Cậu Triệt chính là A Triệt.
A Hương vẫn luôn xưng hô như thế với A Triệt.
Tôi sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh cũng có thể tiếp nhận được chuyện này, tôi cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười. Sau khi A Hương giúp tôi đo nhiệt độ cơ thể xong, cô ấy nói tôi vẫn còn sốt nhẹ nên bảo tôi cố gắng uống thuốc đầy đủ cho đỡ bệnh.
Thuốc vừa có vị đắng và pha trộn một ít vị ngọt. Tôi không thích uống thuốc đắng, nhưng thuốc tốt thì thường có vị đắng, và thuốc đắng thì có lợi cho bệnh tật. Khi còn bé mẹ thường xuyên ép tôi uống thuốc đắng, cảnh tượng tôi liều mạng cự tuyệt uống thuốc đã bị A Triệt nhìn thấy vô số lần.
Từ đó trở đi, mỗi lần tôi uống thuốc đắng, A Triệt đều lén lấy cho tôi một ít mật ong mà tôi yêu thích để làm dịu cơn đắng trong miệng.
Sau này, khi A Triệt trưởng thành và quen biết nhiều người hơn, cậu ta tìm đủ mọi cách để thay thế tất cả những loại thuốc tôi uống bằng những loại thuốc có vị bớt đắng hơn.
Tôi uống cạn một ngụm, rồi bảo A Hương gọi A Triệt vào.
A Triệt liền ngoan ngoãn bước vào phòng tôi.
Khi A Triệt bước vào, tôi đang uể oải tựa vào đầu giường, váy ngủ buông lỏng lẻo trước ngực.
Tôi nhìn thấy A Triệt đi đến bên cạnh tôi, khi nhìn rõ bộ dạng của tôi, khuôn mặt của cậu ta có chút không thoải mái.
Cậu ta bỗng quay đầu đi, gương mặt không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường mà khẽ ho khan một tiếng:
"Cô chủ, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Tôi giơ tay lên vẫy tay với cậu ta.
"Lại đây."
A Triệt không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng cậu ta chỉ dừng lại nửa giây rồi lập tức nghiêng người về phía tôi, nhìn tôi chăm chú.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của cậu ta đang cố tình né tránh tầm mắt của tôi, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn đưa gương mặt của mình tới gần tôi.
Một cái tát liền rơi xuống một bên mặt của cậu ta.
Bốp!
Một dấu tay màu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên má phải của A Triệt.
Cậu ta nghiêng đầu không nói gì, im lặng một lát rồi lập tức cúi đầu quỳ xuống cạnh giường.
Tôi chống người ngồi dậy, từ cao nhìn xuống cậu ta.
"Biết vì sao tôi đánh cậu không?"
A Triệt gật đầu nhưng mắt vẫn không nhìn tôi.
Tôi đưa tay ra nắm lấy cằm cậu ta, bảo cậu ta ngẩng mặt lên.
Trong con ngươi của A Triệt mang theo một chút ủy khuất nhưng vẫn âm trầm như cũ.
“Lý Sách không phải là loại người để cậu muốn làm gì thì làm.” Ngón tay cái của tôi ấn lên đôi môi nứt nẻ của cậu ta, còn xoa xoa hai lần.
"Chẳng lẽ cậu không nhận ra anh ta đang chế nhạo tôi sao?"
Chế nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.
"Những khẩu súng đó đều là súng thật. Lỡ như hôm nay bọn họ thật sự nổ súng thì cậu tính sao đây?"
A Triệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có thể xử lý được. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô!"
Thật là một đứa trẻ ngây thơ và bốc đồng!
Tôi cười lạnh một tiếng, đẩy cậu ta xuống đất, rồi nằm trở lại giường.
"Quên đi, cũng may chúng ta đang sống trong xã hội pháp quyền nên anh ta không dám lấy súng ra đe dọa tôi đâu. Với thực lực của anh ta, anh ta không có cái gan để làm chuyện này."
"Mọi việc anh ta làm hôm nay đều được cả nhà họ Lý ủng hộ. Cậu nghĩ một mình bản thân cậu có chống lại bọn họ nổi không?"
A Triệt vẫn trầm mặc không nói gì.
Tôi vừa uống thuốc nên lúc này lại có chút buồn ngủ, tôi liền kéo chăn lên che kín đầu.
“Cậu đi ra ngoài đi, sẵn tiện xem xét lại bản thân, không phải chuyện gì cũng có thể hành động bốc đồng như thế. Hiện tại trong nhánh chính của Lý gia chỉ còn lại mình tôi là người ngoại tộc, lúc này lại xuất hiện thêm một đứa con từ trên trời rớt xuống thuộc huyết mạch của Lý gia, các nhánh khác bên ngoài cũng đã sớm để mắt tới số cổ phần trong tay tôi, tôi không thể chuyển nhượng số cổ phần này. Sắp tới e là sẽ có một trận mưa gió máu tanh nổi lên, tôi hi vọng cậu không được tùy tiện hành động như ngày hôm nay nữa."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
A Triệt đứng dậy khỏi mặt đất, chiếc áo khoác được may khéo léo của cậu ta cọ sát với mặt đất làm phát ra âm thanh xào xạc yếu ớt.
Tôi không nghe thấy tiếng bước chân cậu ta rời đi, vậy nên liền xoay người lại nhìn một chút.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy A Triệt vẫn còn đứng cạnh giường và đang hướng ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nhíu mày, nhẹ giọng quát cậu ta:
"Sao còn đứng đây nữa? Mau ra ngoài!"
Đôi mắt của A Triệt nhìn tôi đầy khác thường, trong mắt cậu ta còn có vài tia sáng lóe lên mà tôi không thể hiểu được.
Cậu ta đứng dưới bóng của ngọn đèn bàn bị đồ trang trí đầu giường che khuất, đường nét trên gương mặt có chút mơ hồ, cậu ta đưa tay kéo cà vạt trước cổ áo.
Đột nhiên cậu ta cất giọng trầm khàn hỏi tôi:
“Cô chủ, cô thật sự rất muốn số cổ phần của tập đoàn Lý thị mà Lý Nghiệp để lại cho cô sao?”
“Đó là điều đương nhiên rồi.” Tôi nhắm mắt lại, xoay người đối diện với cậu ta, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cậu cũng biết nguyên nhân mà.”
"Vì... Lý Nghiệp sao?"
“Không phải.” Tôi kéo chăn lên, giọng nói có chút buồn bực, nhưng trả lời lại hết sức dứt khoát.
A Triệt cũng không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, cậu ta cũng rời khỏi phòng ngủ của tôi.
Thế giới một lần nữa rơi vào im lặng và bóng tối, ngoài cửa sổ còn vang lên tiếng mưa rơi yếu ớt.
*
Ngày Tiết Thanh minh.
Người ta kể rằng người xưa cũng không biết rõ lắm tiết Thanh Minh cụ thể là ngày nào, họ chỉ tìm một ngày vào lúc trời mưa nhiều để tỏ lòng thành kính với những người đã khuất.
Tang lễ của Lý Nghiệp đã làm xong tất cả những gì phải làm trong tiết Thanh Minh.
Hôm nay lại là một ngày mưa phùn liên tục, bầu trời u ám, gió lạnh không ngừng thổi đến từng cơn.
Trong bảy ngày qua, tôi đã phải hứng chịu đủ loại công kích có chủ ý từ các nhánh khác của nhà họ Lý, các chú thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm của Lý Nghiệp cũng như con cái của họ lần lượt dùng những đối sách mềm có, cứng có lần lượt đi đến biệt thự nơi tôi ở để gây áp lực cho tôi.
Mục đích chỉ có một: ép tôi giao lại số cổ phần Lý Nghiệp để lại.
Tôi tò mò nói với bọn họ, chẳng phải số cổ phần này cũng chưa chắc thuộc về tôi sao? Chẳng phải Lý Nghiệp mới vừa tìm lại được đứa con trai bấy lâu nay bị lưu lạc ở bên ngoài sao? Chẳng phải các người cũng đã kêu Lý Sách tới nói rõ với tôi rằng đứa con riêng kia có nhiều lợi thế hơn để được hưởng số cổ phần này sao?
Cũng chưa chắc tôi là người được hưởng 30% cổ phần đó mà, sao mấy người cứ đến ép tôi ký tên từ bỏ thế?
Mấy người bọn họ đều nói tôi ngu ngốc, đầu óc chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện phụ nữ, không biết đặt lợi ích chung của gia tộc lên hàng đầu. Nghe xong tôi càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, liền lắc đầu kêu vệ sĩ xung quanh “mời” những người này đi.
Nhưng tất nhiên cũng không dễ để mời một số người ra khỏi biệt thự tôi ở một cách suôn sẻ, đa phần bọn họ đều là những người đứng đầu của các chi, nhánh khác ở thế hệ trước, ai nấy đều rất ngoan cố và cố chấp, không ép được tôi ký tên thì bọn họ sẽ không rời đi.
Nhưng những người này đều sẽ bị A Triệt tìm mọi cách cứng rắn để đuổi bọn họ ra ngoài.
Sau khi chồng tôi qua đời, họ gọi A Triệt là tay sai của tôi và gọi tôi là ả góa phụ kiêu ngạo và độc đoán.
Còn mắng tôi nuôi trai trong nhà để đối phó với nhà chồng!
Những lời này hiển nhiên không thích nghe chút nào, cho nên sau khi A Triệt dọn sạch bọn họ ra khỏi nhà, tôi liền trực tiếp trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Lấy một quyển sách ra đọc cho tâm hồn thư thả.
A Triệt gần đây có vẻ rất bận rộn, mỗi khi cậu ta đứng trước mặt tôi dáng vẻ vô cùng chỉnh tề và gọn gàng, nhưng mấy ngày nay nút áo khoác của cậu ta chỉ cài một nút, tóc mái trên trán bị gió thổi bay lộn xộn.
Dáng vẻ giống cậu ta lúc còn nhỏ.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Lý Nghiệp sau khi chết đều giao toàn quyền cho A Triệt xử lý, nhiều năm trôi qua, địa vị của A Triệt ở bên cạnh tôi đã sớm không đơn giản chỉ là một vệ sĩ đảm bảo cho an toàn của tôi, cậu ta rất an phận, Lý Nghiệp đối với cậu ta cũng không có thành kiến gì, với lại tôi cũng không phải là một người hiểu chuyện kinh doanh buôn bán nên những việc này đều ném cho A Triệt giải quyết.
Từ trước đến nay A Triệt làm việc rất hoàn mỹ, bên ngoài có rất nhiều người không biết chuyện đều suy đoán Lý Nghiệp có phải coi cậu ta như một nửa đứa con trai của mình hay không.
Tôi không thích nghe những lời như vậy lắm, thậm chí còn hơn cả việc có ai đó gọi A Triệt là tay sai của tôi. A Triệt rõ ràng chỉ thuộc về một mình tôi, vận mệnh của cậu ta nên như thế nào chỉ có thể do tôi quyết định, việc gì làm gì có liên quan đến Lý Nghiệp cơ chứ?
Lý Nghiệp chỉ là chồng của tôi, không phải tất cả những gì thuộc về tôi cũng đều thuộc về anh ấy.
Tôi ngồi trong ngôi nhà kính ngoài vườn đọc sách, thẫn thờ lật giở từng trang, A Triệt thì đứng sau lưng tôi. Hôm nay hiếm khi thấy cậu ta không cần ra ngoài làm gì nên tôi rủ cậu ta xuống lầu đi dạo cùng tôi.
Vừa đến ngày mưa dầm, đầu gối của tôi thường sẽ cảm thấy đau nhức, lúc mười mấy tuổi nổi loạn không lo chú ý đến việc mùa đông phải bảo vệ khớp xương nên mới hình thành nên bệnh như thế này.
Người có khớp xương không tốt trời mưa dầm lại càng không nên ra ngoài dầm mưa. Những năm trước đây khi Lý Nghiệp còn sống, hoặc là hai năm trước khi cha tôi chết, tôi đều rất chú ý đến việc này.
Nhưng hôm nay tôi đột nhiên nổi hứng muốn ra ngoài đi dạo. Trong khoảng thời gian này tôi càng thích đắm mình trong màn mưa tí tách.
Trong nhà kính trồng rất nhiều hoa bỉ ngạn, loài hoa tượng trưng cho địa ngục và sự chết chóc, trong mắt rất nhiều người loài hoa này thường tượng trưng cho điềm xấu, ngay cả Lý Nghiệp cũng rất bất mãn với hành động của tôi.
Nhưng tôi vẫn không nghe lời Lý Nghiệp và nhờ A Triệt tìm cho tôi nhiều hạt giống hoa bỉ ngạn rồi bí mật trồng chúng trong nhà kính. Khi hạt giống hoa vừa trồi lên khỏi mặt đất thì Lý Nghiệp cũng yếu đến mức không thể ra khỏi giường.
Hoa bỉ ngạn được A Triệt chăm sóc rất tốt, tôi không có thời gian chăm sóc chúng nhưng chúng lại phát triển mạnh mẽ.
“A Triệt.” Tôi gấp sách lại, đứng dậy, vén váy lên, vô tình dẫm phải một mảnh hoa rơi màu đỏ tươi.
Nhìn những giọt mưa rơi từ cành cây xanh non ngoài cửa sổ, tôi lặng lẽ nói:
"Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."
A Triệt luôn biết rằng đầu gối của tôi thường bị đau nên sau khi vừa nghe lời đề nghị của tôi, cậu ta liền tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không thể làm gì được tôi, tôi đưa tay khẽ gạt mấy đốm bụi trên vai áo cậu ta, cởi áo khoác khoác trên vai ra trả lại cho cậu ta, rồi một mình đẩy cửa kính tinh xảo của nhà kính ra.
Mưa bên ngoài càng trở nên nặng hạt hơn.
Tôi ngẩng đầu lên, đưa tay ra ngoài phòng kính hứng một hạt mưa.
Phía sau truyền đến một tiếng ô vừa được mở ra.
Tôi quay lại và nhìn thấy A Triệt đang cầm chiếc ô đang mở trên tay.
Và cậu ta lại khoác áo khoác lên vai tôi một lần nữa.
“Tôi đi cùng cô.” A Triệt giận dữ nói.
Tôi mỉm cười, quay người, khép chặt chiếc áo gió vào người rồi bước vào màn mưa.
Con đường nhỏ lát đá cuội đi thông tới vườn hoa lớn của Lý gia, bây giờ đang là tháng tư, những sinh mệnh mới cũng đang liên tục sinh sôi và sinh trưởng, hai bên đường tất cả đều là cành liễu xanh um tươi tốt.
Nhưng cũng có rất nhiều cánh hoa bị nước mưa liên tục vùi dập mấy ngày nay đang nằm héo úa trong lớp đất bùn ven đường.
Tôi dừng lại dưới gốc cây anh đào héo tàn chỉ còn lại thưa thớt vài cánh hoa, nhìn lên những bông hoa lẻ loi trên cành.
“A Triệt.” Tôi giơ tay chỉ vào bông hoa anh đào ẩn dưới tán lá nâu sẫm rồi nói:
"Tôi muốn bông hoa đó."
A Triệt đáp lại và tiến lại phía sau tôi, một tay cậu ta cầm chiếc ô đen còn tay kia thì hướng về phía cây anh đào.
Động tác ngắt hoa của cậu ta vô cùng gọn gàng và linh hoạt, cậu ta đem hoa anh đào nhỏ bé kia cùng cành cây đưa đến trong tay tôi.
Tôi nhận lấy cành hoa và mỉm cười với cậu ta, vẻ mặt A Triệt thoáng có chút mất tự nhiên, cậu ta liền quay đi, vội vàng cầm ô quay lại phía sau tôi.
“A Triệt.” Tôi cúi đầu nghịch nghịch bông hoa anh đào trong tay, bỗng đầu ngón tay tôi đột nhiên dừng lại, cuống hoa chẳng mấy chốc đã rớt khỏi cành cây.
Tôi giơ tay ném cành hoa trở lại bãi cỏ.
"Hoa anh đào cuối cùng cũng sẽ tách khỏi những cành cây đã bảo vệ nó và hoàn thành cuộc sống ngắn ngủi nhưng tươi đẹp của mình ở thế giới bên ngoài."
Tôi cài bông hoa anh đào lên tai, cúi đầu nhìn bóng mình trong vũng nước ven đường.
Hoa anh đào dù đã tàn nhưng vẫn có thể nở rộ với màu sắc ban đầu trên mái tóc dài của người phụ nữ.
A Triệt cũng đáp lại một tiếng.
Tôi quay lại đối mặt với cậu ta.
Bả vai cậu ta lúc này đã ướt đẫm, chiếc ô đen trên đỉnh đầu cũng đủ lớn nhưng vì khoảng cách giữa hai chúng tôi đã làm cho không gian của chiếc ô này bị thu hẹp lại rất ngắn.
Tay cầm ô của A Triệt nghiêng hẳn sang một bên, chiếc ô che một vùng lớn trên đỉnh đầu tôi khiến tôi không bị dính một giọt mưa nào.
Nhưng phần ô bên phía A Triệt chỉ vừa đủ che một nửa đỉnh đầu của cậu ta, phần lớn cơ thể vẫn phải hứng chịu màn mưa xối xả bên ngoài.
Mái tóc của A Triệt cũng ướt sũng, từng giọt một từ trên tóc rơi xuống trượt dọc theo chiếc cằm góc cạnh rồi chui vào cổ áo.
Tôi đẩy chiếc ô về phía cậu ta, còn ép cậu ta không được từ chối. Nước mưa lập tức rơi xuống lưng tôi, thoáng chốc liền cảm thấy lạnh cóng, nhưng tôi vẫn mỉm cười và chỉ vào bông hoa bên tai.
"Trông đẹp không?"
Vẻ mặt A Triệt có chút cứng ngắc, trong đồng tử tràn ngập ánh sáng như tinh thể băng vỡ, yết hầu khẽ khàng di chuyển lên xuống.
Một lúc lâu sau, cậu ta gật đầu một cái thật mạnh.
"Cô chủ luôn là người đẹp nhất."
Tôi giơ tay lên , kiễng chân lên, A Triệt đã cao 1,9 mét nhưng tôi chỉ cao chưa đầy 1,7 mét, mỗi khi tôi muốn sờ mặt cậu ta thì đã không còn giống như lúc bé chỉ cần kéo cậu ta lại sát người mình nữa, nhưng tôi vẫn không nhịn được kiễng chân đưa tay lên mặt cậu ta.
Tôi đặt lòng bàn tay lên mặt A Triệt và vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.
"A Triệt." Tôi bình tĩnh nói với cậu ta,
"Cũng đến lúc cậu tìm cho mình một người bạn gái rồi."