Chuyện của mẹ Mạnh Bình Giang giao hết cho Tư Đình phụ trách, Ngu Thu chỉ thỉnh thoảng nhắn Wechat hỏi thăm vài câu.
Hai người họ ghép đôi, cái tên nam phụ trà xanh như cậu sẽ không nhúng tay vào. Cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xe Thẩm Minh Đăng đi thi.
Lần này có Ngu Thu "giám sát" và "dạy học", Văn Sách vượt qua phần thi lý thuyết một, lại hẹn thời gian cùng đi luyện phần thi lái xe trong sân sa hình.
"Đánh lái! Sang trái! Trái! Mẹ! Cậu không phân biệt được trái phải à?"
"Phanh xe! Phanh lại! Ai bảo cậu mẹ nó đạp ga!"
"Nhả côn, nhả, nhả, nhả tiếp. Mẹ! Lại tắt máy."
"Sao cậu lại khiến người ta khó chịu thế hả? Bảo tôi dạy cậu thế nào đây?"
"Đổ tiếp, đổ, đổ, ngừng, ngừng! Ngừng!"
"Cành…"
Đuôi xe đụng vào lề đường phía sau, Văn Sách cầm tay lái với vẻ mặt đau lòng, đầu cúi gằm xuống. Anh ấy không hề dám nhìn sang Thường Nhạc ngồi bên tay lái phụ.
Thường Nhạc là người đàn ông cao lớn vạm vỡ khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, râu che kín cằm. Anh ta mặc áo ba lỗ đen cùng với quần đùi, nước da rám nắng bóng loáng, cả người lôi thôi lếch thếch. Trông thì có vẻ tản mạn nhưng một khi trừng mắt thì ai cũng sợ hãi.
Không phải là học viên có thiên phú, Văn Sách bị chửi như tàn phế.
Anh ấy đang chờ bị dạy dỗ tiếp nhưng Thường Nhạc chỉ hít sâu một hơi, kiềm chế giận dữ nói: "Thay người!"
Văn Sách khổ sở xuống xe, giao xe lại cho Ngu Thu.
Ngu Thu là tài xế lão làng, bản thân học hỏi cũng nhanh. Trên cơ bản huấn luyện viên nói một lần cậu đã có thể làm được gần như hoàn mỹ.
Cuối cùng lòng dạ Thường Nhạc mới dịu được đôi chút. Anh ta gật đầu nhẹ: "Không tệ. Hai cậu luyện tiếp đi, tôi có chút việc. Văn Sách, cậu học tập Ngu Thu nhiều một chút."
Văn Sách ngoan ngoãn gật đầu. Đợi người rời đi, anh ấy mới than thở: "Hung dữ quá! Hung dữ quá!"
Trong lòng Ngu Thu cười trộm nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, chững chạc: "Nghiêm sư xuất cao đồ."
"Không, đây là đốt cháy giai đoạn!" Văn Sách tức giận mở miệng.
Ngu Thu liếc anh ấy một cái, khen: "Anh học thành ngữ cũng không tệ."
"Còn không phải vì Thẩm sao? Anh ta chê tôi nói năng lung tung, thế nên tôi đã mua một cuốn thành ngữ ngụ ngôn."
Anh ấy chợt nhớ tới gì đó thì trợn tròn mắt: "Lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu nói anh cậu đề cử cho cậu huấn luyện viên Thường. Người anh kia không phải là Thẩm đấy chứ?"
Ngu Thu không trả lời, chỉ cười nói: "Tôi sẽ dạy anh một câu thành ngữ. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Không phải huấn luyện viên hung dữ, chỉ là anh ta quá mong anh có thể tiến bộ thôi."
"Hả? Không phải thành ngữ chỉ có bốn chữ thôi sao?" Mặt mũi Văn Sách tràn đầy hoang mang.
"Có năm chữ, tỉ như gỗ mục không khắc được. Cũng có sáu chữ như, ông trời không tuyệt đường ai,... Văn hóa Trung Quốc của chúng ta rất uyên thâm, thành ngữ cùng lắm chỉ là một phần nhỏ trong số đó."
Văn Sách: "..."
Anh ấy trố mắt nửa ngày mới cất tiếng, giọng điệu vừa sợ hãi vừa thán phục: "Interesting, tôi cũng muốn học!"
Ngu Thu rất hài lòng với thái độ của Văn Sách, vỗ nhẹ vai anh ấy: "Học lái xe trước đã rồi hẵng nói."
"Nhưng mà tôi dốt đặc cán mai rồi." Trên khuôn mặt lai anh tuấn viết đầy nỗi buồn rầu: "Huấn luyện viên cao thâm khó lường quá, nói gì tôi cũng không hiểu."
Ngu Thu: "..."
Cũng là không cần mỗi câu đều chen thành ngữ vào như vậy chứ?
"Nếu anh không ngại thì tôi sẽ về vẽ biểu đồ cho anh, ghi lại điểm yếu của anh. Sau đó anh sẽ tập lái xe theo phương pháp của tôi, thế nào?"
Không thể nói cách dạy của Thường Nhạc tệ nhưng Văn Sách lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, cách suy nghĩ và giao tiếp hằng ngày của anh ấy cũng khác rất nhiều người. Kinh nghiệm của huấn luyện viên phần lớn đều bắt nguồn từ học viên trong nước. Có thể cách dạy của anh ta không phù hợp với Văn Sách.
"Tốt quá rồi! Cậu đối đãi nhiệt tình thật!" Văn Sách vừa kinh ngạc vừa vui mừng tán dương.
Ngu Thu: "..."
Ngáo ngơ như bị thần kinh.
Biết được Ngu Thu không có xe đưa đón, Văn Sách quyết định mỗi ngày sau này đều sẽ đưa đón cậu đi tập lái xe.
Đương nhiên Ngu Thu sẽ không từ chối.
Trên đường về, Văn Sách cứ nhất quyết lôi kéo Ngu Thu nói chuyện phiếm.
Anh ấy thật sự thích Ngu Thu. Ngu Thu chân thành nhiệt tình, đáng yêu gấp vạn lần so với Thẩm Minh Đăng quái gở!
Trở lại công ty, anh ấy bưng cà phê đi tìm Thẩm Minh Đăng, mặt mũi toàn là vẻ lên án: "Anh hại người thảm thật luôn ấy!"
Thẩm Minh Đăng cũng không ngẩng đầu: "Tôi cho anh nghỉ phép trong ngày làm việc để đi tập lái xe đã đủ nhân từ rồi. Về rồi thì đi làm việc đi!"
"Tôi là cổ đông, cái gì mà xin nghỉ phép chứ?" Văn Sách cũng không sợ anh, tiếp tục la oai oái: "Có phải anh cố ý hay không?"
Thẩm Minh Đăng ngước mắt liếc nhìn anh ấy một cái: "Rảnh rỗi như vậy thì chi bằng đến phố Tuyền Nguyên một chuyến đi!"
"Tuy nói nghiêm sư xuất cao đồ nhưng anh giới thiệu cho Thu một huấn luyện viên hung dữ như vậy, thủ đoạn độc ác thật."
Thẩm Minh Đăng sử dụng thành ngữ thông thạo từ lâu nên cũng tự động vô hiệu hóa tin tức không cần thiết, bắt lấy trọng điểm: "Thu?"
"Tên đầy đủ của cậu ấy khó đọc quá!" Văn Sách phiền muộn.
"Anh có thể gọi họ của cậu ta."
"Nhưng tôi cảm thấy ‘Thu’ rất đáng yêu." Văn Sách càng nói càng hạ giọng, cuối cùng cũng phải chịu thua dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Minh Đăng: "Ok, tôi nhớ rõ rồi."
Thẩm Minh Đăng thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói: "Nếu anh đã hứng thú với văn hóa Trung Quốc như vậy rồi thì chi bằng tiếp nhận hạng mục Giác Lạc đi!"
Trong tay anh còn rất nhiều hạng mục, không rảnh bận tâm cái này.
"Đây là cái gì?" ( truyện trên app T𝕪T )
"Mễ Phi sẽ giao tài liệu cho anh."
Văn Sách uống một ngụm cà phê, nhỏ giọng thầm thì: "Sao Thu lại có một người anh trai như anh chứ?"
"Ngu Thu." Thẩm Minh Đăng nhắc nhở lần nữa.
Văn Sách bưng cà phê chạy ngay.
Chưa được bao lâu, Mễ Phi ôm văn kiện đi vào phòng làm việc của anh ấy. Văn Sách đang cầm điện thoại video call với ai đó, cười tươi đến mức không thấy mắt.
"Ngu, cậu đúng là 'mưa đúng lúc'. Cậu làm biểu đồ rất rõ ràng, tôi nhìn là hiểu ngay. Cái từ kia đọc sao nhỉ? Cái gì mà xách ấm…"
Giọng Ngu Thu trong trẻo, mượt mà: "Khai sáng."
"Đúng đúng đúng! Cậu còn giỏi hơn huấn luyện viên nữa!"
Mễ Phi không thể không nhắc nhở: "Sếp Văn, sếp Thẩm bảo tôi đưa tư liệu đến cho anh."
"Anh làm việc trước đi, nói chuyện sau." Ngu Thu biết điều cúp máy.
Phố Tuyền Nguyên.
Ngu Thu đi dạo một mình trên đường, ánh nắng xuyên qua lá cây ngô đồng tạo thành những tia nắng nhỏ.
Khoảng thời gian này cậu khá bận, ngày nào cũng đến biệt thự thêu thùa rất lâu.
Con đường tương lai, cậu đã có dự định.
Tiếp nhận phòng làm việc, nghiên cứu kỹ thuật thêu, cũng sẽ làm rạng rỡ truyền thống.
Truyền thống thêu thủ công đi theo con đường chất lượng cao. Đương nhiên cũng không phải không thể đi theo con đường giá cả bình dân. Có điều chế tác thủ công chắc chắn sẽ không thể nào mở rộng sản xuất được.
Thành phẩm thêu được trưng bày trong cửa hàng đa phần đều là đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt như bình phong, treo tường, khăn bàn, bao gối,... Chúng rất gần gũi nhưng lại vì quá gần gũi mà khó thu hút sự chú ý của người khác, chỉ có thể bị mọi người lướt qua.
Ngu Thu có tài, cũng có dã tâm, đương nhiên sẽ không cam tâm ở ẩn, trông coi cái cửa hàng ruồi đến hết đời.
Nhưng không phải chuyện gì cũng giải quyết một lần là xong được.
Cậu mang theo mấy con rối bằng len cùng với một bức tranh thêu đi về phía phòng làm việc Phùng Thu.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Mặt tiền cửa hàng vắng vẻ, nhân viên bán hàng lười biếng dựa vào ghế, không làm gì khác ngoài cầm điện thoại.
Ngu Thu vào cửa hàng làm chắn mất chút ánh sáng. Chị gái nhận ra có khách tới thì vội vàng đứng dậy tiếp đón, đang định mở miệng lại phát hiện đối phương hơi quen mắt.
Đây không phải anh chàng đẹp trai đã từng ghé cửa hàng sao?
Lần trước không bán được hàng khiến cô ấy tiếc nuối rất lâu.
"Anh chàng đẹp trai, anh cần thứ gì?" Chị gái nở nụ cười ngọt ngào.
Ngu Thu cười nói thản nhiên: "Tôi tìm bà chủ Ngụy, muốn nói chuyện tùy chỉnh tư nhân."
Vốn dĩ cậu vừa tuấn tú vừa lịch sự, cho dù không hợp quy củ thì chị gái cũng muốn giúp cậu.
"Thật ngại quá! Bà chủ của chúng tôi chỉ nhận đơn đặt hàng của khách quen. Nếu không tôi hỏi giúp anh một câu nhé?"
"Cảm ơn! Nói là tôi họ Ngu."
Chị gái gọi điện thoại cho Ngụy Linh Huệ, thuật lại lời của Ngu Thu. Vốn dĩ cô ấy cho rằng bà chủ sẽ không chịu. Ai ngờ bà chủ lại kích động bảo cô ấy tiếp khách, bà chủ sẽ đến ngay.
"Anh chàng đẹp trai, bà chủ của chúng tôi có việc ra ngoài rồi, đang trên đường về, mười phút nữa là đến ngay. Nếu không anh ngồi xuống đợi một lát nhé!"
Ngu Thu cũng thuận theo: "Được."
Cậu vừa ngồi xuống thì có đôi vợ chồng trung niên đi vào cửa hàng, còn đưa một cô bé theo. Họ đảo quanh một vòng, không tìm được thứ có thể khiến mình hứng thú nên không thèm hỏi một câu đã trực tiếp rời khỏi cửa hàng.
Cô bé còn nhỏ giọng chê bai: "Trông quê mùa hết chỗ nói."
Nụ cười nhiệt tình của chị gái bán hàng bất giác trở nên cứng đờ. Cô ấy thở dài một hơi rồi quay lại chỗ làm việc, tiếp tục chơi điện thoại một cách nhàm chán.
Ngu Thu giả bộ tò mò: "Trong cửa hàng ngoại trừ những thì này thì không còn kiểu dáng khác à?"
"Vâng, trên cơ bản đều là những thứ này." Chị gái cũng thuận theo hỏi cậu: "Anh chàng đẹp trai, anh muốn tùy chỉnh gì vậy?"
Ngu Thu thuận miệng trả lời: "Tôi muốn chỉnh quần áo."
"Quần áo?" Chị gái kinh ngạc.
Không phải không có người tùy chỉnh quần áo thêu thủ công. Có đều những thứ đó khá cao cấp, khách thường thì không để ý trình độ thêu thùa, còn khách mặc quần áo đặt riêng thì sẽ không đến phòng làm việc của họ.
"Biết cosplay không? Có vài bộ cổ phục cần thêu trang trí." Ngu Thu mỉm cười giải thích.
"À, ra là vậy!" Chị gái chợt hiểu ra: "Cửa hàng của chúng tôi không có nhận mấy kiểu đơn hàng này đâu."
Cô ấy đang nói hăng say thì Ngụy Linh Huệ về tới.
"Tiểu Thu, cháu tới rồi à." Dì ấy nở nụ cười câu nệ.
Vẻ mặt Ngu Thu ôn hòa thong dong: "Dì Ngụy, chúng ta vào trong nói chuyện ạ?"
"Được, đi vào rồi nói."
Hai người một trước một sau đi vào phòng bên trong, để lại chị nhân viên bán hàng ngơ ngác.
Hóa ra anh chàng đẹp trai này có quen biết bà chủ!
Đi vào trong cửa hàng là phòng thêu và kho.
Ngụy Linh Huệ có phòng làm việc riêng. Dì ấy đóng cửa lại, muốn rót cho Ngu thu một ly nước nhưng lại không tìm được ly sạch, cả ly dùng một lần cũng không có thì tay chân luống cuống.
"Không cần đâu dì, cháu không khát."
Ngu Thu không nói nhiều lời. Cậu lấy mấy con gấu trúc bằng len từ trong túi ra, còn có một bức tranh gấu trúc chơi đồ chơi to mười sáu tấc.
"Dì Ngụy, cháu muốn bày bán mấy thứ này trong cửa hàng." Cậu chỉ chỉ tác phẩm thêu duy nhất: "Cái này còn chưa đóng khung, phiền dì đi đóng khung giúp cháu ạ!"
Vẻ mặt Ngụy Linh Huệ kinh hãi.
Dì ấy cẩn thận từng li từng tí nâng tấm tranh thêu, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào. Dì ấy cúi đầu xích lại gần nhìn kỹ, hàng nghìn sợi chỉ không để lộ vết kim đâm. Các kỹ năng luồn kim được dày công tôi luyện, là một sản phẩm tuyệt vời.
Bất kể là thần thái ngây thơ nhưng sinh động hay là bộ lông tạo cảm giác bồng bềnh thì đều rất chân thật. Nếu nền tảng không đủ vững chắc thì rất khó làm được như vậy.
Dì ấy sững sờ nửa ngày mới hỏi: "Cháu muốn bày bán trong cửa hàng thật à?"
Ngu Thu gật đầu: "Bố cục của nó đơn giản quá, cứ để ở cửa hàng bán đi ạ. Dì cứ xem rồi định giá."
Thật ra bản thân cậu cũng không hài lòng lắm.
Ánh mặt Ngụy Linh Huệ sáng rực, đột nhiên dì ấy nói: "Tiểu Thu, nếu cháu có trình độ này thì chi bằng đi dự thi đi!"
Với kỹ năng này mà chỉ bày bán ở phòng làm việc thì quá phí của trời. Tác phẩm đáng được khen ngợi nhiều hơn.
Ngu Thu lại lắc đầu.
Dự thi?
Như thế vẫn chưa đủ cách.