EDITOR: NGUYỄN QUYÊN
Trong bóng tối, chỉ có vài chiếc TV phát ra ánh sáng mờ ảo, có thể nhìn thấy một vài giả nhân bằng nhựa đang trong tư thế cứng ngắc và kỳ dị, quằn quại trong bóng tối.
Diệp Gia Văn thì giống như một con rối với linh hồn vỡ tan, cô chỉ dám nhìn thẳng như thể cô không nhìn thấy được những nỗi kinh hoàng đang hiện lên trước mắt mình, miệng cô không ngừng lẩm bẩm “đừng nhìn tôi”.
Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ bị khung cảnh này làm cho sợ hãi.
Trong tầm nhìn của Diệp Gia Văn, cô không phải đang ở trong một siêu thị tối tăm, mà là trong một hành lang đầy nắng, những giả nhân thì đang uốn éo trước mắt cô cũng lần lượt biến thành người sống.
Bọn họ mặc đồng phục thể thao màu lam, có người đứng ở hành lang, có người đứng chắn trước cửa lớp, thậm chí cửa sổ cũng đông nghịt bạn học xem náo nhiệt.
Diệp Gia Văn nắm chặt tờ thông báo trong tay cho đến khi ngón tay đau tê tái, chỉ có như vậy cô mới có thể chống lại sự tủi nhục ở trong lòng.
“Mau nhìn đi, Diệp Gia Văn, wow, cô ta thật sự bị đuổi học.”
“Tôi nghe nói rằng cô ta học rất tốt, phải không?”
“Này, cậu chưa biết gì à, cô ta làm gái.”
“Sao có thể chứ? Cô ta xinh đẹp như vậy...”
“Chính vì xinh đẹp nên cô ta mới muốn làm chuyện này. Nói cậu cũng không hiểu...”
Các học sinh đang bàn tán xôn xao, bọn họ nhìn Diệp Gia Văn với ánh mắt khinh thường và ghê tởm một cách trắng trợn.
Mỗi bước chân của Diệp Gia Văn, cô đều cố gắng hết sức để kiềm chế sự run rẩy của mình.
“Đừng nhìn tôi.”
Đó là giọng nói phát ra từ bên trong trái tim cô ấy.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy!”
Diệp Gia Văn lẩm bẩm một mình trong bóng tối, cô lê từng bước đi về phía đám giả nhân đang dang tay ra. Tất cả giả nhân đều có khuôn mặt đờ đẫn, nhưng đôi mắt của họ dán chặt vào khuôn mặt của Diệp Gia Văn.
Diệp Gia Văn từng bước đi về phía đám giả nhân, như thể cô ấy đã đi qua rất nhiều đám người.
***
Tào Tĩnh và Triệu Đông Tường nối đuôi nhau đi, càng lúc càng gần lối ra siêu thị, nếu lần này không tìm thấy Diệp Gia Văn thì bọn họ sẽ đến quầy thu ngân để tụ tập cùng với những người khác.
Còn chưa đi được hai bước, Triệu Đông Tường đã nhìn thấy cửa cuốn, liền nói: “Tào Tĩnh nhìn xem, cửa đó có khe hở không?”
Thế mà Tào Tĩnh cũng không có phản ứng lại, cô nhìn hai bên kệ hàng đang lay động, vẻ mặt bối rối: “Cái kia... Triệu Đông Tường, sao tôi có cảm giác nơi này có cái gì đó...”
“Giác quan thứ sáu của cô mạnh vậy sao? Lúc thì ngửi thấy mùi gì đó, lúc thì cảm thấy được gì đó, làm gì có thứ gì chứ?” Triệu Đông Tường nói thì thấy kệ hàng rớt xuống một gói mì ăn liền, ông ta bắt đầu cảnh giác, âm thầm gọi Tào Tĩnh lùi lại.
Một cái chân lặng lẽ thò ra từ phía sau cái kệ, bề mặt nhẵn nhụi và cứng cáp. Ngay sau các kệ hàng, giả nhân ẩn hiện mọc lên như măng xuân sau cơn mưa.
Tào Tĩnh sợ hãi hét lên, ném chai rượu trong tay ra rồi bỏ chạy, tiếng hai chai rượu vỡ giống như khói châm đốt lửa, bọn giả nhân cũng nhanh chóng đuổi theo Tào Tĩnh.
Triệu Đông Tường nhìn thấy nó liền dứt khoát đặt dầu xuống, cùng Tào Tĩnh chạy đến quầy thu ngân, vừa chạy vừa lật đổ các kệ hàng để câu giờ. Nhưng bọn giả nhân không phải bằng xương bằng thịt, cường tráng khỏe mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối trong siêu thị đã bị phong tỏa, nhìn thấy dưới đất có nhiều chướng ngại vật, lần lượt nhảy lên kệ.
Hai người quay đi quay lại, không ngờ lại đi nhầm đường, trước mặt là một lối đi an toàn khóa chặt, lối ra quầy thu ngân nằm ở phía bên kia. Bọn họ xoay người định bỏ chạy, nhưng bọn giả nhân trên kệ lần lượt nhảy xuống, bao vây lấy hai người bọn họ.
Hai người lại không có vũ khí trong tay, dùng vũ lực cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây, Tào Tĩnh khóc rống lên nhưng không dám phát ra tiếng, sắc mặt đỏ bừng. Bản thân Triệu Đông Tường cũng đổ mồ hôi đầm đìa, ông ta ôm lấy Tào Tĩnh từ từ ngồi xuống cuộn tròn thành một quả bóng.
“Này! Tao ở đây!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu to từ xa truyền đến, Từ Minh Lãng đứng trên đống hoa quả khô vung dao thái thịt, tựa hồ lo sợ bọn giả nhân không phát hiện ra mình.
Giả nhân dừng động tác rồi quay đầu nhìn lại, Từ Minh Lãng nắm chặt chuôi dao nhảy xuống, chạy về phía giả nhân với tốc độ chạy nước rút 100 mét.
Ngay khi hai bên đang tiến lại gần, Chu Tuyết Vinh đã nhảy ra khỏi kệ bên cạnh và đáp xuống phía sau giả nhân một cách chắc chắn, Từ Minh Lãng và Chu Tuyết Vinh với một người cầm dao, người kia cầm rìu liên tiếp đánh vào đầu giả nhân.
Nhưng chỉ như vậy thôi thì chưa đủ, sau khi thân giả nhân và đầu bị đứt ra, thi thể vẫn chuyển động lung tung, đầu thì nảy lên trên mặt đất, giống như đang tìm cái cổ mình vậy.
Hai người bận rộn băm giả nhân ra, Từ Minh Lãng đếm đầu của hình nộm trên mặt đất nói: “Không phải là toàn bộ, có năm giả nhân màu da thịt, nhưng chỉ có một con màu xám, cẩn thận.”
Chu Tuyết Vinh gật đầu, Tào Tĩnh và Triệu Đông Tường cũng chạy tới, liên tục cảm ơn. Thấy hai người đang tay không, Từ Minh Lãng hỏi: “Đồ đâu?”
Triệu Đông Tường vỗ đùi và nói: “Haizz, vừa rồi tôi chạy nhanh quá nên đã ngã trên đường.”
“Bỏ đi, cầm đỡ cái này đi.” Từ Minh Lãng bất đắc dĩ nói, thấy chỉ có hai người liền hỏi: “Tiểu cô nương đâu?”
Tào Tĩnh đội mặt nạ hoa to nói: “Chúng tôi tìm trong siêu thị cũng không thấy cô ta, gọi tên cô ta cũng không có ai trả lời, có khi nào cô ta đã...”
“Không.” Chu Tuyết Vinh rất bình tĩnh nói: “Cô ta vẫn chưa chết.”
“Mong là như vậy, nhưng muốn biết chết hay không thì phải nhìn thấy xác, siêu thị này lớn như vậy, cô ta có thể đi đâu chứ!” Tào Tĩnh nghẹn ngào nước mắt nói.
Chu Tuyết Vinh: “Cô ta vừa rơi vào “ván cờ” của mình.”
“Cậu nói vậy có ý gì, cậu nói rõ ràng đi!”
“Tôi chỉ có thể nói thế thôi. Cô ta có thể tự thoát ra được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính cô ta.”
Từ Minh Lãng nhìn thấy trong đôi mắt của Chu Tuyết Vinh ngoài vẻ đẹp mê hoặc ra còn lộ ra tia gay gắt. Anh thật sự không hiểu người này, xảy ra chuyện lớn như vậy lại còn có mạng lớn mà sống sót? Nếu bây giờ cậu ta không nói rõ cho mọi người biết thì cô gái đó rất có thể sẽ bị giết.
Chu Tuyết Vinh né tránh ánh mắt của anh, nói với hai người đối diện: “Mọi người ở lại đây, Lãng ca, anh đưa con dao cho Triệu Đông Tường, để chú ấy ở lại đây canh giữ những mảnh vụn nát giả nhân. Tào Tĩnh thì đi với tôi và Lãng ca, chúng ta đi lấy đồ nhóm lửa.”
Từ Minh Lãng gật đầu, nhưng người anh đã đổ mồ hôi đầm đìa, cánh tay của anh thì đau và tê liệt. Anh cảm thấy “thuyết giả nhân có tư duy” của Chu Tuyết Vinh có lẽ là đúng, bởi vì điều khó khăn nhất đối phó với một giả nhân không phải là lãng phí năng lượng, mà là việc giả nhân đó sẽ khiến bọn họ mất tập trung. Mỗi khi một giả nhân bị giết, họ phải để lại vũ khí và một người ở lại để ngăn giả nhân sống lại.
Chỉ tính từ cuộc tấn công lúc đầu, những giả nhân này đã học được cách hợp tác theo nhóm, nếu bọn giả nhân còn lại không được tìm thấy càng sớm càng tốt, sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị kiệt sức đến chết.
Trong ba người, chỉ có Chu Tuyết Vinh là có vũ khí, bọn họ di chuyển theo nhóm, hạn chết một người đi một mình.
Bọn họ đổ ba thùng dầu ăn lên chính giữa, rải hơn chục bộ quần áo lên trên, bên cạnh đặt bốn năm chai rượu.
Thấy bọn giả nhân âm thầm ẩn núp trong bóng tối vẫn không xuất đầu lộ diện, bọn họ bắt đầu mất kiên nhẫn nên đành đốt những giả nhân bị phân mảnh trong tay trước, thế là lấy một chiếc xe đẩy hàng. Trước tiên chạy đến chỗ Triệu Đông Tường, đặt tất cả các mảnh vỡ để vào xe đẩy và vận chuyển đến thùng dầu dưới sự trông coi của Triệu Đông Tường.
Bằng cách này, bọn họ vẫn còn ba phút để đến phố mua sắm để vận chuyển các mảnh vỡ thu gom về rồi cho dầu vào, làm như vậy thì Miêu Phóng và Vu Hạo Hoài có thể cùng nhau đi vào siêu thị mà không cần phải chia nhau ra. ( truyện trên app T𝕪T )
Ba người đẩy xe chạy tới quầy thu ngân, lúc này Tào Tĩnh hét lớn một tiếng: “A a a a a a a a a a a! Trên đỉnh đầu... Bọn chúng vẫn còn ở trên đỉnh đầu!”
Tấm nhựa màu trắng rơi xuống đất, một bàn tay màu da thịt thò ra từ khe hở trên trần nhà, móng tay màu máu trông rất chói lóa, sau đó những tấm phiến trên trần nhà lần lượt rơi xuống, bên trong rõ ràng là “đại bản doanh giả nhân bằng nhựa”, bọn chúng giống như động vật chân đốt, nó bò như động vật, trong một khoảnh khắc khó có thể phân biệt được đâu là cánh tay và đâu là chân, còn khuôn mặt bị lộn ngược bò xuống dưới, giống như một con quỷ trong một bộ phim kinh dị tôn giáo của Mỹ.
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn lạnh, bọn giả nhân trèo xuống đất và bao vây lấy ba người bọn họ.
“Hai người bên ngoài! Các người có nghe thấy không!!” Từ Minh Lãng đột nhiên hét lên.
Từ xa cũng truyền tới tiếng hét: “Nghe thấy.”
Có hai giả nhân vặn vẹo khớp xương và biến từ động vật chân đốt thành người đi thẳng đứng, dường như chúng có trực giác như bọn dã thú, có thể phân biệt rõ hơn ai là kẻ yếu trước mặt chúng, chúng lần lượt lao về phía Tào Tĩnh và rồi bị Chu Tuyết Vinh chặt đầu với một cái rìu.
Ngay lập tức, bọn giả nhân khác nhanh chóng bò về phía sau, mở rộng phạm vi tấn công giữa chúng với ba người họ. Tuy nhiên Chu Tuyết Vinh không dám lao tới, bởi vì cậu biết rằng chỉ cần cậu đến gần, bọn giả nhân khác sẽ thừa dịp hỗn loạn rồi tấn công hai người không có vũ khí.
“Chúng ta bị bao vây rồi! Hai người phải tìm cách mang tất cả đống đổ nát ra lối đi ở giữa siêu thị! Chúng ta sẽ đổ dầu!” Từ Minh Lãng hét lên xong thì nói nhỏ với Chu Tuyết Vinh: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ được chỗ này.”
“Ừm.”
Giả nhân màu xám dẫn vùng thân như một con chó hoang lao về phía Chu Tuyết Vinh, khi cậu giơ rìu lên, hai giả nhân còn lại lần lượt lao về phía Tào Tĩnh và Từ Lãng Minh từ phía hai bên.
Chu Tuyết Vinh chặt giả nhân màu xám thành hai mảnh, định quay người lại muốn giải vây cho Từ Minh Lãng, đương nhiên giả nhân sẽ không cho cậu cơ hội đó, đối phương lại vồ lấy cậu.
“Đừng lo cho tôi! Hãy chăm sóc Tào Tĩnh!” Từ Minh Lãng dùng hết sức lực thoát khỏi tay giả nhân, lăn xuống mặt đất rồi ôm lấy một chân của giả nhân rồi nện xuống đất.
Lúc này, Tào Tĩnh đã sắp ngạt thở vì một giả nhân đang cưỡi trên lưng cô và siết lấy cổ cô, mắt cô trắng bệch, còn mặt thì tím tái.
Từ Minh Lãng chạy lên, dùng chân kẹp chặt đầu giả nhân, sau đó cong người và mở hai tay của nó ra để Tào Tĩnh có không gian thở. Nhưng trong nháy mắt, đống mảnh vỡ của bọn giả nhân phía sau hai người bắt đầu bay lơ lửng lên, chỉ trong mười mấy giây liền ghép lại thành một thân người.
Từ Minh Lãng chửi thề, nhặt mấy lon vương vãi trên mặt đất rồi ném về phía giả nhân, cơ thể bằng nhựa chao đảo và ngã xuống, cậu vung tay túm lấy phần thân, dùng sức giằng tay chân của hình nộm trong tay rồi xé tay chân nó ra.
Tưởng rằng chuyện này sẽ tiếp diễn mãi mãi, Từ Minh Lãng đang định đập mạnh đống chân tay cụt ngủn này để câu giờ cho mình ba phút nghỉ ngơi, thì tiếng kêu cứu của Tào Tĩnh phía sau buộc anh phải dừng lại, anh không còn cách nào khác để nó xuống rồi đi giúp Tào Tĩnh.
Không mất quá nhiều thời gian để giả nhân thu gom đầu và thân lại hình dạng ban đầu, vì vậy Từ Minh Lãng chỉ có thể chạy tới chạy tới chạy lui như một vận động viên bóng bầu dục đang chạy đua trong bàn tay tử thần. Không mất quá nhiều thời gian nhưng đã làm cho anh mất rất nhiều sức lực.
May mắn thay, Miêu Phóng và Vu Hạo Hoài đến kịp lúc, bọn họ cởi áo bông ra rồi dùng chúng làm túi đựng các mảnh nhựa rồi vội vã chạy qua các kệ hàng bên cạnh. \
Hai giả nhân lập tức chuyển hướng đuổi theo Miêu Phóng.
“Đưa tôi một con dao!” Từ Minh Lãng chạy ngang qua một kệ hàng hét lên. Anh cùng với hai người họ cố gắng chạy hết sức. Khi bọn họ đến lối đi cùng lúc thì một con dao nhặt từ dưới đất trượt lên. Từ Minh Lãng giẫm lên con dao và cúi xuống nhặt nó lên rồi chạy lại.
Chân tay Miêu Phóng không khỏe, chạy nhanh thế nào cũng nhanh chóng bị giả nhân đuổi kịp, Vu Hạo Hoài ném chiếc áo bông trong tay cho Miêu Phóng, nói: “Cầm lấy! Chỗ này để cho anh lo!”
Miêu Phóng sửng sốt một lúc rồi vừa ôm vừa chạy về phía trước.
Thấy vậy, một trong bọn giả nhân lập tức chạy theo nhưng bị Vu Hạo Hoài ở phía sau ngáng chân và ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó giả nhân còn lại đã leo lên giá và đè xuống người Vu Hạo Hoài trong tư thế như núi Thái Sơn.
Cùng lúc bị hai giả nhân bắt lại, Vu Hạo Hoài lăn lộn trên mặt đất, sau đó bẻ cổ giả nhân, ném nó ra phía sau và móc ngón tay vào giả nhân ở trước mặt.