn ông cao lớn mặc quần bò bó sát và áo thun thể thao nhìn Bạch Liễu đầy khinh thường. Hắn ta quá cường tráng, cái áo có vẻ như sắp bung ra, trông giống như một cầu thủ bóng bầu dục.

Hắn khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống quan sát Bạch Liễu, nói: “Muộn rồi, Bạch Liễu, cho dù mày là một thằng nhu nhược chỉ muốn chạy trốn thì cũng đã muộn. Chúng ta đang trên đường đến thị trấn Siren rồi.”

Bảng giao diện hiện ra:

【Tên NPC: Andre】

【Tóm tắt nhân vật: Tình địch của bạn, yêu Lucy nhưng lại bị cô từ chối, cực kỳ ngứa mắt bạn. Trước đây bạn đã đánh cược với hắn rằng sẽ bảo vệ Lucy ở nơi nguy hiểm nhất trên thế giới để chứng minh tình yêu của bạn dành cho cô ấy, vì vậy bạn đã đánh liều quyết định đến thị trấn Siren. Bạn hối hận nên trước khi lên xe đã ăn vạ một trận, sau đó bị Andre ép lên xe.】

Bạch Liễu liên tục nhìn thấy địa danh “thị trấn Siren” hai lần liên tiếp, cậu phớt lờ sự chế nhạo của Andre đối với mình, dò hỏi: “Thị trấn Siren, đó là nơi nào?”

Andre khịt mũi lần nữa, chuẩn bị mở miệng chế nhạo thì có tiếng lẩm bẩm đều đều cắt ngang hắn.

“Thị trấn Siren, một trấn nhỏ ven biển duy nhất trong lịch sử từng tìm thấy xác của quái vật biển. Trong lịch sử, nhiều người kể rằng họ đã từng nhìn thấy quái vật biển ở đây hoặc nghe thấy tiếng hát tuyệt vời của các nàng tiên cá hòa lẫn trong tiếng sóng biển, cũng từng gặp một vài người cá với dung nhan kì dị trên bãi đá ngầm đang cùng nhau đánh chén no say thi thể con người…”

“Jelf! Đó chỉ là những câu chuyện do thị trấn Siren bịa ra để lừa khách du lịch tới tham quan thôi!” Andre sốt ruột ngắt lời người nọ, trong mắt lại như mơ hồ có một tia sợ hãi quét nhanh qua.

Một nam sinh với cái đít chai dày cộp lặng lẽ vòng tay trước ngực ôm lấy chính mình, cậu ta có vẻ hơi sợ Andre, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng phản bác: “Vậy thì cậu giải thích chuyện này thế nào? Sự biến mất bí ẩn của khách du lịch ở thị trấn Siren! Mười hai du khách đã biến mất hoàn toàn ở Siren vào tháng trước! Cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không ai từng thấy họ rời khỏi thị trấn…”

Bạch Liễu nhìn vào bảng giao diện.

【Tên NPC: Jelf】

【Tóm tắt nhân vật: Là một fan cuồng của những sinh vật phi tự nhiên như tiên cá, quái vật biển. Sau khi biết nhóm Lucy sẽ đến thị trấn Siren thì chủ động đề xuất được theo cùng, có hiểu biết rất rõ về các truyền thuyết chuyện xưa của Siren.】

Andre nói: “Hầu hết những người này đều chết đuối, chết đuối trên biển chẳng phải rất bình thường à.”

Jelf vẫn không phục: “Cảnh sát đã tổ chức tìm kiếm cả tháng trời mà vẫn chưa vớt được cái xác nào. Kể cả họ thực sự rơi xuống biển thì điều này cũng không bình thường…” Cậu ta nói, giọng điệu trầm thấp và u ám hẳn đi, còn bí mật mang theo chút hưng phấn. “Trừ khi thi thể họ bị người cá ăn thịt, như vậy cảnh sát mới không thể vớt được…”

Cuối cùng Andre cũng nổi nóng, hắn đánh mạnh vào đầu Jelf: “Câm mồm! Cái thằng bốn mắt chết bầm này! Suốt ngày người cá người cá! Ai không biết còn tưởng mày chính là cái thứ đó đấy!”

Andre đánh rất mạnh, Bạch Liễu có thể thấy rõ đầu Jelf đập mạnh vào ghế, sau đó loạng choạng đụng phải người Andre. Điều này hoàn toàn chọc giận hắn ta, Andre vung tay tát Jelf nhiều lần, đến nỗi răng của cậu ta văng cả ra ngoài.

Jelf cúi đầu im lặng nhặt răng gãy, sau đó ngước lên nhìn Andre bằng ánh mắt thù hận, miệng lầm bầm.

Không một ai nghe thấy, nhưng thính giác của Bạch Liễu luôn rất tốt, cậu nghe được Jelf nói: “Người cá sẽ xé xác và nuốt chửng mày, Andre à.”

Bạch Liễu hơi nhíu mày nhưng không nói gì, quan hệ giữa mấy NPC này thật sự rất phức tạp.

Có vẻ như việc Andre bất ngờ đánh mắng Jelf không phải chuyện ngày một ngày hai, và dường như cậu trai tên Jelf này đã vạch sẵn kế hoạch trả thù cùng với “người cá”.

Tài xế là người địa phương đến từ thị trấn Siren mà Bạch Liễu đã trả tiền. Từ cuộc nói chuyện của Lucy, Bạch Liễu phát hiện ra mình thế mà lại là một phú nhị đại, đã bao ăn bao ở cho cả nhóm, tài xế cũng do cậu trả tiền, nhờ tìm giúp một khách sạn.

Phải đến tận khuya xe mới chạy đến thị trấn Siren bí ẩn nọ. Theo mô tả của tài xế, Siren là một thị trấn nhỏ sống dựa vào nghề đánh cá và hỗ trợ cứu vớt những con tàu bị chìm, nơi đó vẫn luôn vắng vẻ và hẻo lánh, mãi cho đến khi thị trưởng mới tìm ra cách thu hút du khách bằng những tin đồn về người cá, thị trấn mới dần phát triển nhờ du lịch.

Nhưng bắt đầu từ tháng trước, nhiều vụ tai nạn xảy đến với khách du lịch, những du khách ấy không hề rơi xuống biển như Andre nói, tất cả đều biến mất ở những nơi khác nhau trong thị trấn trước khi họ có cơ hội ra tới biển. Ví dụ, một vị khách ở trong khách sạn vào đêm hôm trước nhưng lại biến mất vào sáng sớm hôm sau, cửa phòng vẫn đóng chặt, không ai thấy người đó bước ra ngoài, giường bên trong vẫn còn ấm, chỉ có người là không thấy đâu.

Bởi vì việc du khách biến mất, thị trấn Siren đang trong mùa du lịch cao điểm lại trở nên hoang vắng đến khó tin, nhiều khách sạn phải đóng cửa do kinh doanh sa sút.

Thị trấn Siren thực sự trông rất tan hoang, nơi nơi đều là rào chắn và lưới đánh cá, mặt đất đầy vỏ sò và rong biển, còn có phù sa, chỉ có một ít khách sạn được trang hoàng không tệ. Lúc nhóm Bạch Liễu đến đã là đêm khuya, nhưng trên đường cái vẫn còn rất nhiều người đi lại.

Những người này ban đầu đều đồng loạt đi về phía bãi biển, nhưng khi nhóm Bạch Liễu lái xe vào, tất cả không hẹn mà dừng lại, quay đầu, mắt nhìn thẳng vào xe của bọn họ.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm lúc nửa đêm như thế, Lucy rùng mình, khẽ thét lên rồi thu mình vào trong vòng tay của Bạch Liễu.

Nhưng mà cô cao hơn Bạch Liễu nhiều. Từ trên vai Bạch Liễu, một cái đầu xuất hiện, có vẻ như cậu đã bị ôm trọn trong vòng tay của cô.

Bạch Liễu: “…”

Cậu quay đầu lại hỏi tài xế: “Nửa đêm rồi mà sao mấy người này còn đi tắm biển thế?”

Tài xế lắc đầu: “Dạo này không có khách du lịch, kinh tế xuống dốc, chỉ đành dựa vào nghề đánh bắt để kiếm sống. Chàng trai, cậu chưa đi đánh bắt cá bao giờ nên không biết, nhiều loại cá có giá trị nhưng lại sợ ánh sáng, chỉ hoạt động vào ban đêm, vậy nên họ mới phải ra biển vào giờ này.”

Người dân thị trấn nhìn nhóm Bạch Liễu bằng ánh mắt kỳ quái, đôi con ngươi ai nấy đều ánh lên màu xanh lục như mắt mèo trong đêm, gương mặt quái dị, có vẻ như đang cười, nhưng khóe miệng lại không nhếch lên mà ngược lại cứng đờ như nhau, đồng thời còn giật giật.

Trên tay còn mang theo lưới đánh cá, móc câu, có người cầm đèn dầu, nhìn chăm chú vào chiếc xe chứa cả nhóm, ánh mắt chuyển động theo xe, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới tấn công.

“Phải cẩn thận với mấy người này.” Tài xế nhắc nhở. “Gần đây bọn họ rất thiếu tiền, mà mấy cô cậu thì có tiền.”

Bởi Bạch Liễu là một phú nhị đại rất hào phóng, tài xế đã sắp xếp đưa nhóm của họ đến khách sạn tốt nhất nơi đây.

Đó là một khách sạn năm sao, phong cách vô cùng hiện đại và sang trọng, xa hoa đến mức nhìn chẳng ăn nhập chút nào với cả thị trấn.

Trước cửa khách sạn có một đài phun nước. Giữa đài đặt một bức tượng người cá làm bằng đá vôi và sáp lạnh.

Pho tượng sống động y như thật, làn da trắng mượt mà sáng bóng như da người dưới ánh trăng mờ ảo, mái tóc dài xõa xuống che đi bộ ngực đầy đặn, đuôi cá đặt ở một bên. Nàng rũ mắt mang theo biểu cảm trách trời thương dân, trên tay nâng một cái ấm nước, trong ấm có mấy viên đá giả ngọc trôi nổi, nước từ trong ấm đổ xuống bể, phát ra âm thanh như sóng vỗ.

Tài xế vòng qua đài phun nước, điều khiển xe đi hết lối vào của khách sạn.

Jelf đột nhiên hét lên đầy sợ hãi, cậu ta chỉ vào bức tượng người cá trước cửa khách sạn: “Cô ta vừa mới nhìn tôi kìa! Thật đó, cô ta vừa động đậy kia mà!!!”

Tác giả:

# Bạch Liễu không thành công #

Bạch Liễu: … Tôi có thể

Công vẫn còn chưa lên sàn: (mỉm cười) Em đang nói chuyện với ai vậy?

Lucy: … (run rẩy chuẩn bị)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play