Edit: Dứa
Chu Tuyết Vinh đứng dậy, chiếu đèn khắp phòng một vòng. Từ Minh Lãng vẫn chưa hết kinh hãi, ngoài cửa truyền đến giọng nói thúc giục của Vu Hạo Hoài, nhưng bọn họ không ai nói chuyện, chỉ vì thứ bọn họ nhìn thấy quá mức chấn động.
“Có lẽ manh mối gì của lão Triệu không?” Vu Hạo Hoài hỏi.
“Quay đi quay lại, có thể làm được không…” Miêu Phóng còn chưa nói hết câu, Diệp Gia Văn ở phía sau đã sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ở chỗ ánh đèn pin có thể chiếu đến, bọn họ thấy trên vách tường chỗ giường bệnh có một loạt dấu bàn tay in bằng máu, ngay cả trên trần nhà cũng có dấu hai bàn tay.
“Mẹ kiếp… Ai có thể bò lên đó được vậy? Chuyện này hoàn toàn là phản trọng lực mà.” Trong giọng nói của Miêu Phóng ngoại trừ run rẩy, thế nhưng còn lẫn một chút hung phấn, thậm chí bắt đầu phân tích đây là nguyên lý gì.
Những người khác không thản nhiên như Miêu Phóng như vậy, dù sao chuyện này cũng liên quan đến mạng người, Vu Hạo Hoài là người đầu tiên dẫm chân cái gối dưới chân để nhìn thử, anh ta quan sát trong chốc lát rồi nói: “Có thể xác định đây không phải thứ mà lão Triệu để lại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT