Giao cổ phần?

Đầu tiên tôi có chút choáng váng, sau đó cũng dần dần tỉnh táo lại, nhìn tờ di chúc bị cuốn bay theo làn gió, tôi chợt mỉm cười.

“Dựa vào cái gì?”

"Dựa vào..." Khóe miệng Lý Sách cong lên thành một vòng cung kỳ quái, anh ta nheo mắt ra hiệu cho luật sư Trương một lần nữa lấy ra thứ gì đó.

Đó là một chiếc máy tính bảng.

Ông ta lau sạch nước mưa dính trên đó rồi đưa nó đến trước mặt tôi.

Trên màn hình đang hiện lên một bức ảnh.

Đó là bóng lưng của một chàng thanh niên mặc áo gió kiểu Anh.

Luật sư Trương chỉ vào chàng trai trẻ tuổi không lộ mặt trong ảnh, sau đó gằn từng chữ:

“Người này là con ruột của Lý tiên sinh.”

Như thể tôi vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng thú vị, đôi mắt tôi lập tức mở to vì ngạc nhiên.

Con trai?

Lý Nghiệp cũng có con ruột?

Tôi cúi đầu nhìn bóng người ngay cả mặt cũng không lộ ra trên màn hình, cảm thấy đầu óc luật sư Trương có phải vừa bị lừa đá hay không, nếu không sao ông ta có thể nghĩ ra một lý do hoang đường như vậy để đối phó với tôi. Tôi bỗng ôm bụng cười ha hả, dáng vẻ có chút thất thố:

"Lý Nghiệp có con trai khi nào vậy? Sao tôi lại không biết gì vậy chứ?"

"Mặc dù Lâm gia nhà tôi đã suy tàn, nhưng trước khi nhà họ Lâm suy tàn, nhà tôi cũng từng thường xuyên tiếp xúc với Lý gia. Lý Nghiệp nắm giữ quyền lực của Lý gia nhiều năm như vậy, trong mắt giới hào môn anh ấy là một đóa hoa kiêu ngạo khó với tới. Trước kia vì vị bạch nguyệt quang của anh ấy nên từ đó cho đến lúc cưới tôi anh ấy không hề gần nữ sắc, căn bản cũng không hề có một miếng scandal tai tiếng nào. Chưa kể sau khi kết hôn với tôi anh ấy càng giữ mình trong sạch. Tôi kết hôn với anh ấy năm năm, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy ăn cơm tối ở bên ngoài bao giờ!"

Đương nhiên tôi không thể đem chuyện tôi và Lý Nghiệp chưa từng lên giường nói ra, trong mắt người ngoài, chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu.

Tôi chỉ vào chàng trai trên màn hình rồi lắc đầu,

"Lý Nghiệp mỗi ngày sau khi ra khỏi công ty đều trực tiếp về nhà. Cuối tuần anh ấy đều ở nhà với tôi. Anh ấy còn đưa tôi đi công tác nữa. Làm sao anh ấy có thể có con ngoài giá thú được chứ?"

"Chẳng lẽ ông muốn nói với tôi rằng đứa con trai này do mối tình đầu của anh ấy sinh ra trước khi chết sao?"

"Đúng vậy." Luật sư Trương trịnh trọng gật đầu.

Chiếc cằm đang tươi cười của tôi đột nhiên ngừng cử động.

Ánh mắt tôi ngơ ngác nhìn Lý Sách và luật sư Trương trước mặt.

Có lẽ họ đang nghĩ tôi sẽ sợ hãi trước tin tức này và cảm thấy phát điên.

Lý Sách còn chu đáo đưa tay ra xoa xoa vai tôi.

Tôi liền kinh tởm né tránh bàn tay dơ bẩn của anh ta.

"Chi Vi." Lý Sách trực tiếp gọi tên tôi: "Chúng tôi đã thảo luận kỹ càng rồi, yêu cầu cô giao ra 30% cổ phần cũng là vì muốn tốt cho cô."

"Đứa trẻ này quả thực là con ruột của anh cả, một năm trước khi qua đời, anh cả cũng đã từng cho người điều tra thông tin về đứa trẻ này, cũng đã cho lấy mẫu xét nghiệm ADN tận ba lần, không thể nhầm lẫn đâu được. Chắc cô cũng đã nghe nói, mối tình đầu của anh cả và anh cả đã ở bên nhau một năm rồi sau đó mới chia tay, đứa bé chính là có trong thời gian đó..."

Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, nhìn miệng anh ta cứ liên tục há ra khép lại.

"Đứa trẻ này bây giờ cũng đã trưởng thành và biết rõ ràng về thân phận của mình. Thằng nhóc đó tỏ ra rất tức giận và vô cùng căm ghét anh cả vì nghĩ rằng năm đó do anh cả nói chia tay với mẹ cậu ta nên mới dẫn đến cái chết của mẹ cậu ta."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Vậy thì sao?” Đại khái tôi đã tiêu hóa được những gì anh ta vừa nói, và tôi thực sự cũng đang mong chờ xem anh ta sẽ ném ra quả bom nào tiếp theo.

Lý Sách bỗng nghiêng người về phía trước, cách tôi rất gần.

A Triệt ở phía sau đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện, cậu ta lập tức kéo tôi lui về phía sau, để Lý Sách cách tôi hơn một mét.

Sắc mặt A Triệt lúc này vô cùng lạnh lùng, những ngón tay cầm cán ô của cậu ta nắm chặt đến mức trắng bệch.

Bởi vì hành động đột ngột nên Lý Sách khẽ loạng choạng hai bước, anh ta vừa ngẩng đầu liền giận dữ mắng A Triệt: “Tên người hầu kia, cậu là cái thá gì ở đây? Tôi đang nói chuyện với cô chủ của cậu, cậu là cái thá gì mà có quyền ngăn cản! Để tôi nói cho cậu biết, trước đây tôi mặc cậu muốn làm gì thì làm tất cả đều là vì nể mặt anh cả của tôi, lúc anh cả của tôi còn sống, cậu phục vụ Chi Vi tức là phục vụ anh cả của ta, tôi vì nể mặt anh cả nên mới không so đo với cậu! Bây giờ anh cả của tôi đã chết! Cho dù hôm nay tôi có cưỡng hiếp Chi Vi ngay tại chỗ này thì cậu cũng phải trơ mắt ra mà nhìn."

“Câm miệng!” A Triệt lập tức xông lên muốn đấm cho Lý Sách một quyền, ánh mắt cậu ta lúc này đầy dữ tợn và hung ác.

Tôi cảm thấy hơi đau đầu, vì muốn nhanh chóng nghe hết những chuyện này vậy nên tôi liền bảo A Triệt dừng tay.

“Dừng tay! Chẳng lẽ cậu không nghe ra anh ta đang cố tình khiêu khích cậu sao?”

Lý Sách không có gan làm ra những chuyện anh ta vừa nói, tôi thừa biết rõ chuyện đó.

Nhưng tôi không chắc việc A Triệt ra tay lỗ mãng với Lý Sách như vậy có phải là vì cậu ta đang bảo vệ danh dự của Lý Nghiệp hay không.

A Triệt buông tay xuống, cậu ta lạnh lùng nhìn Lý Sách.

Sau đó cậu ta quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt tôi chăm chú nhìn cậu ta đi tới phía sau tôi, ngay lúc cậu ta vừa dừng lại, tôi liền ném cho cậu ta một ánh mắt đầy lạnh lùng.

Đứa trẻ này ngày càng trưởng thành nhưng hành động vẫn còn rất bốc đồng!

A Triệt cúi đầu tiếp tục cầm ô cho tôi.

Tôi đứng thẳng lưng lên, ra hiệu cho Lý Sách tiếp tục nói.

Lần nữa Lý Sách cũng không dám làm bậy nữa, cậu ta quy củ đứng trên con đường nhỏ cách tôi một mét, chỉ vào máy tính bảng rồi mở miệng:

“Giây phút anh cả biết được đứa trẻ này là máu mủ ruột thịt của mình là vào một tuần trước khi chết. Khi đó, cả người anh cả đã rất yếu, giây phút biết mình còn có một đứa con trai đang sống lưu lạc ở bên ngoài, anh cả liền lâm vào hôn mê, và cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa liền qua đời.”

“Trước đó, vì anh cả không biết rõ đứa con trai này có phải là ruột thịt của mình hay không nên anh cả mới ghi trong di chúc là để lại 30% cổ phần công ty cho người thân trực hệ, cũng không có viết rõ rốt cuộc là cho vợ hay là cho con trai. Đoán chừng lúc đó anh cả đã có suy nghĩ, nếu như con trai là giả, như vậy ba mươi phần trăm cổ phần sẽ để lại cho cô; còn nếu như con trai là thật…"

“Vậy thì ba mươi phần trăm cổ phần này cần phải phân chia lại.”

“Nhưng mà, anh cả còn chưa kịp sửa đổi di chúc thì đã......”

Tôi hoàn toàn hiểu được lời anh ta muốn nói, sau đó tôi liền tiến lên một bước, đến gần Lý Sách, tôi nhẹ giọng hỏi:

"Đứa nhỏ này có biết chuyện di chúc không?"

"Biết… biết..." Lý Sách có chút lắp bắp, ánh mắt anh ta cứ cố tình lảng tránh.

"Di chúc của anh cả tôi là do luật sư Trương soạn thảo. Luật sư Trương không chỉ là luật sư của anh cả tôi mà còn hợp tác với các chi khác của Lý gia, vì vậy..."

“Vậy là, thay vì các người nói cho tôi biết rõ tình huống trước thì các người lại tự tiện đem chuyện di chúc đi nói với đứa con trai đó trước, phải không?”

Tôi cười khẩy nhìn anh ta.

Lý Sách liền phản bác:

"Cần gì phải nói cho cô biết? Luật sư Trương vốn là luật sư của nhà họ Lý chúng tôi, không có liên quan gì đến cô. Nói trắng ra, cô có thể gả cho anh cả của tôi chỉ vì trông khuôn mặt của cô giống với mối tình đầu của anh ấy mà thôi!"

Lý Sách nói xong liền đưa mắt đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đó nhất thời khiến cả người tôi cảm thấy không thoải mái..

Khóe miệng anh ta nhếch lên, châm chọc cười nói:

"Mối tình đầu của anh cả đã sinh cho anh ấy một đứa con trai, mà cô thân là vợ hợp pháp của anh ấy, kết hôn cả năm năm trời mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Chi Vi, sau khi anh cả tôi chết tôi cũng không thấy cô tỏ vẻ thương tâm gì mấy, chưa kể còn có những hành động mờ ám với tên vệ sĩ kia." Anh ta bĩu môi nhìn về phía A Triệt.

“Hiện tại tôi đúng là có chút nghi ngờ, phải chăng mấy năm nay cô đối xử tình cảm với anh cả căn bản chỉ là vì để diễn trò cho bên ngoài xem, bề ngoài thì ân ân ái ái, nhưng trên thực tế lại ở sau lưng anh cả vụng trộm với tên người hầu này."

“Câm miệng! Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Tôi liền tiến lên túm lấy cổ Lý Sách, đám vệ sĩ phía sau anh ta lập tức rút súng nhắm ngay đầu tôi.

A Triệt cũng nhanh chóng lao tới, tay không giằng co với họng súng.

"Dừng tay!"

"Dừng tay!"

Lý Sách và tôi đồng thời quát lớn.

Lý Sách có vẻ rất thích thú khi khoảng cách giữa tôi và anh ta gần nhau như vậy, thậm chí còn lè lưỡi liếm môi.

"Sự tình đã đến nước này, kính mong đại phu nhân thanh thản tiếp nhận kết quả này đi."

“Con trai của anh cả tên là Thiệu Minh Chương, thằng bé theo họ của mẹ nó, chẳng bao lâu nữa là sẽ từ nước ngoài trở về để nhận tổ quy tông. Nghe đồn tiểu tử này cũng không phải là loại người hiền lành gì cả. Lý gia chúng tôi cũng cảm thông cho cô vì năm năm nay cô đã bầu bạn bên cạnh anh cả, hiện tại còn mang thân phận góa phụ của anh ấy, vậy nên chúng tôi nhất định sẽ không để cô chịu ủy khuất, vì thế tôi nhất định sẽ tìm một lối thoát thích hợp cho chị dâu…”

"Luật sư Trương cũng đã soạn thảo xong xuôi thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần đại phu nhân ký vào, sau này cô vẫn đại phu nhân của nhà họ Lý chúng tôi. Hằng năm Lý gia sẽ đều đặn chu cấp tiền sinh hoạt cho cô, cũng sẽ đảm bảo cả đời sau của cô tiền tiêu không hết, chỉ cần cô đồng ý chuyển nhượng lại số cổ phần trong di chúc trả lại cho con cháu của Lý gia.” 

"Như vậy vừa có thể giúp cô tránh được tranh đấu với Thiệu Minh Chương, vừa có thể an tâm thoải mái hưởng thụ suốt cả nửa đời sau, còn nếu như cô không đồng ý, chờ đến khi Thiệu Minh Chương trở về nước, Lý gia chúng tôi nhất định sẽ làm dấy lên một cuộc đoạt quyền đầy gió tanh mưa máu!"

“Chi Vi.” Lý Sách mỉm cười, ánh mắt anh ta gian xảo như rắn nhìn tôi.

“Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có thể sẽ thắng được cả Lý gia chúng tôi?”

“Chỉ bằng mình cô thôi à?” Anh ta đảo mắt, lại nhìn về phía A Triệt đang tay không giằng co với súng ống.

"Hay là còn có cái tên vệ sĩ trầm mặc ít nói, gặp chuyện chỉ biết bạo lực đánh nhau kia?"

Nhất thời tôi không biết nên phản bác anh ta như thế nào.

Lý Sách liền đẩy tay tôi ra, anh ta chỉnh lại cổ áo, lùi lại một bước, rồi vung tay về phía những vệ sĩ đang cầm súng phía sau.

"Được rồi, đừng có chĩa súng lung tung nữa. Tôi đưa cho mấy cậu mấy cây súng giả không phải là để chĩa vào người khác một cách tùy tiện như vậy đâu!"

“Chi Vi.” Anh ta đeo kính râm vào, quay người lại, nhướng mày nhìn tôi: “Hãy suy nghĩ kỹ những lời tôi vừa nói, đừng để sự tùy hứng của mình chôn vùi cả cuộc sống sau này.”

*

Trên đường về, xe đi qua đoạn đường xóc nảy nên liên tục lắc lư. Tôi chợt cảm thấy bị say xe liên tục muốn ói.

A Triệt nhìn thấy vậy thì bất ngờ dừng xe lại bên đường.

Tôi cảm thấy hơi kì lạ, liền ngạc nhiên ngẩng đầu ngước lên nhìn cậu ta. Tôi thấy cậu ta ấy lấy ra một hộp thuốc say tàu xe từ giá để đồ cạnh ghế lái, rót một cốc nước rồi cẩn thận đưa qua cho tôi.

“Cám ơn.” Tôi liền nhận lấy, uống thuốc, dạ dày lúc này mới có thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nằm ở ghế sau xe, đầu óc tôi vẫn còn cảm thấy choáng váng nặng nề.

A Triệt đưa cho tôi một chiếc áo khoác sạch sẽ khác và bảo tôi cứ an tâm nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi phủ thêm áo khoác cậu ta vừa đưa lên người, tìm một vị trí tương đối thoải mái rồi nằm xuống, cậu ta thấy tình hình đã yên ổn thì lại lần nữa khởi động xe, nhưng tốc độ xe lúc này có vẻ đã chậm chạp hơn trước rất nhiều.

Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, mí mắt của tôi bắt đầu trở nên run rẩy.

“A Triệt…” Khi cơn buồn ngủ gần chiếm cứ hết bộ não, tôi đột nhiên mở miệng trong vô thức.

A Triệt vững vàng giữ chắc tay lái và bỗng rẽ vào một góc cua.

“Cô chủ, cô nói đi.”

"Nếu như..." Tôi cũng không biết lúc này mình đang nói cái gì: "Tôi chỉ nói là nếu như... nếu như có một ngày nào đó bên cạnh cậu cũng đột nhiên xuất hiện một người nói với cậu cậu là con ruột của một của một nhân vật rất lợi hại nào đó mấy năm nay bị thất lạc ở bên ngoài, sau đó còn muốn cậu trở về nhận tổ quy tông. Cậu nói xem, đến lúc đó cậu cũng sẽ, sẽ trở về... sẽ trở về... sao...?"

"Cô chủ, cô không hy vọng Thiệu thiếu gia trở về nhận tổ quy tông sao?" A Triệt nghe xong liền trầm giọng hỏi tôi.

Tôi nằm sấp xuống chiếc bàn nhỏ kê trước mặt, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Rồi lại lắc đầu.

"Hmm... hmm? Hmm... Tôi không… tôi không muốn cậu ta quay lại chút nào."

“Dù sao cậu ta mới chính là huyết mạch chính thống của Lý gia, tôi cũng chưa từng sinh được đứa con nào cho Lý gia, kỳ thực căn bản tôi cũng không được coi là con dâu của Lý gia."

"Nhưng..." Tôi nằm sấp trên bàn, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào.

“Lúc Lý Nghiệp cưới tôi, anh ta đã cướp đi… cha tôi, người duy nhất…”

Tôi buồn ngủ quá đến mức quên mất tiếp theo phải nói gì.

A Triệt dường như còn trả lời tôi gì đó, nhưng tôi đã không còn tỉnh táo lắng nghe gì nữa.

Cuối cùng hai mắt tôi cũng hoàn toàn nhắm tịt lại, thế giới trước mắt tôi liền chìm vào bóng tối.

*

Lúc tôi tỉnh lại, trước mắt tôi vẫn tối đen như mực.

Tôi cảm thấy đầu tôi vô cùng đau nhức, toàn thân cũng đều rã rời, chắc là đang nằm trên giường nên tôi liền cố gắng ngồi dậy.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một đôi tay vươn tới.

"A Triệt...?" Tôi biết chủ nhân của đôi bàn tay đó, trên lòng bàn tay người nọ có một vết sẹo rất sâu, là vì mấy năm trước cứu tôi nên có.

A Triệt liền rút tay lại, cậu ta đang đứng trước giường, khẽ bật đèn ở đầu giường.

Tôi đứng dậy.

A Triệt dường như muốn bước tới và ngăn tôi lại, nhưng vì thân phận của cậu ta nên cậu ta không dám vượt qua. Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi và lạnh lùng nói:

"Cô chủ, cô sốt rồi."

"Vậy à?" Hồi lúc nhỏ mỗi khi tôi bị sốt mắt tôi đều cảm thấy rất đau, vậy nên lần này tôi cũng ngước mắt lên kiểm tra thử: "Hình như tôi bị sốt thật rồi..."

"Để tôi đi gọi A Hương." A Triệt vội vàng rời khỏi phòng ngủ của tôi, tôi còn chưa kịp lên tiếng gọi cậu ta lại thì bóng dáng của cậu ta đã biến mất trước cửa.

A Triệt có vẻ hơi kỳ lạ.

Tôi cố gắng chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường hít sâu một hơi.

Rồi tôi đặt tay lên ngực mình,

Đột nhiên tôi nhận ra quần áo của mình đã bị thay đổi.

Tôi nhìn xuống thì thấy đó là chiếc áo choàng tắm bằng lụa mà tôi thường mặc, bên dưới lớp sa tanh màu tím đậm, toàn bộ áo ngực và quần lót của tôi đều đã được thay thế bằng một bộ mới.

Là A Hương đổi cho tôi sao?

Tôi theo bản năng liền cho rằng quần áo nhất định là do A Hương thay giúp tôi, A Hương là nữ giúp việc bên người tôi ở trong nhà này, cô ấy năm nay đã hơn hai mươi tuổi, làm việc vừa cẩn thận vừa vô cùng chu đáo.

Chẳng mấy chốc đã thấy A Hương đi vào phòng tôi, tôi ngẩng đầu chỉ vào bộ đồ ngủ của mình, hỏi xem có phải là cô ấy đã thay nó cho tôi?

Chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không có ý từ gì sâu xa. Nhưng sau khi A Hương nhìn thấy tôi, cô ấy lại có vẻ khá sửng sốt, thuốc cầm trên tay cũng khẽ lắc lư hai cái.

Gương mặt cô ấy chợt trở nên đỏ bừng.

Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế liền nghiêng đầu hỏi cô ấy:

"Sao vậy, chẳng lẽ không phải là cô thay giúp tôi à?"

A Hương đặt thuốc xuống, có chút xấu hổ trả lời tôi,

“Cô chủ, không phải là tôi giúp cô thay quần áo.”

"Vậy có thể là ai chứ?" Nghe cô ấy trả lời xong tôi càng cảm thấy nghi ngờ, trước kia cũng không có ai giúp tôi thay quần áo, vẫn luôn là A Hương giúp đỡ tôi làm việc này.

Nhưng cũng không đợi tôi suy nghĩ lâu, A Hương đã vội vàng lấy nhiệt kế ra, cô ấy bảo tôi vươn cổ tay ra để đo nhiệt độ cho tôi.

Cô ấy đỏ mặt nói:

"Là… là vệ sĩ của cô chủ."

“Lúc cô trở về là cậu Triệt đã ôm cô lên lầu.”

“Cậu Triệt vốn định ôm cô tới giường rồi kêu tôi vào thay quần áo cho cô, nhưng cô ôm cổ cậu Triệt quá chặt, cậu Triệt gọi cô mấy lần cô cũng không buông tay. Chúng tôi thật sự không còn biện pháp nào khác, bởi vì lúc ấy cô đang phát sốt rất dữ dội, quần áo trên người lại ướt hết, cậu Triệt cảm thấy nếu cô còn không mau thay quần áo thì cơn sốt sẽ càng lúc nặng hơn.”

“Vì vậy lúc đó cậu Triệt đã tự mình thay đồ ngủ cho cô.”

Tiêu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play