"Những lời này lại có ý gì đây?"

Thiệu Minh Chương hào hứng khui thêm một chai rượu khác: “Vẫn như cũ, ý trên mặt chữ.”

Tôi đột ngột dừng đũa, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi anh ta.

Thiệu Minh Chương đặt ngón tay lên chai rượu thủy tinh, tay kia thì chỉ vào nửa nước súp trong trong nồi lẩu vẫn còn ấm.

"Lúc đến đây chẳng phải cô đã hỏi tôi tại sao ăn lẩu Tứ Xuyên - Trùng Khánh mà tôi lại cần thêm một phần nước súp trong sao? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi không ăn được cay sao?"

“Ừ.” Tôi gật đầu, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Thiệu Minh Chương nhắm mắt lại, nhẹ giọng cười cười:

“Cô đúng là không hiểu gì cả.”

Nghe vậy tôi càng bối rối hơn và khẽ cau mày.

Thiệu Minh Chương hất cằm về phía A Triệt.

"Là anh ta kể cho tôi nghe. Trước khi tôi đến, tôi đã hỏi anh ta nếu hôm nay thành công thì dự định tổ chức tiệc mừng ở đâu. Anh ta ban đầu không hiểu tiệc mừng là gì, sau đó tôi liền giải thích với anh ta rằng đó là sau khi hoàn thành một cuộc thương nghị, bên thắng sẽ tổ chức tiệc mừng, tôi còn hỏi anh ta rằng anh ta có năng lực làm việc mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ mỗi khi anh hoàn thành việc gì đó xuất sắc thì bà chủ cũng không cho anh một phần thưởng nào sao? Anh ta ngơ ngác lắc đầu, sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh ta hỏi tôi được ăn cơm chiên trứng do đích thân cô làm thì có được tính hay không?”

Vẻ mặt của tôi có chút xấu hổ, tôi ngượng ngùng cười một tiếng.

“Về món ăn cơm chiên trứng đó… thực ra là vì cậu ta hay về muộn. Lúc cậu ta về thì người giúp việc trong nhà cũng đã đi ngủ hết, A Triệt cũng không phải người nhà họ Lý nên quản gia trực đêm cũng không thể tự tiện nửa đêm cho cậu ta vào bếp lục lọi lung tung. Vậy nên tôi đều đợi tới khi Lý Nghiệp ngủ say liền rón rén đi xuống bếp làm một ít cơm chiên cho cậu ta.”

“Nhưng tài nghệ nấu ăn của tôi dở lắm, khi làm cơm chiên đa phần đều bị cháy khét ở dưới đấy chảo.”

Thiệu Minh Chương bật cười, chợt anh ta như nhớ ra điều gì, nụ cười anh ta dần nhạt đi một chút, rồi anh ta chăm chú liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Cô thật đúng là chưa từng ngủ với Lý Nghiệp?"

Tôi cau mày nói: “Lời đồn bên ngoài không đáng tin.”

Thiệu Minh Chương nhún nhún vai: "Chính cô vừa mới thừa nhận rồi còn gì."

Tôi: "Câu nào?"

Thiệu Minh Chương: “Tự mình suy nghĩ lại đi.”

Tôi:"……"

Thiệu Minh Chương chợt nở nụ cười đầy nham hiểm, cả người cậu ta bỗng ghé sát lại gần tôi, tôi cũng theo đà ngả người ra sau.

Anh ta mỉm cười nhìn về phía quầy thu ngân.

“Vậy cô đã ngủ với cậu vệ sĩ của cô chưa?”

“Cậu thật đúng là không biết xấu hổ!” Tôi giận dữ đỏ mặt, đưa tay đẩy anh ta về vị trí cũ.

Thiệu Minh Chương ra dấu bảo cô bình tĩnh; "Được được được, không thích thì không nói nữa.”

"Mẹ giận rồi."

Tôi: "Đừng nói nhảm nữa, nói tiếp đi, A Triệt còn nói gì với cậu nữa?"

Thiệu Minh Chương vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý và tiếp tục nói.

“Sau khi tôi giải thích về bữa tiệc mừng với anh ta, anh ta liền nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng nói. Anh ta nói rằng nhà cũ của Lý Nghiệp nằm ở thành phố C, thuộc khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh, lẩu ở nơi đó rất ngon, vừa cay vừa thơm, cô Lâm ăn rất ngon miệng. Trước đây mỗi lần cô theo Lý Nghiệp về nhà cũ đều cùng Lý Nghiệp ghé đến quán lẩu tư nhân ăn một bữa lẩu cay Xuyên Du chính thống."

"Anh ta nói chắc như đinh đóng cột, tôi cũng chưa từng ở Trung Quốc bao giờ, cho nên liền dứt khoát quyết định sau khi thắng lợi chúng ta sẽ đến quán lẩu để ăn mừng. Nhưng sau khi quyết định xong anh ta lại đột nhiên lắc đầu kiên quyết không đồng ý, tôi hỏi anh ta bộ có chuyện gì sao, anh ta liền nói trong khoảng thời gian này cô không thể ăn cay cũng không thể ăn lạnh. Tôi vừa nghe liền hiểu ra, đây chẳng phải là biểu hiện của phụ nữ khi tới kì sinh lý sao. Lúc anh ta nói những lời này hai lỗ tai cũng ửng đỏ cả lên, như thế cũng đủ để chứng minh cô thực sự đang đến kì rồi!"

Tôi đá một cước vào bắp chân của Thiệu Minh Chương, bảo anh ta nhỏ giọng một chút.

Thiệu Minh Chương cười hì hì, anh ta hoàn toàn không có cảm giác mình đang ở Trung Quốc, hay đang ở trong một quán lẩu truyền thống có rất nhiều người lớn đang ăn uống xung quanh.

“Phụ nữ khi tới kì không được ăn đồ cay và đồ lạnh. Tôi liền đề nghị hay là chuyển sang một món gì đó thanh đạm hơn thì anh ta lại có vẻ do dự và lề mề. Cuối cùng, anh ta quyết định vẫn đi ăn lẩu nhưng anh ta đã nghĩ ra một cách. Anh ta quyết định đến lúc đó sẽ kêu thêm một phần nước súp trong để lọc bớt vị cay từ đồ ăn rồi mới gắp đồ ăn vào chén của cô... Nhìn kìa, tên vệ sĩ nhỏ này của cô còn chu đáo hơn các bà dì ngày xưa nữa. Anh ta còn nhớ rất rõ thời kỳ kinh nguyệt của cô nữa. Không chừng anh ta dự tính sau này định leo lên giường cô và nhờ cô sinh con cho anh ta đấy..."

Trẻ con lớn lên ở nước ngoài đều bạo dạn như vậy sao?

Tôi dùng sức trừng mắt nhìn Thiệu Minh Chương, lúc này màn hình điện thoại di động của tôi đột nhiên sáng lên, tôi nhìn thoáng qua thì thấy là tin nhắn A Triệt gửi tới, cậu ta nói mình đã trả tiền và đang đi lấy xe chờ chở tôi về, đợi khi tôi ăn xong ra cửa là liền nhìn thấy chiếc Roll Royce chở tôi tới. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Đừng nói nhảm nữa!" Tôi tắt điện thoại, úp ngược nó lên bàn, cũng không định tiếp tục nói chuyện phiếm với Thiệu Minh Chương nữa, vì thế liền kéo đề tài trở lại chuyện chính.

"Nói xem rốt cuộc A Triệt và cậu đã liên lạc với nhau như thế nào, tại sao cậu lại nói cậu ta đã bán đứng tôn nghiêm của mình để cầu xin cậu?"

“Cậu ta...... cầu xin cậu như thế nào?’

"Cô rất quan tâm đến chuyện này à?" Thiệu Minh Chương nheo mắt nhìn tôi.

Tôi gật đầu rất nghiêm túc.

Thiệu Minh Chương ngẩng đầu, búng tay với nhân viên phục vụ đối diện:

"Phục vụ! Thêm hai bình Yến Kinh nữa!"

Tôi:"……"

Các dì phục vụ trong quán lẩu trong hẻm nhỏ đều nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng vẫn bưng thực đơn tập tễnh đi tới trước mặt Thiệu Minh Chương, Thiệu Minh Chương chỉ vào hai chữ "Yên Kinh" trên thực đơn rồi giơ hai ngón tay lên ý bảo muốn hai bình, còn bắt chước phát âm bập bẹ giống người nước ngoài. Dì phục vụ nghe xong liền quay đầu cầm thực đơn vội vàng đi về phía tủ lạnh, rồi xách tới hai chai bia đưa cho anh ta, Thiệu Minh Chương rất hào phóng đưa cho dì ấy một tờ 100 tệ, còn cất giọng lơ lớ nói: "Không cần thối”.

Dì ấy thấy tiền liền mỉm cười tươi như hoa rồi cũng vội rời đi.

Thiệu Minh Chương cầm dụng cụ lên khui hai bình rượu ra, đặt một chai trước mặt mình, chai còn lại đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi xua tay và nói rằng mình không muốn uống.

Thiệu Minh Chương cười nói:

"Nếu muốn biết chính xác anh ta cầu xin tôi như thế nào thì trước tiên cứ uống hết chai rượu này đi."

“Thiệu Minh Chương!” Tôi đập bàn, hạ giọng nói: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm cái quái gì thế?”

Anh ta mới mười tám tuổi, chắc là cũng không ngông cuồng đến mức vừa mới gặp người mẹ nhỏ này lần đầu tiên mà đã nổi lên ý đồ xấu xa gì đó!

Nụ cười trên mặt Thiệu Minh Chương đột nhiên biến mất, anh ta cúi đầu ôm lấy bình rượu.

Một lúc lâu sau, anh ta bình tĩnh nói:

“Không muốn uống thì đừng uống.”

Nói rồi anh ta liền ngẩng đầu lên miệng tu hết bình rượu vào bụng.

Tôi liền choáng váng, không biết anh ta lại muốn giở trò gì đây.

Thiệu Minh Chương một hơi uống hết nửa chai rượu, anh ta mím môi, đỏ mặt, thả chai xuống bàn, sau đó khàn giọng nói:

"Nếu tôi lại bắt cô uống nó, A Triệt của cô chắc chắn sẽ âm thầm dùng mưu kế gì đó chơi tôi sau lưng!"

“A Triệt chơi cậu?” Tôi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn: “Không phải cậu nói A Triệt đã bỏ qua nhân phẩm để cầu xin cậu sao?”

“Đó là vì để giữ thể diện cho tôi! "Thiệu Minh Chương vung tay, quét chai rượu đã uống cạn rớt xuống mặt đất, anh ta trầm giọng quát:

"Cô nghĩ tôi có thể đối phó được với loại người như A Triệt nhà cô sao?"

​A Triệt có bản lĩnh vậy sao?

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người miêu tả A Triệt như vậy, cậu ta quả thực vô cùng thông minh và khác biệt với người thường.

Khi Lý Nghiệp còn sống, tôi luôn cảm thấy rằng nếu A Triệt có nửa tấm lòng không trong sạch thì cả nửa tài sản của Lý gia đã dễ dàng bị cậu ta lấy đi.

Nhưng trong mắt cá nhân tôi, A Triệt trông giống như một cậu bé to lớn lầm lì hơn.

“Cậu ta lừa cậu như thế nào?” Tôi càng tò mò không biết A Triệt đã dùng thủ đoạn gì để khiến “đứa con riêng” của chồng mới lần đầu tiên gặp mặt đã phải mượn rượu tố cáo với tôi như vậy.

Thiệu Minh Chương ợ một cái:

"Anh ta còn có thể làm gì nữa chứ! Anh ta âm thầm ra tay với đoàn đội của tôi, dùng sự sống còn của đoàn đội để uy hiếp tôi!”

“Đội?” Tôi cau mày: “Đoàn đội gì?”

Thiệu Minh Chương: "Khi còn học trung học tôi đã thành lập một 'Hiệp hội bảo vệ mạng', mà mọi người thường hay gọi là hacker. Chúng tôi chuyên tìm lỗ hổng bảo mật mạng của các công ty vừa và nhỏ và lợi dụng sơ hở đó để thực hiện một số hành động kiếm lời."

Tôi: "...Cậu làm vậy là đang phạm tội!"

Thiệu Minh Chương: "Tôi chỉ làm cho mạng máy tính của công ty bọn họ tê liệt, cũng không có trộm tiền! Quên đi, một người phụ nữ như cô có giải thích cũng không hiểu mấy thứ này đâu! Vốn bọn tôi đang hoạt động rất tốt, không nghĩ tới nửa năm trước trước khi Lý Nghiệp chết, máy chủ ở trung tâm của bọn tôi bị hack."

Nửa năm trước khi Lý Nghiệp qua đời, dựa theo lời giải thích sau này của Lý Sách nói với tôi, khoảng thời gian đó vừa vặn là lúc Lý gia mới biết được mối tình đầu của Lý Nghiệp ở nước ngoài còn để lại cho anh ấy một đứa con riêng!

“Sau đó chúng tôi đã hợp lực điều tra suốt một thời gian dài nhưng cũng không tra ra được rốt cuộc là ai hack. Chúng tôi thật sự đã dùng hết các loại phương pháp, ngay cả biện pháp tiên tiến nhất cũng đã dùng tới nhưng vẫn không có kết quả. Sau đó, hai ngày sau khi Lý Nghiệp vừa chết, người của Lý gia tới tìm tôi để nói chuyện di chúc, A Triệt nhà cô đột nhiên dùng máy tính từ xa tìm thấy điện thoại di động của tôi.”

"Phải biết rằng điện thoại di động của tôi, máy tính của tôi, đều đã được trang bị thiết bị bảo mật tiên tiến nhất thế giới, vậy mà anh ta vẫn có thể thâm nhập vào hệ thống phòng ngự của điện thoại tôi, rồi anh ta truy cập vào điện thoại di động của tôi gửi cho tôi một đoạn tin nhắn, tôi lập tức cảm thấy người này không đơn giản, liền vội vàng mở ra xem thử nội dung, quả nhiên!”

Tôi lắng nghe vô cùng chăm chú, hiển nhiên cảm thấy có chút ngạc nhiên.

"A Triệt còn có năng lực này sao?"

Thiệu Minh Chương gật đầu mạnh mẽ.

"A Triệt nhà cô cũng thật là khôn ngoan, sau khi liên lạc với tôi từ xa, anh ta không cho tôi biết danh tính mà chỉ liệt kê cho tôi những việc ngoài lề mà đoàn đội tôi đã làm trong những năm qua. Đúng vậy, lời cô vừa nói không sai, chúng tôi quả thực đã phạm tội. Mặc dù không phải là cướp bóc, tống tiền gì cả nhưng chung quy đó cũng là một tội ác, nhưng đó chỉ là phần nổi mà thôi, nếu muốn buộc tội chúng ta còn phụ thuộc vào việc bằng chứng có đầy đủ hay không. Sau khi A Triệt nhà cô liệt kê cho tôi, anh ta còn đính kèm một dòng chữ như sau: Nếu như những chứng cứ này xuất hiện thì bọn tôi chắc chắn sẽ bị phán tội, điều đó có nghĩa là anh ta đã có tất cả những bằng chứng này trong tay. Chỉ cần tôi không thỏa mãn theo ý của anh ta, anh ta sẽ giao những bằng chứng này cho tòa án, và hoạt động của đội chúng tôi sẽ hoàn toàn kết thúc! Sao tôi có thể chấp nhận số phận của mình kết thúc dễ dàng như thế được chứ? Dù sao chỉ cần tôi trở về thừa kế tài sản của gia đình, những chuyện này không phải đã dễ dàng giải quyết rồi sao?”

"Nhưng cô biết không, A Triệt rất lợi hại, anh ta không trực tiếp uy hiếp tôi, mà là uy hiếp các anh em trong đội của tôi!"

"Mẹ nó, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta lôi ở đâu ra những chuyện cũ thối nát của mấy anh em tốt của tôi từng làm, từng chuyện một cũng không lớn nhưng cộng lại cũng đủ để đưa một người vào trong đó vài năm! Lúc đó tôi liền nổi giận, hỏi anh ta rốt cuộc muốn như thế nào! Ngay cả lúc ấy anh ta cũng không lộ mặt, chỉ gửi cho tôi một tin nhắn, trong tin nhắn chỉ có một câu."

“Cậu phải chia cho cô Lâm Chi Vi một nửa tài sản thừa kế của Lý Nghiệp.”

Thì ra là thế!

Tôi đã hiểu tất cả mọi thứ.

Tôi đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau qua chiếc bàn dính đầy dầu đỏ, rồi ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Chương, Thiệu Minh Chương trước và sau khi say là một người hoàn toàn khác nhau.

Đúng vậy, anh ta chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?

"Mười tám tuổi..."

Tôi chợt nghĩ đến A Triệt năm mười tám tuổi đã mạo hiểm cầm dao bất chấp mưa máu một thân một mình xông vào cứu tôi khỏi hang ổ của một tên cướp liều lĩnh.

*

A Triệt dẫn theo người của Thiệu Minh Chương đưa Thiệu Minh Chương đến khách sạn đã đặt trước, thành phố A cách thành phố C năm sáu tiếng đồng hồ lái xe, sắc trời lúc này cũng đã tối, không thích hợp chạy xe về suốt đêm.

Huống hồ hành lý của Thiệu Minh Chương còn chưa được chuyển vào Lý gia.

Tôi cũng không quay lại thành phố C mà nhờ A Triệt tìm cho tôi một khách sạn để qua đêm tạm thời. Khi tới đây, tôi không mang hy vọng có thể sống sót trở về nên cũng không đặt phòng khách sạn gì cả. Hiện tại lại đột nhiên cần ở lại, nhưng không thể đến khách sạn nằm dưới sự quản lý của Lý gia.

A Triệt nhanh chóng liên lạc với một hội sở tư nhân để đặt phòng cho tôi.

Lúc tiến vào câu lạc bộ, tôi xách túi, nhìn thấy A Triệt đang đứng trong đại sảnh câu lạc bộ, xung quanh còn có vài người đàn ông mặc âu phục giày da, thoạt nhìn hẳn là quản lý của hội sở tư nhân này. Hội sở này trang trí rất tinh xảo, thoạt nhìn rất cao cấp, chắc chắn không phải là một hội sở bình thường.

Những người đàn ông ăn mặc bảnh bao mỉm cười nhiệt tình chào đón A Triệt, A Triệt đứng giữa bọn họ cũng nở nụ cười và đôi lúc còn đáp lại bọn họ vài câu.

Dáng vẻ A Triệt lúc này là dáng vẻ mà tôi chưa từng gặp qua trước đây, trông cậu ta trưởng thành và điềm tĩnh hơn rất nhiều, giống như một vị vua đang thảo luận những vấn đề quan trọng với các cận thần của mình.

Những người đó hẳn là biết tôi, tôi nhìn thấy A Triệt nói gì đó với bọn họ, sau đó bọn họ dường như cũng muốn quay đầu lại nhìn tôi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ dám liếc nhìn tôi từ xa qua khóe mắt.

A Triệt nói chuyện với bọn họ xong, hai tay cậu ta đút vào trong túi áo khoác rồi xoay người sải bước về phía tôi, trong nháy mắt đối mặt với tôi, cậu ta lại khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng giúp tôi nhấc túi xách lên.

Tôi theo cậu ta lên tầng cao nhất của hội sở. Đó là một gian phòng rất xinh đẹp, được trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản, bên trái phòng khách là cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ cũng là loại rèm cửa tự động, phong cảnh ngoài cửa sổ chính là Lăng Nguyên Đại Giang.

Lăng Nguyên Đại Giang là thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố A. Hàng năm có vô số khách du lịch đến đây để ngắm cảnh, phòng khách sạn ở đây luôn kín chỗ, đặc biệt vào mùa du lịch cao điểm, ngay cả Lý Nghiệp nếu không sớm chào hỏi thì cũng cần phải chờ đợi hai ba phút mới có được phòng.

Tôi đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hiện tại là mùa cao điểm du lịch trên sông Lăng Nguyên, bây giờ cũng đã hơn mười giờ tối nhưng trên cầu ngắm cảnh vẫn còn rất đông người qua lại.

A Triệt ở phía sau giúp tôi điều chỉnh các thiết bị trong phòng xem có trục trặc gì không.

Tôi khoanh tay nhìn phong cảnh trước mặt, đột nhiên nghĩ đến những gì Thiệu Minh Chương đã nói với tôi tối nay, anh ta nói rằng sẵn sàng hợp tác với tôi cùng chia sẻ tài sản mà Lý Nghiệp để lại, bởi vì A Triệt đã phân tích với anh ta vô cùng rõ ràng, nếu anh ta không đồng ý thì người thân của Lý gia chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho anh ta, và quan trọng nhất chính là uy hiếp từ A Triệt.

Thiệu Minh Chương còn kiên quyết hứa với tôi rằng nếu anh ta đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời. Chưa kịp nghe anh ta nói xong, tôi liền hỏi thẳng anh ta đồng ý san sẻ nửa tài sản của Lý Nghiệp với tôi với điều kiện gì. Thiệu Minh Chương nhìn chằm chằm vào tôi và cứng rắn lên tiếng:

“Cô Lâm, tôi tạm thời gọi cô là cô Lâm! Tôi đồng ý hợp tác với cô quả thật là có kèm theo một điều kiện.”

"Ở lại Lý gia, giúp tôi phát triển tập đoàn Lý thị ngày càng thịnh vượng!"

“Chỉ thế thôi à?” Tôi không tin mọi chuyện lại đơn giản đến vậy.

Thiệu Minh Chương gật đầu mạnh mẽ,

“Đương nhiên, dù sao tôi không phải là người ác, tôi đồng ý với cô, nếu như có một ngày cô muốn rời khỏi Lý gia, tôi sẽ không hạn chế tự do của cô, cô cũng có thể tùy ý trình đơn ly hôn với Lý Nghiệp, thủ tục ly hôn với người chết như thế nào tôi cũng không hiểu lắm nhưng tôi cam đoan với cô, chỉ cần pháp luật công chứng cô không còn là vợ hợp pháp của Lý Nghiệp nữa, cô có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào! Còn về chuyện của quỹ tài trợ, tôi biết cô ở lại Lý gia chính là vì quỹ này!”

"Nhưng chỉ cần cô Lâm còn ở Lý gia, cô nhất định phải cùng tôi xây dựng lên tập đoàn Lý thị, để tập đoàn Lý thị biến thành một diện mạo mới trong tay tôi!"

Tôi suy nghĩ một chút, nếu bây giờ tôi lựa chọn ly hôn, sau đó mang theo quỹ đi thì sẽ không có bất kỳ bảo đảm nào giúp quỹ tiếp tục phát triển. Nếu ở lại, ngoại trừ mang danh quả phụ này, tựa hồ cũng không có gì không tốt.

Thế là tôi liền đồng ý bằng cả hai tay.

"Cậu còn yêu cầu gì khác hông?" Tôi lại hỏi Thiệu Minh Chương một lần nữa, bởi vì yêu cầu này thật sự quá đơn giản, cứ như vậy mà đã lấy được một nửa cổ phần, tôi cảm thấy không an tâm cho lắm.

Thiệu Minh Chương mỉm cười và nhìn tôi với hai mắt đỏ ngầu.

“Nếu cô vẫn còn là vợ của Lý Nghiệp, còn mang danh xưng đại phu nhân của Lý gia, cô tuyệt đối không thể lén lút ngoại tình!”

“Tôi sẽ không làm vậy!” Tôi kiên quyết hứa với anh ta.

“Được.” Thiệu Minh Chương đột nhiên cười quái dị, cầm chai rượu chỉ ra cửa.

"Vậy cô để A Triệt cho tôi dùng đi, bên cạnh cô vẫn nên không cần có một người đàn ông thân thiết quá như vậy, tôi sợ cô đêm dài lắm mộng, quá nhớ nhung đàn ông. Cô có mua mấy dụng cụ dùng để an ủi tôi cũng không phản đối, thậm chí vụng trộm gọi “thức ăn nhanh” bên ngoài tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà, cô tuyệt đối không được nuôi tình nhân!"

Tôi lập tức đồng ý mà không hề cau mày.

Thiệu Minh Chương nói A Triệt là một nhân tài hiếm có, tâm cơ thủ đoạn, năng lực kinh doanh, xã giao tất cả đều có. Loại người này nếu tiếp tục để ở bên cạnh làm vệ sĩ thì thật là lãng phí tài năng và nhân tài, tập đoàn Lý thị đang cần những nhân tài như A Triệt!

Tôi tin Thiệu Minh Chương sẽ không đối xử tệ bạc với A Triệt.

Thiệu Minh Chương đã hứa với tôi, khi anh ta chuyển đến biệt thự Lý gia, tất cả những thỏa thuận này sẽ bắt đầu có hiệu lực, hiện giờ tôi còn có thể tiếp xúc với A Triệt một khoảng thời gian nữa.

Tôi không để tâm đến những lời trêu chọc ác ý của Thiệu Minh Chương, thay vào đó, tôi chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của A Triệt phản chiếu trên tấm kính qua cửa kính, vừa nghĩ tới sau này cậu ta không thể thường xuyên ở bên cạnh tôi, thậm chí tôi còn có chút quan tâm cho cậu ta giống như một bà mẹ đang lo lắng vì con mình sắp đi xa.

“A Triệt.” Tôi quay lại và vẫy tay gọi cậu ta.

A Triệt đặt máy tính bảng thông minh trên tay xuống, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ tôi, đứng trên tấm thảm cách tôi một mét, ngoan ngoãn cúi đầu.

"Cô chủ."

"Ở trên xe tôi và Thiệu Minh Chương đã bàn bạc về điều kiện rồi, anh ta bảo cậu đến chỗ anh ta làm việc, cậu cảm thấy như thế nào?" Tôi hỏi cậu ta.

A Triệt vẫn cúi đầu, giọng nói phát ra đầy lạnh lùng:

“Tôi không có ý kiến gì.”

"Được." Tôi khoanh tay, quay người lại đưa lưng về phía A Triệt, nhìn khung cảnh dòng sông lấp lánh ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau tôi mới chậm rãi lên tiếng tiếp:

"Nếu như cậu đã đồng ý, có một việc tôi nghĩ mình nên nói rõ với cậu."

Tôi nghe thấy A Triệt hình như đang hít sâu một hơi.

“A Triệt.” Tôi nhẹ nhàng nói.

"Tôi biết cậu luôn có tình cảm khác với tôi, nhưng từ giờ trở đi, xin cậu đừng tiếp tục thích tôi nữa được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play