Cố Hứa Thiến vừa dứt lời, đã bị một ánh mắt không đồng tình của Cố Quân ngăn lại: “Đủ rồi, Thiến Thiến, con bớt nói những lời này lại đi.”
“Thiến Thiến có nói gì sai sao? Có một số người vất vả lắm mới thoát khỏi vũng bùn lại bằng lòng trở về chốn cũ, ý đồ này người sáng suốt ai mà chẳng nhìn ra? Hừ, chỉ là Hứa Ngôn nhà ta cũng không phải là ai cũng có thể trèo lên.”
Trương Tố Chi khoanh tay, cằm hếch lên, vẻ mặt cao ngạo, Thẩm Nghênh Đào nhìn mà cảm thấy ghê tởm, nhưng hiện tại cô ta cũng không phải cần Cố Hứa Ngôn nên không quan tâm đến đánh giá của Trương Tố Chi, cũng không như trước đây phải cười nịnh bợ.
Trương Tố Chi đợi một hồi lâu không thấy Thẩm Nghênh Đào lên tiếng, liền nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ.
Cố Quân nhìn hai mẹ con như vậy, không nhịn được thở dài, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của phụ nữ, liền chuyển chủ đề: "Trời lạnh, đừng đứng ngoài nữa, vào trong nói chuyện."
Vừa nghe vậy, mọi người cũng không đứng ngốc ngoài nữa, liền theo vào nhà.
Sau khi mọi người đều vào, Thẩm Quế mới lén ló đầu ra. Cô ấy vốn chỉ thấy trời lạnh mà có nhiều người đứng trước khu tập thể nên nhìn nhiều thêm vài lần, rồi nghe được vài câu chuyện chưa hạ thấp giọng của họ, dù nghe mơ hồ nhưng nghe Cố Hứa Thiến hò reo, cô ấy như hiểu ra điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT