Editor: Kim Ngọc
Đây không phải là lần đầu tiên ai đó theo dõi anh.
Từ một năm trước, Từ Minh Lãng thường xuyên cảm thấy mình hay bị người ta nhìn chăm chú cho dù đến con đường nhỏ ít người qua lại cũng vậy.
Lúc ấy anh chỉ coi là bản thân nghĩ quá nhiều nên không để ý tới cho đến khi có một lần vô tình quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn, mặc áo hoodie, khuôn mặt bị che trong bóng tối nên không nhìn thấy được. Anh cố ý thăm dò nhưng người nọ chỉ đứng ở phía sau đám đông nhìn anh sau đó cúi đầu bước nhanh rời đi.
Anh lúc ấy cho rằng chỉ là một trò đùa nên cũng không để ở trong lòng cho đến gần đây tên cuồng theo dõi kia bắt đầu trở nên hung hăng, ngang ngược hơn cơ hồ là cách hai ngày lại có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn trong đám người.
Hơn nữa hiện tại anh đang bị chèn ép trong một cái tàu điện ngầm đông đúc xung quanh không biết cô gái hay người đàn ông nào xịt nước hoa mùi hăng cực kỳ hun cho anh đến mức đầu óc sắp nổ tung. Anh bị đám đông giam cầm giống như con bươm bướm bị kim đâm, trong tầm mắt chỉ có màn hình điện tử nho nhỏ và tin tức đang được phát trên màn hình.
Sắp phiền muốn chết rồi.
Từ Minh Lãng thở dài.
“Gần đây cảnh sát đang tích cực tiến hành điều tra về các vụ giết người hàng loạt xảy ra trong thành phố của chúng ta. Cảnh sát một lần nữa nhắc nhở người dân ban đêm không nên đi một mình đồng thời chúng tôi cũng tiếp nhận sự nhiệt tình của người dân trong việc cung cấp manh mối…”
Lỗ tai Từ Minh Lãng nghe xong gần như chai sạn, tên sát nhân liên hoàn đang chạy trốn này có thể nói là kẻ càn rỡ trăm năm khó gặp hắn chuyên giết những người vô gia cư hơn nữa thủ đoạn giết người lại tàn nhẫn thích trút giận lên gương mặt của thi thể sau đó còn lưu lại dấu vết là khối rubik tại hiện trường rất có phong cách của Jack Đồ Tể.
Jack the Ripper là một kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, Luân Đôn vào năm 1888. Trong cả các hồ sơ vụ án cũng như tường thuật báo chí đương thời, tên sát nhân này còn được gọi với những cái tên như Jack Đồ tể, Sát nhân Whitechapel.
Dân chúng đang nhiệt tình thảo luận tin đồn về một ngôi sao nào đó tự nhiên chuyển đề tài sang vụ án này bất kể là lúc bạn bè tụ tập hay là ở công ty tán gẫu bọn họ luôn nói một câu giống nhau: “Này cậu có biết “Sát thủ khối rubik” kia không?”
Từ Minh Lãng nhắm mắt chua xót lại chân thành hy vọng loại phần tử chống xã hội đe dọa đến an toàn của nhân dân sớm bị cảnh sát bắt giữ.
Đáng tiếc anh chỉ mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì loại cảm giác bị theo dõi lại trở nên mãnh liệt thần kinh của anh nhất thời căng thẳng trở lại.
“Chẳng lẽ người nọ theo mình lên tàu điện ngầm?” Từ Minh Lãng khẩn trương đồng thời lại có thêm một ý nghĩ trong đầu.
Nếu như tất cả chuyện này phát sinh ở một đoàn tàu đông đúc vậy đối phương cũng không dám làm ra chuyện làm tổn thương anh, nếu đã như vậy sao anh còn không nhân cơ hội này đem cái tên cuồng theo dõi này bắt lại?
Năm phút sau, anh đã tìm hết năm toa tàu nhưng ngay cả một sợi lông của người nọ cũng không nhìn thấy. Mà lúc này chỉ còn hai trạm nữa là đã đến nơi anh xuống.
Từ Minh Lãng không thể không thừa nhận mình suy nghĩ quá nhiều.
Còn một trạm nữa.
Anh ngừng việc tìm kiếm đầu tựa vào tay vịn bên cửa ánh mắt xuyên qua khe hở của lan can nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo hoodie tối màu.
Từ Minh Lãng nhất thời lấy lại tinh thần, lúc này tàu đã đến trạm anh theo dòng người chạy ra ngoài cố gắng dụ dỗ tên bám đuôi ra khỏi tàu chính mình lại chờ thời cơ trở lại trong tàu.
Anh vừa xuống xe liền trốn sau một cây cột sau đó đếm kỹ hành khách xuống tàu xem có bóng dáng kia hay không. Nhưng tìm một vòng cho đến khi mọi người đi hết anh cũng không thấy kẻ theo dõi.
Từ Minh Lãng quá mải mê đếm mà quên mất rằng mình phải quay trở lại toa tàu…
Nhưng đã không còn kịp nữa cửa tàu đã đóng lại, Từ Minh Lãng đấm vào không khí để trút sự bất mãn lại nhìn thấy qua cửa sổ tàu có một người cao lớn dị thường cũng mặc áo hoodie tối màu tay nắm thanh kim loại đồng thời phất tay với Từ Minh Lãng.
Từ Minh Lãng sững sờ tại chỗ, trong lúc khiếp sợ nhìn tàu điện ngầm gầm rú lao đi kéo theo một cơn gió mạnh tới trước mặt.
“Mẹ nó!! Mẹ nó!!” Sau khi ý thức được mình vừa mới làm cái gì Từ Minh Lãng bắt đầu bật chế độ tự nhục mạ “Tao là ** sao?”
Ngồi cả nửa ngày, anh xuống tàu sớm giống như một kẻ ngốc đi câu cá nhưng không ngờ lại bị câu lại, chuyến tàu điện ngầm tiếp theo còn phải chờ thêm mười phút nữa…
Việc đầu tiên Từ Minh Lãng cần làm là lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Oánh Oánh nói cho cô biết một tiếng nữa mới có thể về đến nhà nhưng điện thoại lại tự động cúp máy không có ai bắt máy, anh gọi thêm hai cuộc vẫn như vậy.
Từ Minh Lãng cho rằng Tiết Oánh Oánh đang bận nấu cơm không nhìn được điện thoại nên chuyển sang nhắn wechat:
[Oánh Oánh anh có việc ở trên đường về nên bị trì hoãn một chút phải nửa tiếng nữa mới về tới nhà.]
Không có câu trả lời nào.
Từ Minh Lãng vuốt cái hộp nhung trong túi đột nhiên không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Đêm đó gần chín giờ tối Từ Minh Lãng mới về đến nhà, trong tiểu khu không có đèn đường nên anh phải mở đèn pin trong điện thoại di động lên để tránh quấy nhiễu mấy con mèo hoang nhỏ đang trốn trong bụi cỏ. Tối nay phi thường yên tĩnh cũng có thể là bởi vì nhiệt độ giảm xuống nên mấy đứa nhỏ bình thường hay tụ tập chơi ở cửa cũng không còn thấy bóng dáng, lá khô dưới chân không có ai quét dọn chất đống giống như một bãi rác.
Một hơi leo lên lầu năm, anh mệt đến mức thở hồng hộc như thường lệ từ Minh Lãng phải vượt qua các loại thùng carton, rác thải thậm chí là xe đẹp của hàng xóm để ở lối đi mới có thể đến cánh cửa cuối cùng.
Khi đi ngang qua anh đặc biệt quan sát căn nhà cách vách với nhà của mình vẫn như thường ngày cửa sổ đều đóng chặt, trước cửa không nhiễm một hạt bụi nào nếu không phải xuyên qua cửa sổ nhìn thấy ánh đèn bên trong Từ Minh Lãng thậm chí còn cảm thấy bên trong không có người ở.
Thật là một người hàng xóm kỳ lạ.
Từ Minh Lãng lướt qua cánh cửa kia đứng ở cửa nhà mình gõ vài cái. Anh đợi hết một phút nhưng không có ai ra mở cửa.
Tiết Oánh Oánh trước đó cũng từng gặp phải tình huống như vậy lúc đó cô xem TV nên ngủ thiếp đi mà vừa vặn hôm đó Minh Lãng không mang theo chìa khoá kết quả phải chờ ở cửa một tiếng đồng hồ mới có thể vào nhà.
Từ Minh Lãng lục lọi mấy cái túi mình mang theo rốt cục ở trong túi sau quần lấy ra chìa khóa cửa nhà thành công tránh được vận mệnh chờ đợi trong gió lạnh.
“Cạch” một tiếng cửa bị mở ra ánh đèn cùng mùi thức ăn từ khe cửa bay ra ngoài, trong giây lát Từ Minh Lãng bị niềm hạnh phúc đơn giản này làm cho say mê vội vàng mang dép lê đi vào trong nhà.
Anh vừa đi vừa nói lớn: “Oánh Oánh anh trở về rồi. Mùi thơm quá anh rửa tay xong hai ta cùng ăn cơm được không?”
Từ Minh Lãng nhìn thấy TV trong phòng khách đang phát sóng bộ phim thần tượng tình chàng ý thiếp mà cô hay coi kết luận Tiết Oánh Oánh đang nằm trên sô pha vì thế nhẹ nhàng nhào tới.
“Oánh Oánh! Oa—” Từ Minh Lãng bày ra mặt quỷ lại không dọa được ai bởi vì trên sô pha chỉ có một cái điều khiển từ xa được bọc bằng màng nhựa.
Một mặt Từ Minh Lãng tự hỏi tại sao Tiết Oánh Oánh hôm nay lại có nhã hứng như vậy, mặt khác anh bắt đầu tìm kiếm từng chỗ khác anh đã tính toán kỹ chờ tìm được Tiết Oánh Oánh liền cùng cô làm chuyện vui vẻ.
“Oánh Oánh em ở đâu?” Từ Minh Lãng nhấc khăn trải bàn lên nhưng cái gì cũng không tìm được.
Đây là một trong số ít nơi có thể trốn trong nhà những nơi còn lại đều bị anh tìm khắp nơi chẳng lẽ Oánh Oánh không có ở nhà sao? Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiết Oánh Oánh nhưng anh chỉ nghe thấy “Số điện thoại này không tồn tại”.
Giọng nữ máy móc kia khiến cho máu khắp người Từ Minh Lãng lạnh ngắt không thể nào lý giải nổi.
Không tồn tại nghĩa là sao? Tiết Oánh Oánh đã trở lại Bắc Kinh rồi sao? Vì sao lại cố tình là vào lúc này…
Không hề báo trước Tiết Oánh Oánh sau khi nấu bữa tối cuối cùng cho anh đã không lời từ biệt mà đi mất. Từ Minh Lãng mất rất lâu mới làm rõ tình huống hiện tại. Vừa rồi anh còn chưa từ bỏ ý định lục lọi đồ đạc của Tiết Oánh Oánh cố gắng nói với bản thân rằng Tiết Oánh Oánh chỉ là đi ra ngoài một chuyến.
Tất cả đồ đạc của Tiết Oánh Oánh đều biến mất cho dù là chiếc váy màu vàng nhạt mà cô thích, hay là đôi giày bằng da dê cô tốn nửa tháng tiền lương mới mua được thậm chí ngay cả cây bút để ở chỗ bảng phổ nhạc của anh cũng lấy đi giống như là đã quyết tâm vĩnh viễn không muốn gặp lại.
Tuy nhiên điều này khá giống tác phong của Tiết Oánh Oánh, cô hành động dứt khoát cũng không dây dưa. Từ Minh Lãng trước cảm thấy trên người Tiết Oánh Oánh có “Hào” của nam nhân cho nên lo lắng tình cảm của hai người sẽ bị ảnh hưởng nhưng nhiều năm như vậy, Tiết Oánh Oánh khi đối mặt với Từ Minh Lãng sẽ thu lại sự gai góc của mình và thể hiện tư thái của một cô gái.
Hào (豪): hào phóng; hào sảng; phóng khoáng; khí phách lớn.
“Vô nghĩa. Lúc trước không phải luôn tốt sao? Làm sao mà điều này có thể xảy ra?” Từ Minh Lãng nhiều lần tự hỏi mình.
Lời giải thích duy nhất chính là Tiết Oánh Oánh rốt cục quá thất vọng về anh cô đã chờ anh suốt bốn năm nhưng không có được một cuộc sống tử tế cho nên cô lựa chọn không từ mà biệt.
“Là mình làm cho em ấy thất vọng.” Trong đầu Từ Minh Lãng đều là những lời này hồi ức về mối quan hệ của hai người liên tục hiện ra cùng với câu nói này, đợi đến khi anh phản ứng lại thì anh đang ăn cá hầm cải dưa chua cùng với nước mắt, khóc đến mức mặt mũi giàn giụa nước mắt.
Sau khi ăn xong Từ Minh Lãng hơi phấn chấn lên một chút anh quyết định ngủ một giấc trước, đợi đến sáng mới gọi điện thoại cho ba mẹ Oánh Oánh ít nhất xác nhận an toàn của cô sau đó anh sẽ xin nghỉ phép vài ngày về Bắc Kinh một chuyến.
Mấy chữ “Em muốn chia tay với anh” anh muốn nghe Tiết Oánh Oánh chính miệng nói với anh.
Từ Minh Lãng một đêm không ngủ được miếng nào chút buồn ngủ này khi đối mặt với bi thương mênh mông kia dường như không đáng kể, anh co người nằm trên sô pha anh sợ nằm trên chiếc giường đôi đó anh không thể chịu đựng thêm hồi ức nào nữa.
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ làm cho mọi thứ đều nhuộm lên một màu xanh u sầu Từ Minh Lãng nhiều lần miêu tả từng ngóc ngách trong phòng khách nhưng vẫn không chịu nổi đau lòng nên đành nhắm mắt lại. Anh cảm thấy có chút khát nước vì thế đứng dậy lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh uống Từ Minh Lãng có chút dị ứng với cồn cho nên ngày thường cũng không bao giờ uống nhưng giờ khắc này anh thật hy vọng nước lọc cũng có thể làm cho con người ta say.
Từ Minh Lãng thở dài kéo ghế ra ngồi xuống ánh mắt đối diện với cửa tủ lạnh, những miếng nam châm hình con mèo đều bị Tiết Oánh Oánh mang theo chỉ còn lại cục nam chân đen sì là thứ Từ Minh Lãng tìm được trong túi bút chì của anh, lúc đó anh vì chọc Tiết Oánh Oánh nên dán lên tủ lạnh sau đó bị Tiết Oánh Oánh cầm đồ xỏ giày đuổi đánh anh khắp nơi nói là anh phạm vào tội xấu.
Dưới chiếc kẹp nam châm là một bức ảnh chụp chung của hai người đó là ảnh chụp khi hai người bọn họ leo núi, anh vĩnh viễn nhớ rõ Tiết Oánh Oánh lúc đó dù không trang điểm nhưng lại vô cùng rạng rỡ lộ ra hai bên cánh tay đỏ lên vì nắng cũng không dừng lại nghỉ ngơi mà vừa thở hồng hộc vừa đi theo phía sau anh oán giận nói thời tiết nóng đến muốn giết người.
Đây có thể là vật dụng cá nhân duy nhất Tiết Oánh Oánh không mang đi dù sao một bức ảnh cũng không thể chia thành hai nửa. Từ Minh Lãng nâng tấm ảnh lên một nương theo ánh trăng nhìn về bức ảnh trong tay đột nhiên cả người cứng đờ. Anh vội vã chạy đến bật đèn nhưng kết quả vẫn như nhau. Trong ảnh hai người vốn chụp chung hiện tại chỉ còn lại Từ Minh Lãng.
Tiết Oánh Oánh ban đầu giơ tay chữ V lại được thay thế bằng đám người và bụi rậm ở phía xa xa.