EDITOR: NGUYỄN QUYÊN 
Khi Miêu Phóng đến chỗ của Triệu Đông Tường thì Triệu Đông Tường cũng đã kiệt sức, ông ta không thể không giơ ngón tay cái vui mừng vì cuối cùng cũng có người đến viện trợ. 
Miêu Phóng chủ động cầm con dao, chuẩn bị vung lên thêm lần nữa, nhưng đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa nhìn thấy Diệp Gia Văn, vì vậy cậu ta hỏi Triệu Đông Tường, Triệu Đông Tường đã kể cho cậu ta về chuyện Diệp Gia Văn mất tích. Sắc mặt Miêu Phóng trầm xuống, liên tục hỏi: “Chú đã tìm khắp nơi chưa? Chú chắc chứ?”  
Triệu Đông Tường vội vàng thanh minh: “Tôi chắc chắn! Hơn nữa tôi và Tào Tĩnh cũng gọi tên cô ta rất nhiều lần, nếu như cô ta... Haizz, làm sao cô ta lại không đáp lại.”  
“Ý của chú là cô ta đã chết?” Miêu Phóng trợn mắt ngoác mồm, cao giọng nói: “Chú đánh rắm! Cô ta không thể chết được, nếu vậy... cũng phải nhìn thấy được xác.”  
“Anh chàng con lai cũng có nói cô ta vẫn còn sống, nhưng ai có thể chắc chắn được chứ?”
Miêu Phóng vừa nghe xong liền lập tức nghiêm túc: “Ý của chú là Chu Tuyết Vinh? Cậu ta nói gì, chú nói lại cho tôi nghe đi, một chữ cũng không thiếu!” 
“Cậu ta chỉ nói những câu như “Cô ta đang ở trong ván cờ của chính mình”, người khác muốn giúp cũng không được. Tôi cũng không hiểu cậu ta có ý gì, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nếu thật sự gặp chuyện thì cũng không có gì lạ cả.” 
Miêu Phóng cũng hiểu được đại khái mấy lời này, nhưng cậu ta cũng không thể tìm ra được ý nghĩa thực sự trong đó, vì vậy cậu ta chỉ có thể mắng  Chu Tuyết Vinh là một tên xấu xa thù dai.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play