Bạch Nguyệt Quang Của Lê Thiếu

Chương 3.


8 tháng


Mười lăm phút sau, năm người chúng tôi đứng cạnh vách tường cao 3 mét.

" Phải trèo qua sao?" Lâm Tri Hạ nghi ngờ nhân sinh, thấy Đổng Trác ra dấu rồi tự mình thuần thục trèo lên cái cây bên cạnh nương theo đó leo được lên tường.

Cậu ta còn đắt ý hếch mặt với bốn người chúng tôi với vẻ hảnh diện.

Lê Uất Trì thấy vậy liền dở chứng hơn thua.

“Xì, mày tưởng mình mày làm được à!”

Nói rồi cũng bậc lên cành cây lấy đà phóng lên tường. Kế đó, Uông Phàm cũng nhẹ nhàng nhảy lên, tôi và Lâm Tri Hạ đứng ngu người một hồi.

Nếu có kỳ thi nhảy cao tôi nhất định sẽ thay họ báo danh.

"Nè, học sinh giỏi, đưa tay đây tôi kéo cậu lên!" Lê Uất Trì đưa tay về phía tôi nói.

Đổng Trác cũng đưa tay cho Lâm Tri Hạ: “Đúng đó, lên đây nhanh đi! Một hồi ông béo đến liền đi không được đâu! Nhanh đi Hạ Hạ à!”

Hạ Hạ?

"Ồ, tưởng cậu chỉ cho tớ gọi vậy thôi chứ~" Tôi nhìn Lâm Tri Hạ, giả bộ tổn thương dữ lắm.

Cô nàng có lẽ quá thẹn, gương mặt cũng hồng lên, đưa tay cho Đồng Trác kéo lên, còn hung hăng nhéo tay cậu ta.

“Hạ Hạ cái đầu cậu! Im miệng cho tớ.”

Uông Phàm đã nhảy xuống bên kia bức tường đứng canh gác, Đổng Trác kéo được Lâm Tri Hạ, hai người đỡ nhau nhảy xuống rồi. Chỉ có Lê Uất Trì ngồi trên bức tường đó nhìn tôi. Do không thấy tôi phản ứng, chính cậu ấy cũng bối rối không biết làm sao. Trời bắt đầu nắng rồi, tôi có thể thấy cậu ấy căng thẳng đến mức đỏ cả hai tai, trên trán cũng xuất hiện những giọt mồ hôi li ti.

“Nhanh lên Tiểu Diên à, tớ ra ngoài này rồi, cậu không định bỏ tớ đâu đúng không?”

Trước khi Lê Uất Trì định rút tay lại, tôi đã nắm lấy tay cậu ấy.

Thôi thì đã là ảo giác trước khi chết, tôi muốn thử hướng đi khác xem sao, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm đẹp.

Cậu bạn họ Lê này thật sự có ý với tôi à? Tôi cũng không chắc. Kiếp trước có vài lần Lâm Tri Hạ nói bóng nói gió chuyện này, là tôi không phản ứng, khi đó tôi còn không nhớ nổi Lê Uất Trì là ai kia mà.

Năm người chúng tôi kéo nhau tới quán lẩu, ăn một bữa thật no nê. Là Đổng Trác hào phóng bao bọn tôi. Ăn xong Uông Phàm đưa ra đề nghị đi xem phim. Cậu ta giới thiệu với chúng tôi một bộ phim hành động mới ra, vừa hay trưa nay có suất chiếu nên chúng tôi quyết định đi xem.

"Phim gì chán ngắc!" Vừa ra khỏi rạp Đổng Trác đã cảm thán một câu.

"Tôi thấy cũng đâu đến nỗi..." Uông Phàm gãi đầu cười hì hì.

Đi chơi cả một ngày, đã qua hai giờ chiều rồi, tôi nhìn đồng hồ đề nghị.

“Lỡ chơi một ngày rồi, hay chúng ta đi công viên giải trí chơi đi. Tớ biết một chỗ rất vui.”

"Được!" Lâm Tri Hạ ít khi đi chơi, nghe xong ánh mắt sáng rực gật đầu.

“Xa không?”

Tôi nghe Lê Uất Trì hỏi, mỉm cười trả lời: “Đi ô tô thì tầm ba mươi phút.”

Thế là cả đám quyết định bắt xe chở đến công viên. Công viên này rất lớn, nói đúng hơn là khu vui chơi giải trí, có rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh, kinh dị như tàu lượn siêu tốc, nhà ma... Bốn người nghe tôi kể mà hứng thú bừng bừng. Lâm Tri Hạ có lẽ trong lòng thắc mắc tại sao tôi biết, vì tôi rất ít đi chơi, hầu như không ra khỏi nhà, nhưng nhỏ không hỏi gì cả. Nhìn vẻ mặt của ba người còn lại chắc chắn họ không biết chỗ này.

Khu công viên giải trí này tên Du Nguyệt, đời trước tôi thường được Thạch Đằng dắt đến đây chơi, công viên này thêm mấy năm nữa sẽ rất nổi tiếng.

Năm người chúng tôi đứng trước cổng, vào phải mua vé, một vé 5 tệ, lần này Lê Uất Trì dành trả tiền. Trước cổng có vài sạp bán mấy thứ đồ linh tinh, Lâm Tri Hạ kéo Đổng Trác lượn một vòng, mua được một cái máy ảnh màu hồng, sau đó mới đi vào công viên.

Bên trong, dọc đường đi đều có nhiều sạp bán đồ ăn, mùi thịt nướng làm cả bọn chãy nước miếng, mỗi người liền mua một cốc, một cốc có năm xiên.

Lâm Tri Hạ thích thú với máy ảnh, nhỏ đi mấy bước lại chụp vài tấm.

“Nào Tiểu Diên, tớ chụp cho cậu vài tấm làm kỉ niệm~”

“A, cậu đừng chụp, tớ chưa chuẩn bị xong, cậu dìm tớ đấy à?”

“Ha ha, cậu bị dìm nhưng không hề chìm luôn nhé, tớ lưu về rảnh rỗi lấy ra xem mới được!!”

“Hạ Hạ, cậu đứng lại đây cho tớ!”

“Đừng có mơ~”

Năm người chúng tôi chơi vui vẻ hết trò này đến trò khác. Bọn người Lê Uất Trì thích phóng phi tiêu và ném vòng, ba đứa con trai chơi không biết mệt. Kết quả Lê Uất Trì thắng năm con thú nhồi bông nhỏ, đổi được một chú gấu bông lớn màu nâu.

“Cho cậu!”

"Hả?" Tôi nghi hoặc nhìn Lê Uất Trì đẩy con gấu trong tay vào lòng tôi.

Cậu ấy lơ đi ánh mắt của tôi, cứng họng nói: “Ừ, tớ không thích gấu bông, chỉ chơi vui thôi, đem về không có chỗ để, cho cậu đó. Không phải mấy đứa con gái các cậu đều thích những thứ này sao, cậu, cậu không lấy tớ cũng vứt đi thôi.”

Tôi như không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lê Uất Trì, vui vẻ nhận lấy gấu lớn, “Cảm ơn~”

"Oa, gấu của cậu to hơn gấu của tớ nữa nè. Đổng Trác chơi dỡ quá, được con bây lớn thôi á." Lâm Tri Hạ đi lại, bĩu môi nói, nhỏ cũng không quan tâm sắc mặt co giật của Đổng Trác, quàng lấy tay tôi, “Chúng ta đi chơi tàu lượn đi, tớ chưa chơi bao giờ.”

"...." Uông Phàm, người thắng được một con duy nhất, bé tí bằng bàn tay. Thôi vậy, nó không có ai để tặng, đem về tặng anh trai đi, lấy lòng anh trai, anh trai cho tiền đó!

****

"Huệ, huệ..." 

"Con trai gì mà yếu dữ thần, mới có một vòng thôi mà! Ông ổn không đó?" Bên dưới tàu lượn, Lâm Tri Hạ vừa oán trách vừa lo lắng cho Đổng Trác.

“Không, huệ...”

Lâm Tri Hạ: “....”

Tôi, Lê Uất Trì và Uông Phàm chơi thêm hai vòng nữa mới xuống dưới. Lúc này Đổng Trác có vẻ ổn hơn. Năm người đi dạo loanh quanh một lát mới ra về. Uông Phàm gọi người đến đón, đã về trước. Bốn người chúng tôi bắt xe về đến cổng trường, Lâm Tri Hạ đã gọi cho tài xế nhà nhỏ rồi, tài xế đang đậu bên đường, nhỏ tạm biệt tụi tôi liền lên xe trở về. Nhà Đổng Trác gần đây, cậu ta chạy một mạch đã về tới rồi.

Tôi cũng đang định gọi tài xế, Lê Uất Trì chặn trước, đề nghị.

“Này, học sinh giỏi! Nhà của tớ gần đây, tớ có xe đạp để tớ đưa cậu về nhé?”

Ra là biết nhà tôi ở đâu à?

"Cậu biết nhà tớ à?" Tôi suy nghĩ trong lòng, cũng hỏi ra ngoài luôn rồi.

Lê Uất Trì lại bắt đầu đỏ mắt tía tai. Chết rồi, đi hơi lố!

Không phải cậu theo dõi đâu nhé, này là tìm hiểu. Yêu ai yêu cả đường đi lối về cơ mà!

“Ừm, có, có chạy qua lại thấy cậu mấy lần.”

"Ồ, vậy làm phiền nhé!" Tôi cười đồng ý.

"Vậy, vậy đợi tớ về nhà lấy xe!" Lê Uất Trì ngơ ra một lát mới giật mình lao về nhà.

Tôi bậc cười, lặng lẽ đi phía sau, tôi cũng muốn biết nhà cậu ấy ở đâu. Cậu ấy thuê nhà ở riêng, vậy là không có ở Lê gia nữa à? Cũng đúng, người Lê gia ước gì không thấy Lê Uất Trì thì tốt hơn, người nhà đó cũng máu lạnh lắm đấy.

Lê Uất Trì chở tôi về tới nhà, tôi ngồi sau nên không quan sát được biểu cảm của cậu ấy. Dường như cậu ấy rất vui vẻ, tôi không nhìn nhiều, xuống xe vào cổng, không thể quên cảm ơn và chào tạm biệt cậu ấy.

“Cảm ơn nhé, tạm biệt, mai gặp lại!”

"Mai gặp lại". Tôi đi vào gần đến cửa nhà rồi mới nghe giọng cậu ấy đáp lại. Giọng nói không giấu được sự vui vẻ chờ mong.

Mãi đến khi thấy người đã đi vào nhà, Lê Uất Trì mới thông thả đạp xe quay về.

Học sinh giỏi hôm nay đi chơi cùng cậu, ngồi trên xe đạp của cậu để cậu chở về, cảm ơn cậu còn nói tạm biệt với cậu nữa! Chỉ là còn chưa có chúc ngủ ngon, hừm, phải đợi thôi.

Ngày hôm nay là ngày vui nhất của cậu!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play