Thẩm Quế rất phấn khích, cô ấy chưa bao giờ đi đến chỗ nào xa hơn lên huyện, chứ đừng nói gì là một thành phố lớn như Bắc thị. Cô ấy hoàn toàn không thể đợi được, vội vàng thu xếp hành lý của mình ngay trong đêm, thậm chí còn sốt ruột vì Thẩm Như Ý động tác chậm chạp, nên cô ấy tự mình làm luôn cả phần chuẩn bị của Thẩm Như Ý.
Thế là sau khi thu xếp hành lý và mua vé xong, hai người lên tàu hỏa đi đến Bắc Thị.
Thẩm Quế quá phấn khích, từ khi lên tàu hỏa, cô ấy không thể giấu nổi sự tò mò của mình, như một đứa trẻ mới sinh đầy ngây thơ, nhìn ngắm những thứ mà cô ấy chưa từng thấy, phong cảnh ngoài cửa sổ chầm chậm lướt qua và những hành khách từ khắp nơi trên đất nước.
Thẩm Quế biết với trí thông minh của Thẩm Như Ý, nhất định cô có thể thi đậu đại học. Mà cô ấy cũng muốn, muốn giống như Thẩm Như Ý ra ngoài và mở rộng tầm mắt, muốn gặp nhiều điều mới lạ.
Vì vậy, trong toa xe ồn ào, Thẩm Quế nghiêm túc nói: "Như Ý, chị cũng muốn đi học."
Cô ấy biết hiện tại mình không đủ điều kiện để thi đại học, cô ấy chưa học trung học, thậm chí chỉ học tiểu học vài năm mà thôi, cũng bởi vì bà cụ Thẩm nói cô ấy là con gái, không cần học quá nhiều, có thể biết đọc vài chữ là đủ, nên ba Thẩm không cho cô ấy đi học nữa. Nhưng cô ấy thích những kiến thức mới lạ và thú vị kia, những bài thơ cổ mà người khác xem không hiểu tối nghĩa, cô ấy lại cảm thấy đẹp, và những con số khô khan mà nhiều người chỉ nhìn một lần cũng thấy chán, cô ấy lại thích thú.
Trong hành lý của Thẩm Quế còn có một cuốn sổ, đó là cuốn "trò chơi điền số" mà cô ấy thích nhất. Nếu Thẩm Như Ý nhìn thấy nó, cô sẽ ngay lập tức nghĩ đến trò chơi giải đố kinh điển Sudoku vẫn phổ biến trên toàn thế giới vào thế kỷ 21.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT