Edit: Dứa đại ca
Lý do gọi là thứ, bởi vì anh ta thật sự rất khó để miêu tả điều mình nhìn thấy, cuối cùng thì đó là một khối cơ thể, hay chỉ là một miếng thịt. Vu Hạo Hoài nói một câu: “Tất cả đừng đến đây.” Bản thân thì đi về phía trước, Miêu Phóng và Diệp Gia Văn đúng lúc rẽ vào đó, bị câu nói này dọa sợ, ngoan ngoãn đứng chết chân tại chỗ.
“Cảnh sát Vu, anh không sao chứ?” Diệp Gia Văn hỏi.
Miêu Phóng nói theo: “Anh tìm thấy Tào Tĩnh rồi à?”
“Tìm được rồi. Hai người đừng đến đây.” Khi Vu Hạo Hoài nói chuyện anh ta đã đến gần Tào Tĩnh, anh ta không thể tin vào hai mắt mình, hoàn toàn dựa vào bản năng ngồi xổm xuống nhìn.
Dạ dày từ khoang bụng chảy ra thành một cục tròn ướt, hoặc nhẹ nhàng chất đống bên ngoài bụng, hoặc là trải dài trên mặt đất, hai cánh tay của người phụ nữ vô lực đặt ở một bên người, nhìn lượng lớn máu đọng lại loang lổ kia, hẳn là chị ta đã từng thử cố nhét dạ dày nội tạng vào lại cơ thể.
Tào Tĩnh giữ nguyên tư thế này không biết đã bao lâu, mặt chị ta đã xám ngắt giống người chết, mascara đã bị các loại chất dịch khác nhau của cơ thể làm nhòe đi, so với lần đầu nhìn thấy chị ta trang điểm tinh xảo, thì lần này lại càng có vẻ chật vật khốn khổ. Vu Hạo Hoài nhìn gương mặt cứng đờ không còn sức sống này, hô hấp trở nên dồn dập hơn, hối hận, áy náy, đau khổ, lập tức tràn đầy ngực anh ta, anh ta nhớ đến khi đó bản thân có cơ hội cứu chị ta, nhưng nếu khi đó anh ta lựa chọn lao ra, vậy lúc này người nằm ở đây, bị mổ bụng có phải sẽ trở thành anh ta hay không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play