A Triệt nhanh chóng giải quyết gọn gàng đám vệ sĩ phía sau tôi.
Tôi cảm thấy có hơi choáng váng.
A Triệt đến bên tôi, cởi chiếc áo khoác đen dài ra rồi dùng một bên áo khoác che chắn cho tôi.
Giống như một hiệp sĩ đang bảo vệ công chúa của mình.
Nhưng rất tiếc tôi không phải là công chúa, tôi chỉ là một góa phụ có chồng vừa chết và đang bị gia đình chồng quá cố đang tìm cách trục xuất ra khỏi gia tộc.
Tôi không giống như những công chúa trong truyện cổ tích lập tức cảm động khóc rống lên rồi xoay người nhào vào trong lòng A Triệt, sau đó kể cho cậu ta nghe ủy khuất của mình.
Ủy khuất nhất định là có, dù sao tôi cũng là phụ nữ, chứ không phải làm bằng sắt đá.
Nhưng thời điểm để biểu đạt nội tâm yếu đuối tuyệt đối không thể là thời điểm bốn bề thù địch như bây giờ!
Đối tượng tâm sự càng không thể là A Triệt!
Tôi mạnh mẽ đẩy “tấm khiên” của A Triệt sang một bên, rồi đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Sau đó lên tiếng:
"Ai cho cậu vào đây?"
A Triệt lập tức cúi đầu, giữ im lặng và siết chặt nắm tay.
"Đây là từ đường của Lý gia, còn cậu chỉ là một trong những vệ sĩ của tôi, cậu tuyệt đối không được phép làm xằng bậy ở đây!"
Tôi lạnh lùng nói:
"Đi ra ngoài!"
Liếc qua khóe mắt, tôi thấy đám người nhà họ Lý đang vô cùng thích thú quan sát sự tương tác giữa A Triệt và tôi. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, A Triệt, cậu rời khỏi nơi này mau!
Nhưng A Triệt vẫn không tuân theo mệnh lệnh của tôi.
“Đúng là vô liêm sĩ!” Vị trưởng bối lúc nãy muốn tấn công tôi là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta đập bàn, giận dữ nói:
"Còn dám đem trai bao của mình đến đứng trước từ đường của Lý gia! Thật đúng là không ra thể thống gì!"
"Mọi người nhìn xem kìa, chồng cô ta vừa mới chết không lâu, hài cốt còn chưa nguội lạnh mà ả quả phụ này đã bắt đầu tán tỉnh vệ sĩ của mình ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Nhà họ Lý thật là vô phúc khi có đứa con dâu như cô!"
“Đúng vậy đúng vậy!”
Xung quanh đột nhiên trở nên ầm ĩ, ai nấy đều đang không ngừng công kích, nhục mạ tôi.
“Không ngờ Lý Nghiệp lại cưới một người phụ nữ dâm đãng như vậy, thật sự là quá xấu hổ!"
"Chậc chậc, trách không được kết hôn cả năm năm trời mà vẫn không có con, chỉ sợ trong năm năm nay ả phụ nữ này đã đi ra ngoài hấp thụ tinh khí lung tung!"
"Tôi hiểu rồi, có khi nào bệnh của Lý Nghiệp cũng là do cô ta chọc giận nên mới đột nhiên bộc phát! Chẳng lẽ là lúc cô ta yêu đương vụng trộm với vệ sĩ thì vô tình lại bị Lý Nghiệp bắt gặp, sau đó Lý Nghiệp tức giận tới mức hộc máu tại chỗ rồi bỏ mình! Chắc là vậy rồi chứ còn gì nữa! Tôi đã nói mà, thân thể Lý Nghiệp cường tráng như thế, sao tự dưng lại đột ngột qua đời. Tính ra Lý Nghiệp cũng thật đáng thương khi có một người vợ như cô ta... Vậy mà lúc này cô ta còn mặt dày đòi giữ lại tài sản của Lý gia à! Đừng có mơ!"
…
Thật sự là quá khó nghe.
Tôi đột nhiên trở nên bối rối.
A Triệt đứng trước mặt tôi vẫn không nói gì cũng không nghe lời tôi rời đi.
Rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Chẳng phải mấy ngày nay cậu ta đã biến mất không thấy tăm hơi rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện vào ngay đúng lúc này!
Mau đi đi!
Trong lòng tôi sốt ruột đến phát điên, tôi lớn tiếng hò hét, điên cuồng dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ với cậu ta.
A Triệt cúi đầu một hồi lâu, ngay lúc đám người kia đã sắp hết kiên nhẫn liền muốn động thủ với tôi…
Đột nhiên…
Cánh cửa từ đường vừa bị đóng lại lúc này lại bị người nào đó mở ra lần nữa.
Ánh sáng bên ngoài liền thuận thế chen vào, người còn chưa tới nhưng đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
“Này này, các vị trưởng bối của Lý gia lại hùa nhau đi ăn hiếp một người phụ nữ, rốt cuộc là có sự tình gì đây?”
Một bóng người màu trắng bước vào ngưỡng cửa.
Tôi cũng xoay người và nhìn về phía cửa lớn.
Tôi liền nhìn thấy chàng trai trẻ tôi gặp trong vườn ngày hôm đó đang mỉm cười bước vào.
"Là anh..." Hiển nhiên tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên ngay lúc tôi còn chưa kịp buột miệng lên tiếng hỏi anh ta là ai thì A Triệt ở một bên đột nhiên đưa hai tay ra sau lưng, cúi đầu kính cẩn nói:
"Lý thiếu gia."
Lý thiếu gia ?
Tôi trợn tròn hai mắt.
Người đàn ông mặc áo trắng sải bước xuyên qua từ đường, đi thẳng đến chiếc ghế trống của "đứa con ngoài giá thú", vén quần áo lên rồi lịch sự ngồi xuống.
Anh ta ôm cằm mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
"Xin chào mọi người."
"Tôi là Thiệu Minh Chương, mọi người ở đây chắc cũng đã nghe đến tên của tôi."
“Đúng vậy, tôi là đứa con hoang thất lạc ở bên ngoài nhiều năm của Lý Nghiệp.”
"Nhưng hôm nay tôi đến đây e là sẽ làm cho mọi người thất vọng, bởi vì mục đích chính mà tôi đến đây không phải là để tranh giành tài sản với người mẹ kế này."
Người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên thu lại nụ cười và ngồi thẳng dậy. A Triệt phía sau tôi cũng đột nhiên đứng thẳng lên, cậu ta nhanh nhẹn đi tới đối diện tôi, mở một tập tài liệu màu đen mà cậu ta vẫn luôn đeo ở phía sau ra, rồi đẩy tới trước mặt Thiệu Minh Chương.
Trong tập tài liệu màu đen rõ ràng là một bản di chúc bằng giấy.
Thiệu Minh Chương cầm lấy cây bút do A Triệt đưa cho, anh ta thích thú xoay nó trên đầu ngón tay vài vòng, sau đó ánh mắt liền trở nên vô cùng sắc bén, tay trái anh ta ấn tập hồ sơ, tay phải tháo nắp bút ra rồi lập tức ký tên anh ta vào vị trí người thừa kế thứ nhất ở dòng cuối của di chúc.
Rồi anh ta lại đẩy bản di chúc tới trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, liền nhìn thấy phía dưới cái tên Thiệu Minh Chương còn để lại một chỗ trống.
Tôi có chút khó hiểu ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi anh ta.
Thiệu Minh Chương lại ném cây bút trong tay cho tôi, anh ta đứng dậy quay mặt về phía đám người họ Lý, chậm rãi cài lại chiếc cúc đầu tiên trên bộ vest trắng, sau đó lên tiếng đầy uy nghiêm và quả quyết.
"Cô Lâm và tôi đã đạt được thỏa thuận với nhau. Với tư cách là người nhà còn lại của Lý Nghiệp, tôi và cô ấy sẽ cùng nhau thừa kế phần tài sản này!"
"Từ giờ trở đi, cô Lâm đây sẽ là người thân duy nhất của Lý Minh Chương tôi, cổ phần của tôi trong Lý thị cũng sẽ thuộc về cô ấy. Các người cũng đừng hòng đụng vào quỹ tài trợ trong tay cô ấy!"
*
Cuộc họp cuối cùng cũng đã kết thúc trước khi mặt trời lặn.
Mấy thân thích khác của Lý gia ai nấy đều thở hổn hển, dáng vẻ tràn đầy tức giận.
Đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời thì chỉ còn tôi, Thiệu Minh Chương và A Triệt là những người duy nhất còn lại trong từ đường của Lý gia.
Tôi vẫn chưa quen gọi Thiệu Minh Chương Lý Minh Chương, cái tên này thật khó nghe.
Thiệu Minh Chương ung dung đút hai tay vào túi, anh ta chậm rãi nhìn từng bài vị trong từ đường, còn tôi thì uể oải ngồi ở góc bàn dài tựa lưng vào ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, và A Triệt thì đang cúi đầu thu mình đứng ở trong một góc tối.
Tôi liếc nhìn A Triệt, vẻ mặt của cậu ta rất mơ hồ.
Toàn bộ từ đường lúc này chỉ có ba người chúng tôi, những vệ sĩ còn lại của Lý Nghiệp đều đã bị Thiệu Minh Chương đuổi đi, hiện tại anh ta là người đứng đầu hợp pháp tiếp theo của Lý gia. Đợi đến vài ngày sau sau khi bàn giao xong xuôi chuyện cổ phần ở tập đoàn Lý thị, đến lúc đó anh ta có thể chính thức tiếp nhận vị trí mới này.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và đầu óc tôi lúc này càng trở nên mông lung. Dù đã giữ lại được quỹ tài trợ của cha tôi như tôi lại không cảm thấy hào hứng nỗi.
Tôi ngước mắt lên nhìn A Triệt, đột nhiên có cảm giác muốn dùng búa mở đầu cậu ta ra xem rốt cuộc bộ não của anh chàng này trông như thế nào!
Cái gì cậu ta cũng không nói với tôi, tại sao cậu ta đột nhiên lại có quan hệ với con riêng của Lý Nghiệp?
Thiệu Minh Chương đi hết một vòng từ trái sang phải, rồi anh ta đột nhiên quay đầu, đầu tiên là nhìn A Triệt đứng sau lưng tôi, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía tôi, anh ta khẽ nhếch khóe miệng.
“Chúng ta đi ăn lẩu đi!”
"..."
*
Đầu óc Thiệu Minh Chương nhất định là có vấn đề, bởi vì không có ai sau khi đột nhiên có được một khoản gia sản kếch xù và vị trí người đứng đầu quản lý một gia tộc lâu đời lại có phản ứng đầu tiên là dẫn theo “tình nhân” của mẹ nhỏ và mẹ nhỏ đi đến một quán ăn xập xệ bên đường đề ăn thịt nướng.
Nhưng khi Thiệu Minh Chương chỉ đạo A Triệt chở chúng tôi đến một quán lẩu Tứ Xuyên - Trùng Khánh cũ cách trung tâm thành phố không xa, sau đó còn gọi đầy một bàn mì xào và sách bò.
Tôi thừa nhận mình thực sự ngạc nhiên đến rớt cằm.
Như người ta vẫn nói, yêu cầu thêm phần nước súp trong trong nhà hàng lẩu Tứ Xuyên - Trùng Khánh là coi thường mọi người, và khi người phục vụ hỏi Thiệu Minh Chương anh ta muốn sử dụng loại nồi nào thì Thiệu Minh Chương chỉ nói đơn giản rằng anh ta muốn dùng loại nồi âm dương, và phải là loại có đường giữa ngăn cách làm đôi chứ không phải loại có nồi nhỏ bên trong nồi lớn.
Tôi hỏi Thiệu Minh Chương có ăn được đồ cay hay không, nếu không ăn được đồ cay thì chúng ta sẽ đến một quán thịt dê lâu đời ở Bắc Kinh, nhưng Thiệu Minh Chương lại không chú ý đến lời tôi mà lại rót một ít bia vào cốc, rồi quay sang hỏi tôi có muốn uống không, tôi nói là không, thế là Thiệu Minh Chương liền gọi cho tôi một chai sữa dừa vừa được hâm nóng nóng hổi.
Thiệu Minh Chương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ ung dung lắc lắc ly rượu trong tay, rồi uống rượu theo một phong cách rất Anh. Chẳng mấy chốc người phục vụ cũng mang sữa dừa nóng ra cho tôi, Thiệu Minh Chương giúp tôi mở ra, rồi nhét ống hút vào, đột nhiên anh ta nhìn thấy A Triệt vẫn còn đứng bên cạnh tôi chưa chịu ngồi xuống.
Bàn ăn lẩu là một cái bàn vuông dài, phía dưới bốn bên bàn còn có bốn cái ghế dài rộng, tôi và Thiệu Minh Chương mỗi người một đầu ngồi quay mặt về hướng đông tây, còn hướng bắc và hướng nam vẫn chưa có ai ngồi.
Thiệu Minh Chương quay mặt về chiếc ghế trống bên phải tôi và kêu A Triệt ngồi xuống ăn cùng.
A Triệt vẫn vô cảm và lạnh lùng trả lời”
"Điều này là trái với quy tắc."
A Triệt biết rất rõ tôi đang giận cậu ta nên cậu ta không dám lỗ mãng nữa. Trước đây mỗi lần tôi nổi giận với cậu ta, cậu ta đều chủ động đứng ở ngoài cửa bỏ bữa tối như một cách để tự trừng phạt bản thân, thấy vậy tôi liền cảm thấy đau lòng nhưng lại không thể lay chuyển được cậu ta, chỉ có thể đợi đến nửa đêm mới phái người hâm đồ ăn lại cho cậu ta. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
"Xì, cái gì mà quy tắc với trái quy tắc!" Thiệu Minh Chương kéo một cái ghế ra rồi bảo A Triệt: "Ngồi xuống đi."
A Triệt vẫn không nói gì.
"Ồ, thật là một tên tay sai trung thành!"
“Anh gọi ai là tay sai?” Tôi đập mạnh nắp chai, trừng mắt nhìn Thiệu Minh Chương.
Thiệu Minh Chương nói với tôi: “Cô không cho cậu ta ngồi cậu ta liền không dám ngồi, như vậy chẳng phải là tay sai hay sao?”
Tôi xoa xoa lông mày, nhìn A Triệt xem như “cầu xin”:
"Tôi không giận cậu nữa, cậu ngồi xuống đi."
A Triệt lúc này mới chịu ngồi xuống ngay ngắn.
Thiệu Minh Chương hỏi cậu ta có uống rượu hay không, A Triệt liền nói không uống vì lát nữa cậu ta còn phải lái xe. Thiệu Minh Chương mỉm cười đầy ẩn ý rồi rót trà cho A Triệt, dùng ly rượu của mình cụng ly với A Triệt:
“Xem ra cậu rất trung thành với cô vợ nhỏ này của Lý Nghiệp nhỉ.”
Lời này của Thiệu Minh Chương nhất thời làm tôi nghẹn họng, nhưng tôi lại không thể phản bác anh ta, bởi tôi không rõ hiện tại anh ta rốt cuộc đang muốn làm gì, anh ta thông đồng với A Triệt của tôi, còn bảo A Triệt hợp tác với anh ta, bây giờ còn ngồi xuống muốn cùng chủ tớ hai người chúng tôi cùng thong thả ăn cơm.
Tôi chuyển ánh mắt về phía Thiệu Minh Chương, tay đặt lên mặt bàn, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ.
"Thiệu Minh Chương, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Ý cô là sao?" Thiệu Minh Chương ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi nhìn A Triệt rồi nhìn Thiệu Minh Chương.
“Cậu và cậu ta, hai người các người….”
“A Triệt đã thỏa thuận gì với cậu để khiến cậu đồng ý chia tài sản thừa kế của Lý Nghiệp cho tôi?”
Thiệu Minh Chương nghe xong thì chợt mỉm cười, thấy nhân viên phục vụ đã đưa thức ăn lên, hơn nữa nồi lẩu còn đang sôi, anh ta vội cầm đũa gắp một ít thịt vào trong nồi.
Sau đó mới lên tiếng:
"Đi ăn trước đã."
Vì đang tới kỳ cho nên tôi không thể ăn cay cũng không thể uống lạnh, nồi lẩu nóng này rất phù hợp với trạng thái cơ thể của tôi, nhưng lại không thỏa mãn được khẩu vị không cay không vui của tôi. A Triệt lặng lẽ lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ bát đũa sạch sẽ, rồi dùng thìa múc một ít nước lẩu trong vào bát, sau đó dùng chiếc đũa gắp vài miếng thịt đã được nấu chín từ chiếc nồi lẩu nóng hổi rồi cho vào tô nước súp trong để rửa sạch thịt nhiều lần cho đến khi loại bỏ hết dầu đỏ trên thịt rồi sau đó mới cho ra đĩa.
Xong xuôi cậu ta lại đẩy dĩa thịt tới trước mặt tôi.
Trước đây có một lần tôi làm tiểu phẫu, sau khi phẫu thuật tuyệt đối không thể ăn cay và A Triệt cũng đã làm như vậy để chăm sóc chuyện ăn uống của tôi.
Ăn thịt kiểu như vậy không những vừa giữ được vị cay mà còn không gây kích ứng dạ dày.
Tôi dùng đũa gắp miếng thịt cho vào miệng.
Toàn bộ quá trình ba người chúng tôi đều không nói gì, tôi đang quan sát Thiệu Minh Chương, còn Thiệu Minh Chương thì cúi đầu vừa uống rượu vừa chơi đùa với điện thoại di động, A Triệt thì đang không ngừng nhúng thịt gắp thịt cho tôi, quá trình này diễn ra gần như liên tục.
Uống được khoảng hai chai bia, Thiệu Minh Chương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta đã hơi đỏ lên, nhìn tôi như có điều gì muốn nói.
“Cậu nói đi.” Tôi gật đầu.
Thiệu Minh Chương đưa mắt liếc nhìn A Triệt.
Tôi nhỏ giọng nói với A Triệt; "Cậu ra ngoài thanh toán trước đi."
Những người ở địa vị như chúng tôi về cơ bản đều không cần tự mình thanh toán hóa đơn khi chúng tôi đi ăn ngoài, thông thường các nhà hàng đều sẽ chủ động thanh toán hóa đơn cho chúng tôi, nhưng nhà hàng chúng tôi đến ăn lẩu hôm nay bình thường đến mức không ai nhận ra người ngồi đây là phu nhân của ông chủ tập đoàn Lý thị, một tập đoàn thương mại hàng đầu ở thành phố A, và vị “thái tử mới đăng cơ” này.
A Triệt chợt khựng lại, cậu ta lấy thẻ ra rồi quay lại hỏi người phục vụ có thể quẹt thẻ để thanh toán hay không, người phục vụ lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền chậm rãi gật đầu, rồi lên tiếng: "Chúng tôi có nhận quét mã Alipay."
Người phục vụ dẫn A Triệt đi tính tiền, sau khi thấy A Triệt đã đi được một đoạn khá xa, tôi liền quay sang nhìn Thiệu Minh Chương, định mở miệng tiếp tục hỏi anh ta.
Tầm mắt Thiệu Minh Chương vẫn đi theo A Triệt chưa buông, như có điều suy nghĩ:
"Người vệ sĩ này của cô thật thú vị."
"A Triệt lớn hơn cậu." Tôi tức giận nói: "Năm nay cậu ta đã hai mươi tuổi, lớn hơn cậu hai tuổi."
"Hai mươi tuổi sao..."
Thiệu Minh Chương vuốt cằm và nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Mấy năm nay rất thịnh hành chuyện tình chị em sao?"
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Tôi nhấn đũa, ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Chương, ngữ khí không được tốt lắm.
Nụ cười của Thiệu Minh Chương càng lúc càng rạng rỡ hơn.
"Theo nghĩa đen."
"Cậu!"
“Haizz, mẹ đừng nên tức giận." Thiệu Minh Chương đặt đôi đũa chắn trước mặt tôi để ngăn chặn “sự đối đầu” của tôi, sau đó anh ta cầm đũa vẽ một vòng tròn trên nồi lẩu nóng hổi, rồi chỉ về phía bóng lưng A Triệt.
"Tên vệ sĩ này thích cô, đừng nói với tôi là cô không nhận ra."
“Không phải cô đang hỏi tôi tại sao lại đồng ý hợp tác với cô để cùng nhau đối phó với người của Lý gia sao? Được rồi, để tôi nói cho cô biết.”
Thiệu Minh Chương cuối cùng cũng thu lại nụ cười, sau đó nghiêm túc lên tiếng:
“Là vị Triệt tiên sinh này đã từ bỏ tôn nghiêm của mình để tới cầu xin tôi đừng nên đối nghịch với cô.”